Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1304: Nỗi lo về sau

.- Lý nên như thế?
.Hàn Nghệ vừa dứt lời, Lý Tích liền gật đầu tán thành.
.Ánh mắt của Lý Trị lướt qua mặt Lý Tích rất nhanh, lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, khanh đừng cứ mãi nói chuyện nửa chừng như vậy, cứ nói ra hết đi.
.Hàn Nghệ này là tâm phúc của y, từ lúc nhập triều cho đến nay, chính là gã đề xuất nhiều chính sách nhất, Lý Trị sao không hiểu hắn cho được chứ, khẳng định là còn phần sau nữa.
.- Vi thần tuân mệnh.
.Hàn Nghệ vẫn không khom lưng, không siểm nịnh, thần sắc vô cùng chăm chú nói: - Bệ hạ, tại sao Cao Câu Ly lại muốn diệt Tân La, thần nghĩ vì Cao Câu Ly muốn ổn định hậu phương, loại bỏ mối họa về sau, như thế mới có thể mưu đồ khu vực Liêu Đông. Nói xong, hắn lại nói với Lý Tích: Tư Không cho rằng hạ quan nói đúng không?
.Lý Tích gật đầu: - Lời nói của Hàn Thị lang không sai chút nào.
.Ông ta biết Hàn Nghệ là đang nói giúp quân đội, vậy thì đương nhiên phải nể mặt rồi, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó đi.
.Hứa Kính Tông nghe xong buồn bực, nói: - Sao ngươi lại kéo Cao Câu Ly vào rồi?
.- Lời của Hứa Thị trung sai rồi. Ta muốn nói không phải là Cao Câu Ly, mà là nỗi lo về sau. Hàn Nghệ nói: Binh sĩ chém giết ở tiền tuyến, người trong lòng nhớ nhung nhất nhất định là vợ con của mình. Nếu như trong nhà không tốt, người binh sĩ này làm thế nào có thể an tâm đánh trận. Triều đình nếu như đã chiêu mộ binh sĩ xuất trận, thần cảm thấy về lý nên có nghĩa vụ giúp đỡ bọn họ giải quyết nỗi lo về sau.
.Lý Trị nghe mà như hiểu như hiểu, lời này có chút lý tưởng hóa. Đạo lý đương nhiên là như vậy, nhưng vấn đề là triều đình cũng phải có khả năng để chăm sóc bọn họ, thế là liền hỏi:
.Làm thế nào để giải quyết nỗi lo về sau?
.Bọn Lý Tích cũng tràn đầy nghi ngờ nhìn Hàn Nghệ.
.- Thành ý. Vi thần cho rằng điều cốt lõi nhất vẫn là thành ý. Phải làm cho binh sĩ cảm nhận được sự quan tâm yêu thương của triều đình đối với họ, làm cho họ biết rằng triều đình nhất định sẽ cố gắng hết khả năng quan tâm đến người nhà của họ. Tự nhiên bọn họ sẽ yên tâm. Hàn Nghệ nói xong một hơi, lại nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Lý Trị, vội nói: Bệ hạ chắc hẳn cũng biết, hiện giờ rất nhiều dân chúng đều hy vọng đưacon của mình đến Học viện Chiêu Nghi học tập, kỳ thực trong đó cũng bao gồm một số hộ quân tịch. Nếu như bệ hạ đặc biệt cho phép con cháu của tướng sĩ có thể đi học ở Học viện Chiêu Nghi, vậy thì vi thần cho rằng quân tướng nhất định sẽ khắc ghi ân tình của bệ hạ, cũng đủ bày tỏ sự coi trọng của triều đình đối với mỗi một binh sĩ.
.Lý Trị nghe được, trong mắt sáng lên, chủ ý này thật không tệ.
.Lý Tích cũng gật đầu liên tục.
.Đỗ Chính Luân nói: Nhưng mà Đại Đường ta đến hơn 10 vạn quân tịch, nếu như tất cả bọn họ đều có thể đi học, vậy thì phải xây dựng bao nhiêu học viện, lại phải mời bao nhiều lão sư, sợ là triều đình lực bất tòng tâm.
.Ngươi chỉ cần giảm bớt một ít bổng lộc, là có thể cất bao nhiêu tòa học viện rồi. Hàn Nghệ nói thầm một câu, nói: - Đỗ Trung thư nói đúng, nếu tính ra thì đích xác là một khoản tiền khổng lồ, triều đình cũng không phải là lực bất tòng tâm, mà căn bản là không làm được.
.Hứa Kính Tông buồn bực nói: - Không làm được, ngươi nói làm gì?
.Hàn Nghệ nói: Hôm nay không làm được, không có nghĩa là ngày mai cũng không làm được. Dựa vào tốc độ tăng lên của quốc lực Đại Đường ta, tương lai không xa nhất định có thể làm được điều này, vả lại cho dù hiện tại làm không được, cũng không phải là trong một ngày là có thể hoàn thành, chuyện này bắt buộc phải làm từ từ, nhưng tại sao lại không phải bắt đầu từ bây giờ. Cái này là phải xây xong một tòa thì tính một tòa, khiến các binh sĩ nhìn thấy được thành ý của triều đình, như vậy trong lòng bọn họ cũng sẽ có một sự mong đợi. Thần kiến nghị triều đình hợp tác với Học viện Chiêu Nghi, bởi vì Học viện Chiêu Nghi chủ yếu vẫn là dựa vào tài lực của dân gian, vậy có thể giảm nhẹ một chút gánh nặng cho triều đình, ngoài ra, Học viện Chiêu Nghi vốn chính là hoàng hậu sáng lập, binh sĩ chinh chiến sa trường vì bệ hạ, hoàng hậu phân ưu vì bệ hạ, an ủi người nhà của binh sĩ, vậy chẳng phải là rất tuyệt vời sao.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông ăn ý nhìn nhau một cái, chỉ cần Hàn Nghệ mang Võ Mị Nương ra, tình cảnh của bọn họ rất khó xử, việc này chỉ có thể tán thành, bởi vì bọn họ cũng đoán được, việc này có thể Hàn Nghệ và Võ Mị Nương đã thương lượng xong rồi.
.Nói lời này, Lý Trị cũng cười gật đầu.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Hơn nữa làm như thế, có bốn chỗ tốt. Thứ nhất, chính là thần luôn nhấn mạnh thành ý, binh sĩ thấy bệ hạ chăm sóc cho bọn họ kỹ càng chu đáo như vậy. Không những quan tâm bọn họ, còn nghĩ cho gia đình bọn họ, trong lòng có thể không cảm kích bệ hạ sao, có thể không toàn tâm toàn lực bảo vệ quốc gia sao?
.Thứ hai, cũng là thử phối hợp với tinh binh luận. Tinh binh luận quý ở chỗ tinh mà không phải ở chỗ nhiều. Hiện giờ trong binh sĩ đa số đều không biết chữ, giả như con cháu của binh sĩ đều biết chữ, việc này đối với việc rèn luyện hàng ngày của binh sĩ cũng sẽ có sự nâng cao rất lớn, có thể khiến cho chính sách tinh binh có thể thực hiện được.
.Thứ ba, giảm bớt gánh nặng khen thưởng của triều đình đối với binh lính, bởi vì đây cũng là môt loại khen thưởng, dù sao thì đi học ở Học viện Chiêu Nghi không đóng một văn tiền nào. Thần tin tưởng việc này đối với dân chúng bình thường mà nói, đã là đãi ngộ vô cùng cao rồi, còn hơn cả những khen thưởng khác.
.Thứ tư, có thể ổn định quân chế của triều đình ta rất tốt. Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, người nào mà không hy vọng con cháu của mình càng có tiền đồ hơn, cho dù là tòng quân nhập ngũ, cơ hội của người biết chữ cũng lớn hơn những người không biết chữ, liên hệ việc đi học và tòng quân với nhau, thần tin tưởng rất nhiều binh sĩ đào ngũ sẽ vì con cháu của mình mà trở lại quân doanh. Việc này cũng sẽ tiến một bước nâng cao sức chiến đấu của quân ta.
.Lý Trị càng nghe càng cảm thấy biện pháp này là được.
.Nhất là điểm thứ nhất và điểm thứ tư là vô cùng quan trọng. Trước đây quân chủ khống chế quân đội, chủ yếu thông qua lung lạc võ tướng để khống chế quân đội, nhưng điều này tất sẽ khiến hoàng đế không an tâm đối với võ tướng. Nhưng mà nếu nói trực tiếp ban ân cho binh sĩ, điều này hầu như là khó mà làm được, cho dù ngươi phát thưởng cho binh sĩ của ngươi, vậy cũng phải thông qua tầng tầng lớp lớp tướng quân truyền đạt xuống, nói không chừng ở giữa đó còn bị cắt xén không ít.
.Đương nhiên, một lần xuất chinh đại quân mười vạn, triều đình cũng thưởng không nổi, thăng tiến thì càng không hiện thực, chỉ có thể nói có công tất thưởng. Nhưng mà đi học, chỉ có hoàng đế còn có năng lực này, tướng quân không thể làm được những chuyện này. Binh sĩ bao gồm cả con cháu của binh sĩ, đều sẽ cảm kích hoàng đế, trung thành với hoàng đế. Nếu như thống soái mệnh lệnh binh si đi theo họ tạo phản hoàng đế, binh sĩ khẳng định sẽ suy nghĩ, con trai ta còn đang đi học ở trường học của hoàng đế hoàng hậu, người muốn bảo ta phản hoàng đế, ta đồng ý, người nhà của ta cũng sẽ không đồng ý.
.Mặc khác, chế phủ binh không phải chế mộ binh. Binh sĩ đều là làm kiêm chức, không phải là quân nhân chuyên nghiệp, bằng với việc phục binh dịch, có thể nói là đi lính nghĩa vụ, phục binh dịch chắc chắn là không nhận được không bao nhiêu lợi ích, về phần đất đai, sớm đã cho rồi, cho nữa cũng không cho nhiều hơn bao nhiêu, cũng chỉ là miễn thuế, một chút thuế má này của triều đình, đâu thể so sánh với tính mạng a, đương nhiên là có thể trốn thì cứ trốn, nhất là hiện nay việc thôn tính đất đai bắt đầu bùng phát, binh si ngay cả đất cũng không có, vậy thì còn đánh cái b a, tiếp tục như vậy tất sẽ làm cho lòng quân sụp đổ, phải nghĩ cách giữ những người lại. Đọc sách viết chữ đối với dân chúng cổ đại mà nói là có sức mê hoặc vô cùng lớn, việc này khiến cho dân chúng phải suy nghĩ thêm lần nữa.
.- Vậy thì triều đình và Học viện Chiêu Nghi hợp tác thế nào? Lý Trị hỏi.
.Nếu cấp tiền, vậy triều đình tự làm là được rồi, làm gì phải phức tạp như vậy. Không cấp tiền vậy cấp cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Kỳ thực Học viện Chiêu Nghi thiếu thốn nhất chính là lão sư và sách vở. Nếu như triều đình có thể miễn thuế đối với lão sư của Học viện Chiêu Nghi, và cho một ưu đãi nhất định, ví như nói dạy học ở Học viện Chiêu Nghi hai mươi năm, và còn vô cùng xuất sắc, có thể đặc cách để cho y kiêm chức học sĩ ở Hoằng Văn Quán, chuyên làm công việc về phương diện giáo dục. Việc này không những có thể khích lệ không ít người dấn thân vào đội ngũ lão sư, cũng có thể lựa chọn nhân tài cho triều đình. Mặt khác, đó chính là sách vở.
.Lý Nghĩa Phủ đột nhiên chen miệng nói: - Hàn Thị lang nhà lớn nghiệp lớn, lại có xưởng in và xưởng chế tạo giấy. Vì bệ hạ và hoàng hậu phân ưu không phải là bổn phận làm thần tử của chúng ta hay sao. Đây là làm người cũng không thể quên gốc à.
.Lý Trị mấp máy môi nhìn Hàn Nghệ.
.Đều là tiền cực khổ của ta, con mẹ nótiền của người đều là tiền kiếm nhanh. Ngươi cộng lại quyên góp chưa tới 300 quan tiền, còn không biết xấu hổ mà nói ta. Hàn Nghệ thì thầm ở trong lòng, nhưng lại không ganh đua chuyện này cùng Lý Nghĩa Phủ. Tiền là thứ đồ chơi Hàn Nghệ không xem trọng nhất, tiền chính là lấy ra để xài, bèn nói: - Lý Trung thư nói đúng, ta đương nhiên sẽ duy trì việc quyên trợ cho Học viện Chiêu Nghi, nhưng mà chỉ dựa vào một mình ta, cũng là không làm được, việc này vẫn phải cần sự giúp đỡ của triều đình.
.Trong lòng hắn nghĩ triều đình lũng đoạn nhiều tài nguyên như vậy, đều dùng để nuôi những quan viên này, hắn lại không thèm những thứ hậu lộc này, đương nhiên hắn hy vọng có thể xuất ra một ít cho dân chúng.
.Lý Trị cũng đang cân nhắc, lão sư có thể có bao nhiêu, miễn thuế cho bọn họ, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, đến lúc đó chỉnh chút thuế thương nghiệp, tất cả đều lấy lại rồi. Về phần sách vở này, khống chế trong tay triều đình, y cũng an tâm, gật đầu nói: - Giả như Học viện Chiêu Nghi có thể giúp triều đình giải quyết những khó khăn này, một chút ủng hộ này triều đình nên cấp cho. Trẫm thấy có thể thử một chút, các vị ái khanh cho rằng thế nào?
.- Bệ hạ thánh minh.
.Lý Tích là đại diện bên quân đội, vậy thì đương nhiên ủng hộ. Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông là người của hoàng hậu, không muốn ủng hộ cũng phải ủng hộ, bọn họ đều ủng hộ, lại thêm Hàn Nghệ nữa, vậy thì Lư Thừa Khánh, Hứa Ngữ Sư và những người khác có thể không ủng hộ sao. Vả lại, việc này xác thực là vì tốt cho dân chúng, không phải là vì lợi ích chính trị của ai, mà còn là từng bước từng bước tiến hành, lại là dùng phương thức hợp tác, không đến mức xây dựng rầm rộ, thương tổn gân cốt. Đương nhiên, hoàng đế, hoàng hậu không thể tính, chăm lo cho dân chúng cũng tính là lợi ích chính trị của họ rồi.
.Lý Trị gật đầu nói: - Tốt lắm, đợi lát nữa trẫm sẽ thương lượng cùng hoàng hậu một chút, xem cụ thể nên làm thế nào?
.Đừng nóng vội a, ta đây còn chưa kết thúc đâu. Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Bệ hạ chắc có nghe nói xưởng may của Trịnh Thiện Hành ở phía nam ngoại ô?
.Lý Trị sửng sốt, đáp:
.- Đương nhiên trẫm có nghe qua.
.Hàn Nghệ nói: - Kỳ thực lúc ban đầu những người phụ nữ đến xưởng may để làm việc đều là quả phụ, mà trượng phu của bọn họ đều là những liệt sĩ đã hi sinh vì đất nước.
.Lý Trị cười nói: - Trẫm cũng nghe nói qua, đối với hành vi của Trịnh Thiện Hành, trẫm mang cảm kích trong lòng.
.Hàn Nghệ nói: - Binh sĩ trên chiến trường, dù sao thì cũng có nguy hiểm. Nếu như muốn giải quyết mối lo về sau của bọn họ, triều đình cũng nên suy nghĩ tới những đàn bà góa do binh sĩ tử trận để lại. Mặc dù triều đình cũng có trợ cấp, nhưng không thể duy trì lâu dài.
.Lý Trị hỏi: - Vậy theo ý khanh, phải làm như thế nào?
.Hàn Nghệ đáp: - Hiện giờ ngành chế tạo ở Trường An đang phát triển mạnh, nhưng mà ngành chế tạo cần nhân lực, thần cho rằng triều đình có thể tham gia vào trong đó. Yêu cầu thương nhân khi tuyển người áp dụng ưu tiên binh sĩ, những công việc thích hợp với nữ nhân giống như xưởng may, có thể ưu tiên cho vợ và con gái của binh sĩ. Ngoài ra, việc này cũng giảm bớt áp lực về phương diện đất đai. Thần biết đất đai của một số binh lính bởi vì các loại nguyên nhân mà đã bán cho địa chủ. Không có đất đai, vậy bọn họ sinh tồn như thế nào. Triều đình cũng có thể yêu cầu thương nhân tuyển dụng những người này, bảo đảm sinh kế cho binh sĩ.
.Vi thần kiến nghị triều đình có thể xây dựng một quan thự mới ở Binh Bộ, chuyên giúp đỡ binh sĩ hoặc người nhà của bọn họ tìm kế sinh nhai. Đồng thời, thương nhân khi cần tuyển dụng người, cũng không cần thiết chạy khắp đường phố mà tìm, có thể trực tiếp đến Binh Bộ tuyển người, do triều đình làm người trung gian, bảo đảm quyền và lợi ích của bên tuyển dụng và bên được tuyển dụng.
.Lại tới chiêu này nữa.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông, thậm chí đám người Lư Thừa Khánh nghe xong, phát hiện không đúng lắm, làm sao lại kéo tới ngành chế tạo rồi?
.Theo bọn họ thấy, tài cán nhất của Hàn Nghệ đó chính là đem những chuyện không có liên quan gì liên kết lại với nhau. Điều này khiến cho người ta không có cách nào phòng bị được.
.Hứa Kính Tông mặc dù không rõ, nhưng lão biết nhất định phải ngăn cản Hàn Nghệ trước, đợi ta làm rõ ràng lại nói tiếp. Nào biết lão vẫn chưa kịp mở miệng, lại nghe Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên, việc này vẫn phải chia làm hai bước thực hiện. Nếu như một bước đã làm xong, thì không thể thể hiện ra sự quan tâm liên tục của bệ hạ đối với tướng sĩ. Thần kiến nghị đợi đến lần sau khi tướng sĩ Đại Đường ta lập công, lúc đó lại thương lượng cụ thể về chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận