Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 620.2: Chân tâm anh hùng

.Duy chỉ có tiểu tử Dương Mông Hạo kia rất không biết xấu hổ, ở đó thổi phồng nhân cách của bản thân, chỉ thiếu mỗi việc nói mình thành Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
.- Hàn đại ca, Trưởng Tôn công tử, các huynh khát rồi phải không, mau uống chút nước đi.
.Hùng Đệ xách một thùng nước lảo đảo đi đến.
.Trưởng Tôn Diên vui vẻ nói: - Tiểu Mập, ngươi tới thật đúng lúc, ta khát chết rồi.
.Hùng Đệ nghe xong vội vàng đưa một bầu nước cho Trưởng Tôn Diên.
.- Nhóc béo! Ngươi thật là quá đáng yêu, lão tử vừa thấy ngươi là đã muốn cười.
.Nguyên Liệt Hổ nhìn thấy Tiểu Mập lập tức cười lên, đi lên trước đến, giơ bàn tay lớn ra nhéo khuôn mặt béo của Hùng Đệ.
.Hùng Đệ bị nhéo muốn khóc mà không ra nước mắt a!
.Tiểu Dã mặt đen trừng mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ, nắm chặt bàn tay nhỏ.
.Lư Sư Quái đi tới, vỗ tay Nguyên Liệt Hổ, nói: - Thằng nhãi ngươi ra tay không biết nặng nhẹ, đừng có nhéo Tiểu Mập bị thương.
.Nguyên Liệt Hổ cực kỳ bất mãn nói: - Lư huynh, huynh coi khinh người không phải, tuy nhìn ta cao lớn uy vũ, nhưng ra tay tuyệt đối biết nặng nhẹ, đây đều là ta rèn luyện từ Ngõ Trung ra đấy.
.- Phụt! Khụ khụ khụ!
.Hàn Nghệ chưa uống hết ngụm nước đã bị những lời này của Nguyên Liệt Hổ làm cho sặc suýt chết.
.Lư Sư Quái giận nói: - Thằng nhãi ngươi đúng là càng ngày càng không ra gì.
.Trưởng Tôn Diên lắc đầu, đổ đầy bình nước của mình rồi ngồi sang một bên.
.- Phụ thân! Hổ thúc thúc.
.Chỉ nghe thấy một giọng nói non nớt.
.Chỉ thấy Liễu Cầm đang dắt Lư Tri Liên nhảy chân sáo đi về bên này.
.Nguyên Liệt Hổ khẩn trương giơ tay nói: - Tri Liên, nhanh đến chỗ Hổ thúc thúc.
.Lư Sư Quái đưa tay gạt tay của gã ra, trừng mắt nhìn gã.
.Nếu gã nổi điên, Nguyên Liệt Hổ cũng sợ, đây là kẻ bướng bỉnh, không thể chọc vào, đành phải đổi phương thức vẫy tay.
.Lư Tri Liên đang cầm một bầu nước, cẩn thận đi lên phía trước, nói: - Phụ thân, đây là nước Tri Liên đặc biệt lấy cho phụ thân ở suối bên kia núi.
.Lư Sư Quái nghe vậy trong lòng ấm áp, lộ ra nụ cười mỉm, nhưng cũng không biểu lộ sự cảm động quá lâu, dù sao đứa trẻ Lư Tri Liên này hết sức hiếu thuận, kiểu hành động này nhìn đã quen lắm rồi, nhận lấy bầu nước, nói: - Cảm ơn Liên nhi, cũng đúng lúc cha đang khát.
.Lư Tri Liên cười nói: - Không cần cảm ơn, đây là việc nữ nhi nên làm.
.Trưởng Tôn Diên cười nói: - Sư Quái ca, tiểu đệ thật sự vô cùng ngưỡng mộ huynh đã sinh ra một đứa con gái hiểu chuyện như vậy.
.Lư Sư Quái cười cười, ngại không lên tiếng.
.Nguyên Liệt Hổ ghen, nói: - Liên nhi, sao Hổ thúc thúc không có nước uống a!
.Lư Tri Liên chớp chớp đôi mắt to sáng, nói: - Hổ thúc thúc, một lần con chỉ có thể múc một bầu về, hay là lát nữa Liên nhi đi lấy giúp Hổ thúc thúc.
.Nguyên Liệt Hổ cảm động muốn chết, chỉ muốn ôm Lư Tri Liên, nhưng hai ánh mắt sắc bén đã ngăn cản gã.
.Sau một lúc lâu, Liễu Cầm đột nhiên nói: - Phu quân, chúng ta đây là đang giúp người ta cuốc đất, nhưng chớ làm chậm trễ vụ xuân của người ta, chàng nghỉ ngơi một lát rồi mau chóng làm việc đi.
.Lư Sư Quái gật gật đầu: - Biết rồi.
.Mọi người lại tiếp tục làm, duy chỉ có Trưởng Tôn Diên còn phải nghỉ ngơi một lát, y vốn không lao động, sao chịu nổi nỗi khổ này, y cũng không che giấu điều này, y làm việc là biết lượng sức mà làm, không giống như Dương Mông Hạo, phùng má giả làm người mập, có lẽ y cảm thấy bản thân đã đủ mập rồi.
.Nhưng Hùng Đệ, Tiểu Dã bọn họ đã bổ sung vào, cầm cuốc đi theo Hàn Nghệ bọn họ làm việc, hai tên nhóc này cũng hết sức chịu khổ được.
.Hàn Nghệ nghĩ đến lời của Liễu Cầm, cảm thấy cũng có lý, đây không phải là đang vui đùa, cày vụ xuân đối với nông dân mà nói chính mà một trận chiến tranh, liếc mắt nhìn Vi Phương bọn họ ở bên cạnh, bọn họ vẫn còn đang uống nước, nghỉ ngơi, cũng chưa coi cày vụ xuân là chuyện gì to tát, kỳ thật bọn họ đều vô cùng thông minh, học cũng nhanh, chỉ là lười nhác thôi, thầm nghĩ, nhất định phải điều động tính tích cực của bọn họ mới được, đảo con ngươi, nói: - Vi Phương, Tiêu Hiểu.
.- Làm gì?
.Vi Phương thận trọng nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chúng ta tỷ thí một chút thế nào, xem ai cuốc nhanh, cuốc tốt, người nào thua thì tiền cơm trưa sẽ tính cho người đó, dù sao tiền cơm bây giờ cũng là Trịnh công tử quản lý.
.Vi Phương vừa nghe, không khỏi trao đổi ánh mắt với Thôi Hữu Du bọn họ.
.Tiêu Hiểu đột nhiên nói: - Tiền cơm coi như là bị trừng phạt gì đó, nếu người nào thua, người đó không những phải trả tiền cơm, còn phải hát một bài trước mặt mọi người, ngươi dám cược không?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Sợ ngươi sao?
.Thôi Hữu Du đột nhiên nói: - Bên các ngươi nhiều người, chúng ta chỉ có năm người, để công bằng, ta cho rằng vẫn nên để Trưởng Tôn công tử xuất chiến. Y thấy Tiểu Mập và Tiểu Dã đều là một hảo thủ làm việc nông, thế là hy vọng có thể loại bọn họ ra ngoài.
.Trưởng Tôn Diên vừa nghe, không khỏi hết sức căm tức, ngươi đây là muốn nặn hồng mềm a!
.Hàn Nghệ nói: - Được! Một lời đã định.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Ta !
.Hàn Nghệ nói:
.- Trưởng Tôn công tử, nếu ngươi sợ, sau này ngươi nói chuyện, bọn họ làm sao phục ngươi, dù sao thua thì ta hát, các người trả tiền, được không?
.Trưởng Tôn Diên nói: - Không phải ta sợ liên lụy đến các người sao.
.Lư Sư Quái cười ha hả nói: - Đây thì liên lụy gì chứ, thật ra thua cũng không sao. Trưởng Tôn Diên gật gật đầu nói: - Vậy thì được.
.Lúc này một người chạy nhanh tới, nói: - Ngôn Hào, ngươi tránh ra cho ta, để ta.
.Chính là Uất Trì Tu Tịch.
.Thôi Hữu Du buồn bực nói: - Tu Tịch, ngươi đừng nhúng tay vào.
.Ngôn Hào là quân chủ lực của bên bọn họ a!
.Uất Trì Tu Tịch chết sống không chịu, nói: - Tỷ thí cùng Phó đốc sát, ta không tham dự không được.
.Trưởng Tôn Diên có qua có lại mới toại lòng nhau, nói: - Nếu Tu Tịch có hưng trí như vậy, cứ để Tu Tịch vào đi.
.Tiêu Hiểu hừ nói:
.- Quyết định như vậy đi.
.Hàn Nghệ lại hướng tới những người xem náo nhiệt nói: - Các ngươi xem vui vẻ là được, nhưng các ngươi đừng quên, hiện giờ các ngươi đang học, lát nữa ta sẽ đi kiểm tra, tiểu tổ nào chậm nhất kém nhất, về trại huấn luyện rồi chúng ta từ từ nói chuyện sau. Những người đó vừa nghe, khẩn trương đi làm, tinh thần đoàn đội này cũng làm khổ bọn họ rồi, chẳng những bị Hàn Nghệ trừng phạt, còn bị đồng đội khiển trách, thật sự là song trọng đả kích.
.Còn hai bên này cũng đã chuẩn bị xong rồi, một bên là đoàn đội trưởng quan do Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt, Lư Sư Quái, Nguyên Liệt Hổ, Hàn Nghệ tạo thành, bên kia là đội học viên do Tiêu Hiểu, Thôi Hữu Du, Liễu Hàm Ngọc, Vi Phương, Uất Trì Tu Tịch tạo thành. Còn bình phán thì giao cho Liễu Cầm, bởi vì tiêu chuẩn là không những phải cuốc nhanh, mà còn phải đẹp hơn, mặc dù Liễu Cầm là phu nhân của Lư Sư Quái, nhưng bọn họ đều tin tưởng được.- Bắt đầu!
.Lư Tri Liên kích động hô lớn một tiếng, người hai bên lập tức thi tài.
.Một khi có cạnh tranh, bất cứ chuyện gì cũng trở nên khác đi, tiến bộ chính là được sản sinh ra trong cuộc cạnh tranh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận