Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 780.1: Đối mặt.

.Nguyên Mẫu Đơn hai mắt trợn trắng, giống như bị điện giật, trong đầu là một mảnh trống rỗng, chỉ cảm thấy trái tim đang run lên bần bật, gần như muốn nhảy ra ngoài.
.Mặc dù nàng đã thất thân cho Hàn Nghệ, nhưng đó là ở dưới sự kích thích của dược vật, cảm giác cũng vẫn luôn rất mơ mơ hồ hồ, cũng không phải vô cùng rõ ràng, có một loại cảm giác giống như là đang nằm mơ, nhưng giờ khắc này, nàng rất rõ ràng cảm nhận được đôi môi nóng bỏng kia của Hàn Nghệ.
.Nàng chính là như thế, Hàn Nghệ cũng chính là như thế, nguyên bản hắn vẫn chỉ muốn chấm mút xíu, tùy tiện trêu cợt Nguyên Mẫu Đơn một chút mà thôi, nhưng một cái hôn bắt đầu, chỉ cảm thấy một làn hương thơm thản nhiên dũng mãnh vào trong miệng, ngọt ngon không cách nào tả nổi, phảng phất có được sự hấp dẫn trí mạng, khiến Hàn Nghệ lại đắm chìm trong đó, theo bản năng liền đẩy đầu lưỡi lửa nóng vươn vào nguồn suối thơm ngát kia.
.Hai mắt Nguyên Mẫu Đơn lại mở to thêm vài phần, mạnh tỉnh táo lại, liều mạng giằng co: - Ngươi ngô buông ngô!
.Nàng vừa quằn quại, Hàn Nghệ cũng thanh tỉnh trở lại, nhưng hắn đã tỉnh táo rồi thì lại càng thêm không có khả năng buông tha cho mỹ vị đã kề bên miệng này, hôn thì cũng hôn rồi, đợi lát nữa muốn giết muốn đánh, chẳng lẽ sẽ bởi vì hôn nhiều hơn một phút đồng hồ mà thay đổi sao? Vậy còn không bằng hôn đủ đi đã rồi nói sau. Hai tay lại càng ôm chặt lấy Nguyên Mẫu Đơn, cuồng nhiệt hôn Nguyên Mẫu Đơn, dùng hết thủ đoạn sở học kiếp trước, dù sao việc đã đến nước này, hắn cũng mặc kệ không để ý nữa.
.Nguyên Mẫu Đơn vừa giãy dụa, vừa không khỏi lại nghĩ tới cái ngày mà trong sạch đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, tại thời khắc này, dù là nàng có kiên cường đi nữa, thì cũng hoàn toàn sụp đổ, nước mắt tuôn rơi không dứt, cũng không giãy dụa nữa, mặc cho Hàn Nghệ đòi lấy.
.Hàn Nghệ chợt thấy khóe miệng nếm đến một tia mằn mặn, hơi hơi mở mắt ra, nhìn thấy người ngọc trong ngực đang khóc giống như hoa lê gặp mưa, buồn bã vô cùng, trong lòng khổ sở một trận, thầm than một tiếng, lấy tay nâng trán của nàng dựa vào trên vai mình, nói: - Cứ khóc thật thoải mái đi.
.Thân thể mềm mại của Nguyên Mẫu Đơn khẽ run lên, đột nhiên hai tay ôm chặt lấy Hàn Nghệ, đầu tựa vào trong ngực của hắn, khóc rống lên, nước mắt giống như thác nước đổ ướt hết cả trước ngực, vạt áo của Hàn Nghệ.
.Nàng thật sự đã phải chịu áp lực quá lâu rồi, kỳ thật khi nàng ở thời điểm đẹp nhất của người thiếu nữ, vẫn sống rất vui vẻ, tỳ vết duy nhất, chính là có một ca ca luôn thích trêu cợt người khác như vậy, nhưng nói tóm lại, nàng vẫn rất hạnh phúc, ăn ngon mặc đẹp, lại có hai vị kết nghĩa kim lan Thôi đại tỷ và Tiêu Vô Y này, nếu lại có một vị lang quân như ý, nàng liền cảm thấy rằng cuộc đời của mình là vô cùng hoàn mỹ rồi, khi còn ở tuổi có mối tình đầu, nàng cũng đã từng rất khát khao, nàng cũng khát vọng sẽ gặp được bạch mã hoàng tử.
.Nhưng hết thảy đều bởi vì cái chết của Thôi đại tỷ, sau đó đã xảy ra chuyển biến cực lớn, đả kích này đối với của nàng thật ra cũng vô cùng lớn, nhưng nàng và Tiêu Vô Y bất đồng, nàng khá nội liễm, mọi chuyện đều để ở trong lòng, không quá biết cách biểu lộ ra, Tiêu Vô Y thì vừa vặn tương phản, yêu hận rõ ràng, không gì kiêng kỵ, cảm thấy ủy khuất thì khẳng định sẽ nói ra, muốn khóc sẽ khóc, muốn cười liền cười, muốn đánh thì đánh, cũng không xem sắc mặt của bất kỳ người nào, đây là bởi vì Tiêu Vô Y có chủ nghĩa cá nhân rất mạnh, bất kỳ điều gì cũng đều rất khó khiến nàng thay đổi, cái chết của Thôi đại tỷ tuy rằng mang đến cho Tiêu Vô Y đả kích rất lớn, nhưng vẫn chưa thay đổi được Tiêu Vô Y, Tiêu Vô Y vẫn là nữ ma đầu làm người ta vừa yêu vừa hận kia.
.Từ khi đó bắt đầu, Nguyên Mẫu Đơn đã không còn khát khao bạch mã hoàng tử gì gì đó nữa rồi, về sau lại bởi vì chuyện này mà cùng với Tiêu Vô Y mỗi người đi một ngả, nàng liền trở nên càng thêm bảo thủ, bởi vì bên cạnh không có một người nào có thể tâm sự. Sau này lại đến hôn sự của nàng và Độc Cô Tiên Lược, ban đầu nàng vốn cho là mình sẽ lựa chọn cách đi theo khuôn phép đường lối cũ, vâng theo mệnh lệnh của cha mẹ, là có thể tránh khỏi bi kịch của Thôi đại tỷ, nhưng người tính không bằng trời tính.
.Hoàn toàn cũng là bởi vì mối hôn nhân này, làm hại Độc Cô Tiên Lược chết trận, cũng làm hại Nguyên Liệt Hổ đeo theo một gánh nặng đằng trước.
.Đây đối với nàng mà nói, là một đả kích càng thêm trầm trọng, đồng thời cũng làm cho nàng trở nên vô cùng mê man, giống như bất kể làm thế nào cũng đều là sai.
.Nàng cũng hoàn toàn buông tha cho tình yêu, dù sao nàng cũng vâng theo lời của cha mẹ, thực hiện nghĩa vụ thuộc về nữ tử Nguyên gia của mình, đó là có thể chuyên tâm xử lý việc kinh doanh, buôn bán cũng vô cùng thích hợp tính cách của nàng, nhưng cố tình lại gặp Hàn Nghệ, còn u mê đem tấm thân trinh nữ cho Hàn Nghệ, thế này còn chưa tính, muốn chết chính là đây cũng không phải là xuất từ chủ ý của song phương, mà là ca ca ruột nàng một tay thúc đẩy, nàng thật sự không biết nên đối mặt với tình huống đột phát này như thế nào.
.Có quá nhiều quá nhiều chuyện chất chứa trong lòng nàng, nên một khi phòng tuyến trong lòng sụp đổ, hàng nghìn hàng vạn vẻ u sầu liền hóa thành nước mắt như hồng thủy vỡ đê cứ thế trào lên.
.Tâm tình đã bộc phát vô tận.
.Tuy rằng Hàn Nghệ không quá rõ ràng, nhưng cũng biết kỳ thật nàng sống rất mệt mỏi, từ góc độ tâm lý học mà nhìn, thì đây là một hiện tượng vô cùng không khỏe mạnh.
.Nguyên Mẫu Đơn vậy mà lại khóc tới ngất đi.
.Phát tiết quá nhanh quá mau quá mạnh, cũng sẽ có tác dụng phụ.
.Đại khái qua nửa canh giờ, Nguyên Mẫu Đơn chậm rãi mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là trướng mạn lụa mỏng màu tím quen thuộc kia, nàng trừng mắt nhìn, chợt nghe bên cạnh có người nói nói: - Nàng đã tỉnh rồi.
.Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hàn Nghệ ngồi ở bên giường, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng an ổn, nhưng lại phát giác tay phải của mình còn bị hắn nắm ở trong tay, hai gò má không khỏi hồng lên, theo bản năng đã định rút tay lại, nhưng Hàn Nghệ lại nắm thật chặt, không chịu buông ra, thật sự là mới vừa rồi nàng khóc đến tình trạng kiệt sức, làm sao giãy ra được, nên lại quay đầu đi, ngơ ngác nhìn trướng mạn, nói: - Chàng đến tột cùng phải ức hiếp ta tới khi nào.
.Hàn Nghệ suy nghĩ một lát, nói:
.- Ừ đại khái là cho đến khi nàng không còn sợ con cua nữa đi.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe được chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, mấp máy môi, nhưng cảm thấy sau khi khóc xong, cả người đã thoải mái hơn rất nhiều, liếc trắng Hàn Nghệ một cái, nói: - Chàng cũng đáng giận như con cua kia vậy.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Ta cũng mỹ vị như con cua kia đó, nàng có muốn nếm thử chút hay không.
.- Hạ lưu bại hoại!
.Nguyên Mẫu Đơn đỏ mặt phun ra một tiếng, lại nói: - Điều này là ai nói cho chàng?
.Hàn Nghệ cười nói: - Cái này thì không thể nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận