Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 603.1: Đạo làm thần

.Trên đời này không có tốt nhất, chỉ có thích hợp nhất với mình thôi.
.Đương nhiên, cũng có người thấy cái tốt nhất chính là cái thích hợp với mình nhất, vì thế xuất hiện thuật ngữ kinh tế "Tiêu tiền logic".
.Nếu chỉ nói về ca từ, bài mà Hàn Nghệ đang hát, sao mà so được với Nạp Lan lão huynh được, đây vốn không cùng một đẳng cấp.
.Nhưng bài này lại là bài Tiêu Vô Y cần nhất đấy, khơi dậy sự cộng hưởng lớn nhất của nàng.
."Yêu cần dũng khí", tình yêu của nàng và Hàn Nghệ thật sự rất rất cần dũng khí. Hôn nhân của họ chẳng khác gì đang khiêu chiến với toàn xã hội, đây tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng, mỗi một chữ trong bài hát đều là nỗi khát vọng cực độ trong thâm tâm của Tiêu Vô Y.
.Bởi vậy theo nàng, một bài hát này hoàn toàn thắng xa "Nhân sinh nhược chích như sơ kiến" gì đó, cũng là ca khúc động lòng êm tai nhất mà nàng từng nghe.
.Không cần Hàn Nghệ nói gì, nàng đã cho rằng bài hát này nhất định là Hàn Nghệ tặng nàng, đích xác là phổ riêng cho nàng a!
.Không có cái nào thích hợp hơn.
.Hài lòng!
.Quá hài lòng rồi!
.- Sao chàng không hát nữa?
.Tiêu Vô Y đang nghe say mê, đột nhiên Hàn Nghệ ngừng lại, bèn hỏi.
.- Hát xong rồi nha!
.Hàn Nghệ hì hì cười nói:
.- Như thế nào?
.- Ừ bãn nãy không chú ý nghe, chàng hát lần nữa đi!
.Khóe miệng Tiêu Vô Y vểnh lên nói, nhưng thân thể mềm mại của nàng lại không khỏi vùi vào lòng Hàn Nghệ, khiến Hàn Nghệ lòng cũng ê rồi, cũng biết mình qua ải rồi, thầm đắc ý, mệt cho ta còn tính dùng tiết kiệm thơ của Lý Bạch, bây giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết nha, chỉ cần ta theo phong cách tình yêu, bài hát của hậu thế cứ tha hồ mà xài nha, oa ha ha! Vui vẻ nói:
.- Không thành vấn đề.
.Kết quả là, hắn lại hát nữa.
.- Chàng hát lần nữa.
.- Được! Chỉ cần nàng vui.
.- Hàn Nghệ, chàng coi sắc trời còn sớm.
.- Cho nên?
.- Nếu được chàng hát lần nữa.
.- Ồ được thôi.
.- Hàn Nghệ.
.- Không phải lại hát lần nữa chứ?
.- Cái này, ta cảm thấy khúc này của chàng hay đấy, ta thử đàn xem, vậy thì ta có thể đệm nhạc cho chàng, chàng yên tâm, với cầm kỹ của bổn quận chúa, chàng hát thêm ba mươi bốn lần cũng được rồi.
.- Cái gì?
.Một lần lại một lần nữa.
.Tiêu Vô Y chỉ cảm thấy nghe hoài không chán, hơn nữa ca từ phảng phất như truyền vào thân thể nàng một năng lượng, khiến nàng thấy mày giãn ra, trên mặt phát sáng, Tiêu Vô Y tự tin kia đã quay lại rồi.
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy mình chính là một cái mp3, không cách nào, Tiêu Vô Y chính là tùy hứng thế đấy, rất nhanh, Hàn Nghệ liền trở thành cái mp3 hết pin rồi.
.Mãi đến khi cổ họng hắn bốc khói, Tiêu Vô Y mới bỏ qua cho hắn.
.- Vô Y nha!
.- Khanh khách!
.Chợt nghe được thanh âm khàn khàn của Hàn Nghệ, Tiêu Vô Y thật sự nhịn không được nữa khanh khách cười phá lên.
.Hàn Nghệ phẫn nộ nói:
.- Mỹ nữ, đây cũng là vì nàng đấy, nàng còn ở đó cười trên nỗi đau của người khác.
.- Không có! Ta đâu có cười trên nỗi đau người khác phù! Xin lỗi, ta cũng không muốn cười, nhưng nhưng ta thật sự nhịn không được, khanh khách!
.Nói đến phía sau, Tiêu Vô Y lại không kìm nổi che miệng khanh khách cười.
.Hàn Nghệ thấy nàng cười đến hoa chi chiêu triển, bộ gò bông cao ngất trước ngực kịch liệt lau động, không khỏi nuốt ngụm nước miếng, cười xấu xa nói:
.- Được nha! Phu thê chúng ta đồng cam cộng khổ, không lý nào chỉ mình ta thanh âm khàn khàn, hừ hừ, hôm nay thế nào ta cũng khiến nàng câm luôn.
.Tiêu Vô Y thấy vẻ mặt cười xấu xa Hàn Nghệ, trong mắt hiện hào quang dâm đãng, lập tức cẩn thận nói:
.- Chàng muốn làm gì?
.Khi nói chuyện, nàng liền muốn thoát khỏi ma trảo của Hàn Nghệ.
.Nhưng Hàn Nghệ sao cho nàng cơ hội này, trực tiếp chặn ngang ôm lấy nàng, đi nhanh lên núi.
.Đại Hưng Thiện Tự.
.Thôi Bình Trọng tuy xuất thân danh môn, hơn nữa còn sĩ tộc đẳng cấp số một số hai, nhưng vì ông ta tính tình kì dị, hành sự lại không theo lý phản đạo, vì thế bạn bè rất ít, nếu tính tri kỉ, sợ là chỉ có mỗi Nguyên Ưng, vì thế ông ta sống trong tự, cũng cực kỳ ít người đến tìm ông ta. Ông ta cũng vô cùng hưởng thụ cuộc sống bình lặng này, không chuyện gì thì đánh đàn, tự mình chơi cờ với mình, sống rất ung dung thảnh thơi đấy.
.Nhưng trưa hôm nay đột nhiên có tiếng gõ cửa bất chợt, ông ta không khỏi chau mày, vì với tính cách của Nguyên Ưng sẽ tuyệt đối không gõ cửa.
.- Ai vậy?
.Thôi Bình Trọng hỏi.
.- Bình Trọng, là ta.
.Bên ngoài truyền đến một thanh âm hùng hậu.
.Thôi Bình Trọng ngẩn ra, vội vàng đứng dậy, mở cửa, chỉ thấy bên ngoài có đứng một người già tóc trắng xóa, ông ta tao nhã thi lễ nói:
.- Bình Trọng gặp qua huynh trưởng.
.Người này chính là Thôi Nghĩa Huyền.
.Thôi Nghĩa Huyền ha ha cười nói:
.- Bình Trọng, nhiều năm không gặp, đệ vẫn không có gì thay đổi, không mặc áo dài, không búi tóc, đệ nha đệ, ta thật sự không biết nói đệ thế nào cho tốt.
.Thôi Bình Trọng thản nhiên cười, hiển nhiên đã quen rồi, đưa tay nói:
.- Huynh trưởng mời vào.
.Thôi Nghĩa Huyền đi vào nhà, đánh giá sơ qua, còn Thôi Bình Trọng thì nhanh chân đi rót trà nóng cho Thôi Nghĩa Huyền.
.Thôi Nghĩa Huyền nhận lấy trà nóng, bảo:
.- Bình Trọng, đệ cũng không còn nhỏ nữa, sao còn tùy hứng như vậy, đến Trường An, ngay cả cửa nhà cũng không bước vào, Tập Nhận bọn họ, ta không nói nữa, dù sao họ là con gái của đệ, nhưng không có tư cách không thể nói đệ, nhưng những thúc thúc bá bá sẽ nghĩ thế nào?
.Thôi Bình Trọng cười khổ nói:
.- Ta đến chỉ khiến những thúc thúc bá bá ấy tức giận, hà tất vì ta mà phá hoại sự hài hòa của gia tộc.
.Thôi Nghĩa Huyền nói:
.- Nếu đệ đã hiểu, sao còn không chịu sửa những thói xấu đó.
.Thôi Bình Trọng lắc đầu nói:
.- Nếu có thể sửa thì đã sớm sửa rồi, có những thứ là không thể sửa đấy.
.- Thật không có cách với đệ.
.Thôi Nghĩa Huyền khổ não lắc lắc đầu, nói:
.- May là đứa trẻ Tập Nhận không giống đệ.
.Thôi Bình Trọng hỏi:
.- Tập Nhận không gây rắc rồi gì cho gia tộc chứ?
.- Vậy thì không có.
.Đột nhiên Thôi Nghĩa Huyền chuyển chủ đề, nói:
.- Tuy nhiên gần đây đứa con này của đệ lại cho ta một vấn đề nan giải, không giấu diếm đệ, hôm nay ta đến là để hỏi đối sách đấy.
.Tuy Thôi Bình Trọng rời kinh phản đạo, nhưng người quen biết ông ta đều biết ông ta là một người vô cùng thông minh.
.Thôi Bình Trọng kinh ngạc nói:
.- Huynh nói Tập Nhận cho huynh một vấn đề nan giải?
.Thôi Nghĩa Huyền gật gật đầu, từ trong tay áo lấy ra tấu chương đưa cho Thôi Bình Trọng.
.Thôi Bình Trọng lấy qua xem, không khỏi khẽ chau mày.
.Thôi Nghĩa Huyền hỏi:
.- Đệ cho rằng thế nào?
.Thôi Bình Trọng đóng tấu chương lại, nhìn sang Thôi Nghĩa Huyền nói:
.- Huynh trưởng, huynh vì chuyện này đích thân đến tìm ta, có thể thấy huynh trưởng rất lo cho việc này, nhưng điều này khiến ta hoang mang, năm nay huynh trưởng tuổi đã cao, không lý nào còn muốn nhảy vào ao nước đục này.
.Thôi Nghĩa Huyền thở dài nói:
.- Ta cũng không giấu đệ, thứ nhất, tuổi ta đã lớn, không muốn ngày sau chết ở nơi khác, mới đến Trường An. Thứ hai, đệ cũng biết đấy, ta luôn muốn mở ra khát vọng trong lòng, nhưng nhiều lần không được trọng dụng, dù bây giờ cũng không đến nỗi tệ, nhưng vẫn còn có khoảng cách so với cái ta nghĩ, nếu có thể lên làm Ngự Sử Đại Phu, coi như giải quyết nguyện vọng sinh thời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận