Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 708: Hầu ca! Hầu ca!

.Cảnh tượng này đúng là không bình thường!
.Vĩnh viễn đừng xem nhẹ địa vị của Tiểu Mập bọn họ trong lòng Hàn Nghệ.
.- Tiểu Mập! Hàn Nghệ bất chấp hết thảy, lập tức vọt tới.
.- Hàn đại ca!
.Hùng Đệ bọn họ nhìn thấy Hàn Nghệ, kinh hỉ gọi lớn một tiếng, thuận tiện còn nhảy cẫng lên một cái, bước chân không khỏi nhanh hơn.
.Đợi khi đến bên cạnh Hàn Nghệ, Tiểu Mập và Hoa Tử lập tức nấp phía sau Hàn Nghệ, còn Tiểu Dã thì lại bảo vệ bên cạnh Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ định nhãn nhìn lên, tất cả đều là công tử đảng kinh thành, còn có không ít học viên của trại huấn luyện, Mộ Dung Chu Hàng, Thượng Quan Vân đều ở trong đó, bắt mắt nhất không ai qua được tên khốn khiếp Uất Trì Tu Tịch này, thân hình cao lớn, cầm cự bổng trong tay, quả thực nhìn thôi cũng đủ dọa người, nhưng hạ thủ bại tướng này, nói dũng cái gì, Hàn Nghệ tay chỉ vào Uất Trì Tu Tịch: - Uất Trì Tu Tịch, ngươi muốn làm gì?
.Trong lòng lại tò mò, ồ, sao bọn họ ở đây, lẽ nào là được nghỉ? Ồ đúng rồi, tính ra hình như hôm nay là ngày mở chợ đêm.
.Uất Trì Tu Tịch còn chưa trả lời, Tiểu Dã đã phẫn nộ nói: - Hàn đại ca, bọn họ muốn ép Tiểu Mập kể con khỉ.
.Hàn Nghệ vừa nghe từ "ép" đã lập tức nổi giận, nói: - Buồn cười, giữa ban ngày ban mặt, các ngươi lại dám ép Tiểu Mập. Nhưng nói đến nửa câu, hắn lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Tiểu Dã, nói: - Tiểu Dã, lúc nãy, lúc nãy đệ nói gì?
.Tiểu Dã nhìn Uất Trì Tu Tịch với đôi mắt căm tức, nói: - Bọn họ cưỡng ép Tiểu Mập kể con khỉ.
.- Kể, kể con khỉ?
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt chẳng hiểu ra sao, đột nhiên chấn động: - Tôn Ngộ Không?
.Vừa dứt lời, hai bên sườn trái phải của hắn mỗi bên lộ ra một cái đầu, một béo một gầy, nhất tề gật đầu.
.- Còn không phải sao!
.Uất Trì Tu Tịch đĩnh đạc nói: - Phó đốc sát, chúng ta chỉ muốn bảo Tiểu Mập kể con khỉ cho chúng ta nghe, ngươi cho rằng chúng ta muốn làm gì?
.Hàn Nghệ chỉ vào thô bổng trong tay Uất Trì Tu Tịch nói: - Ngươi đừng dùng trò này với ta, các ngươi cầm gậy ép người ta kể con khỉ, còn có lý sao?
.Uất Trì Tu Tịch liếc nhìn cự bổng trong tay, sửng sốt, lập tức nói:
.- Cây gậy này không có liên quan đến Tiểu Mập, đây là Như ý Kim cô bổng của ta, hôm nay ta đặc biệt cầm nó đến nhà nghe chuyện con khỉ.
.- Gì! Như ý Kim cô bổng?
.Hàn Nghệ nghe vậy dở khóc dở cười, nói: - Ta thấy ngươi đây đả cẩu bổng đấy.
.Uất Trì Tu Tịch kinh ngạc nói: - Cái gì gọi là đả cẩu bổng?
.Lệnh Hồ Nhị Lang cười ha hả nói: - Tu Tịch, ta đã nói cái gậy này của ngươi căn bản không giống Như ý Kim cô bổng, ngươi còn không tin.
.Nói xong, y vẻ mặt nịnh hót đưa cây gậy nhỏ trong tay lên, nói: - Hàn tiểu ca, gậy này của ta có giống Như ý Kim cô bổng không?
.- Của ta nữa!
.Nghe được một tràng đồng thanh.
.Chỉ một thoáng, hơn hai mươi cây gậy đột nhiên xuất hiện Hàn Nghệ trước mặt, lớn nhỏ dài ngắn đều có, nhìn có vẻ rất hoành tráng, dọa Hàn Nghệ bọn họ đồng thời lui một bước lớn.
.- Của ta là Như ý Kim cô bổng.
.- Là của ta.
.- Là của ta. Các ngươi đây đâu phải là hầu tử, rõ ràng chỉ là một đám ăn mày a! Coi như Hàn Nghệ đã hiểu rồi, giơ tay lên, nói: - Các ngươi, các ngươi thu gậy, không, Như ý Kim cô bổng của các ngươi lại trước đã. Tạm nghe ta nói đã.
.Mọi người nghe thấy vậy, lại nghe được một từng tràng âm thanh soạt soạt, thu gậy về.
.Hàn Nghệ khẽ thở hắt ra, quay đầu đi, nói với Tiểu Mập bọn họ: - Các đệ đi trước.
.Tiểu Dã lo lắng liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái.
.Hàn Nghệ cười nói: - Yên tâm đi, bọn họ không có ác ý đâu.
.- Vậy bọn đệ đi trước.
.Hùng Đệ bị dọa sợ hãi nhỏ giọng nói.
.Ba tên nhóc trước tiên còn cẩn thận liếc nhìn Uất Trì Tu Tịch, sau đó chậm rãi rút vào trong Ngõ Bắc, thấy Uất Trì Tu Tịch bọn họ không đuổi theo nữa, không khỏi cất bước nhanh, nhưng còn chưa đi được hai bước, nghe thấy bên cạnh có người hô: - Tiểu Mập!
.- Đừng gọi ta, bây giờ ta sẽ không kể con khỉ đâu.
.Hùng Đệ bọn họ giống như chim sợ cung, vừa la hét vừa cắm đầu chạy như điên về phía hậu viện.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, quay đầu lại, thấy hai mươi, ba mươi cặp mắt đang hồi hộp nhìn hắn, đầu tiên hắn sửng sốt, sau đó kịp phản ứng lại, ho nhẹ một tiếng, nói một câu đơn giản: - Đều giống!
.Uất Trì Tu Tịch đâu chịu tin, nói: - Điều này sao có thể, Như ý Kim cô bổng chỉ có một cây, gậy của chúng ta đều không giống nhau, sao có thể đều giống, Phó đốc sát, ngươi đây cũng quá qua loa rồi.
.Những người còn lại đều tỏ vẻ kháng nghị mãnh liệt với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn Uất Trì Tu Tịch, nói: - Ngươi cũng biết là Như ý Kim Cô bổng, đương nhiên là có thể to có thể nhỏ có thể thô có thể mảnh, có thể cong có thể thẳng, gậy trong tay các ngươi đều có thể nói là Như ý Kim cô bổng, chẳng qua là các hình thái của Như ý Kim cô bổng mà thôi, xin đừng làm nhục ta vì binh khí muôn hình vạn trạng của con khỉ có được không.
.- Nói có lý!
.Lệnh Hồ Nhị Lang bị lừa dối đến sửng sốt.
.Uất Trì Tu Tịch gãi đầu nói: - Vậy cũng phải, Như ý Kim cô bổng còn có thể để trong lỗ tai nữa.
.Những người còn lại cũng không thể nói gì hơn, đáp án này coi như có thể chấp nhận.
.Hàn Nghệ lại nói: - Ngoài ra, đừng ép Tiểu Mập bọn họ kể con khỉ nữa, đến tối bọn họ tự nhiên sẽ kể, nếu các ngươi dọa bọn họ sợ, được rồi, chuyện con khỉ này các ngươi cũng không thể nghe nữa.
.- Dạ dạ dạ!
.Uất Trì Tu Tịch tâm thần dao động, nếu việc này đứt đoạn thì thật là nguy hiểm, chắc chắn không dám khoa trương, cười he he nói: - Phó đốc sát, là chuyện con khỉ này quá thu hút người, hơn nữa trước đó lại nói đến con khỉ đã lên làm Tề thiên đại thánh, vừa hay trong Ngõ Bắc các ngươi lại phải làm đại hội giao lưu mậu dịch gì đó, phải đợi đến tận hôm nay, ngươi không biết mấy ngày này cùng Thượng Quan bọn họ ở trại huấn luyện thật là một ngày như một năm, chỉ mong đến hôm nay, không ngờ gặp được Tiểu Mập bọn họ trên đường nên muốn bọn họ tiết lộ một ít, chứ không phải ép buộc bọn họ.
.Hàn Nghệ sững sờ nói: - Đã nói đến Tề thiên đại thánh rồi?
.- Còn không phải sao.
.Uất Trì Tu Tịch kích động nói: - Phần trước đang nói đến con khỉ làm loạn hội bàn đào của Vương Mẫu nương nương, trốn đi, Ngọc Đế đang muốn phái người đi bắt con khỉ, kết quả là không có, thật là sốt ruột chết đi được.
.Việc này Hàn Nghệ cũng không biết thật, gần đây hắn bận tối mặt tối mày, đâu có thời gian lo những chuyện này, vậy thì hôm nay chính là đại náo thiên cung rồi, thầm nghĩ, chẳng trách bọn họ đều cầm gậy đến, hóa ra là để trợ uy cho con khỉ à. Tuy nhiên đoạn dừng này cũng thật là thích hợp, có lẽ là ta sắp xếp, cười nói: - Được rồi, được rồi, tối nay sẽ kể, các ngươi kiên nhẫn chờ thêm đi, đảm bảo rất tuyệt.
.Uất Trì Tu Tịch cười ha hả nói: - Phó đốc sát, ta cho rằng Như ý Kim cô bổng này rất thích hợp với cảnh sát hoàng gia chúng ta, hay là cứ lấy làm vũ khí của cảnh sát hoàng gia chúng ta, ngươi thấy thế nào?
.Hàn Nghệ trợn trừng mắt nhìn Uất Trì Tu Tịch.
.Uất Trì Tu Tịch dù sao cũng có ám ảnh trong lòng, chột dạ nói: - Ta chỉ tùy tiện nói vậy mà thôi.
.- Không!
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Đề nghị của ngươi thực sự rất tuyệt vời! Có thể thấy ngươi thật sự muốn làm một cảnh sát hoàng gia.
.- Vậy sao?
.Uất Trì Tu Tịch lập tức chuyển buồn thành vui, cười ha ha nói: - Đâu có, đâu có, nhưng ta thân là đại đội trưởng, cũng phải suy nghĩ nhiều hơn người khác, đây là việc thuộc bổn phận của ta, a haha!
.- Tốt tốt tốt!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, thầm mắng, nhà ngươi đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ, nói: - Ta sẽ suy nghĩ nghiêm túc về đề nghị này của ngươi. Vậy được, các ngươi đi dạo trước, tiêu nhiều tiền một chút, ta đi sắp xếp chuyện con khỉ một chút.
.- Phó đốc sát đi thong thả, nhưng chớ có lầm con khỉ.
.- Được. Đương nhiên.
.Hàn Nghệ quay đầu lại, khẽ thở dài, thầm nghĩ, đám điên này.
.Đến trong ngõ, chợt nghe từng tràng tiếng khen hay, đưa mắt nhìn đi, chỉ thấy một người đang múa côn bổng, thật là bình thường, chỉ có quay vòng vài cái, nhưng xung quanh lại có một đám người vây xem, không cần nghĩ, chắc chắn cũng là con khỉ tạo thành. Lại thấy không ít trẻ con nô đùa trên đường lớn trong ngõ, nhưng địa điểm bọn chúng nô đùa đều là địa điểm kể chuyện tối nay, cái tên "hầu tử", "Bật mã ôn", "Tề thiên đại thánh" không dứt bên tai.
.Điều này làm cho Hàn Nghệ cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì mấy ngày nay hắn không chú ý đến những chuyện này, ngay cả kể chuyện cũng là lúc chạy bộ buổi sáng, cùng Tiểu Mập bọn họ vừa chạy vừa kể, cũng không có chú ý lắm, thì ra trong lúc không để ý, đã nổi lên một trận "con khỉ điên", hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng, độ hot còn vượt xa Giọng hát hay Đại Đường, cho dù là Bạch sắc sinh tử luyến cũng không khủng khiếp như vậy.
.Đây cũng đúng là vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng a!
.Lúc đầu Hàn Nghệ lấy Tây Du Ký ra, hơn phân nửa là để bù đắp tổn thất của Giọng hát hay Đại Đường, nhưng không ngờ rằng Tây Du Ký này lại đảo ngược từ khách thành chủ, đè bẹp Giọng hát hay Đại Đường.
.Nổi tiếng đúng là nổi tiếng a!
.Hàn Nghệ chăm chú nhìn những đứa bé kia, hơi nhíu mày, lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, trôi qua một hồi lâu, cho đến khi có người chào hỏi với hắn thì hắn mới sực tỉnh, đi về phía hậu viện, nhưng đi được hai bước, hắn lại quay đầu lại, liếc mắt nhìn những đứa trẻ kia, khẽ gật đầu một cái.
.Đến hậu viện, chỉ thấy Hùng Đệ, Hoa Tử, Tiểu Dã ba người ngồi cạnh bàn đá, bên cạnh mỗi người đặt một ấm trà lớn, Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa vẫn còn đang thở hổn hển, dường như trong lòng vẫn còn sợ.
.- Hàn đại ca, huynh về rồi, huynh vẫn ổn chứ?
.Hùng Đệ chợt thấy Hàn Nghệ đi đến, khẩn trương hề hề nói.
.- Ta rất ổn! Hàn Nghệ cười nói: - Giờ biết nỗi khổ của người nổi tiếng rồi chứ.
.Hùng Đệ rầu rĩ gật cái đầu béo.
.Hàn Nghệ nói: - Các đệ vẫn còn coi là may mắn đấy, lúc trước khi Tang Mộc bọn họ diễn Bạch sắc sinh tử luyến, còn bị người ta cầm đao đuổi chém nữa a!
.Chuyện này sao bọn họ không nhớ, tất cả đều bật cười he he.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không phải sợ, bọn họ sẽ không làm hại các đệ đâu, chỉ là các đệ nhất định phải khéo léo trả lời bọn họ, chứ không phải là chạy trốn, đây chính là lúc thể hiện trí tuệ của các đệ.
.Hùng Đệ gật đầu nói: - Hàn đại ca, bọn đệ biết rồi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Cái này lát nữa ta sẽ dạy các đệ, nhưng bây giờ ta phải sửa lại màn xuất hiện của các đệ. Đúng rồi, Tiểu Mập, chắc đệ vẫn nhớ bài hát về con khỉ ta dạy cho đệ.
.Hùng Đệ nói: - Đương nhiên đệ nhớ, đệ đã biết hát lâu rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy lát nữa đệ có dám đứng trên đài hát không.
.- Có gì mà không dám.
.Hùng Đệ dương dương đắc ý nói: - Tiểu Dã vẫn luôn nói đệ hát hay mà.
.Tiểu Dã gật gật đầu.
.Xấu hổ! Có khi nào nó nói ngươi không tốt. Đương nhiên Hàn Nghệ sẽ không đả kích sự tự tin của Hùng Đệ, vỗ tay một cái, nói: - Rất tốt! Vậy chúng ta hãy khẩn trương bắt đầu đi.
.Tuy rằng đây là vô tâm cắm liễu, nhưng bất kể là thương nhân, hay là kẻ lừa đảo, đều có một nguyên tắc, đó chính là không có nguyên tắc.
.Khi đối mặt với khách hàng, thương nhân và kẻ lừa đảo đều hoàn toàn không có nguyên tắc, khách hàng thích cái gì, ta sẽ làm cái đó, chứ không phải là ta thích cái gì, sau đó áp đặt với khách hàng. Hậu thế có rất nhiều thương nhân tự cho là đúng, khách hàng không thích liền nói khách hàng trình độ quá thấp, không biết thưởng thức, kiểu thương nhân này đến quần đùi cũng không có mà mặc, hoặc chính là có người nâng đỡ.
.Nếu mọi người thích con khỉ như vậy, thì chắc chắn Hàn Nghệ sẽ lập tức thay đổi sách lược, đặt trọng tâm lên trên con khỉ, bên phía Giọng hát hay thì bớt tốn công sức một chút.
.Lúc xế chiều toàn bộ Bình Khang Lý đã chật kín người rồi, cũng may Võ Mị Nương đi từ sớm, nếu không thì muốn ra cũng không ra được.
.Hơn nữa trong này còn bao gồm cả những nhân viên công vụ bỏ bê công việc như Trình Xử Lượng, có thể nói là già trẻ lớn bé đều có, đều đang khổ sở chờ đợi. Bởi vì khoảng thời gian đại hội giao lưu mậu dịch trước đó đã tạm ngưng chợ đêm, nghĩa là đã mười ngày rồi bọn họ chưa được nghe chuyện con khỉ, hơn nữa lại dừng ở thời điểm mấu chốt này, không cần suy nghĩ cũng biết là sẽ có một trận đại chiến, mà trước nay chưa có đại chiến thần thoại, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta kích động không ngừng a!
.Khi màn đêm buông xuống, cuối cùng cửa chính của Phượng Phi Lâu cũng từ từ mở ra, người cầm vé giống như nước lũ tràn vào Phượng Phi Lâu trong nháy mắt.
.Còn những người không mua được vé, chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Phượng Phi Lâu, cũng may buổi tối trên đường sẽ có người kể chuyện con khỉ, chẳng qua là phải đợi đến sau khi chợ đêm bắt đầu. Có tiền và miễn phí đương nhiên là có sự khác biệt về đãi ngộ, đây là nguyên tắc thương nghiệp.
.Trong Phượng Phi Lâu tiếng người ồn ào huyên náo, xoa xoa tay, ai nấy đều chăm chú nhìn tấm vải đỏ kia nói thầm, "Mau bắt đầu! Mau bắt đầu!"
.Chính trong ba từ thần chú này, tấm vải đỏ từ từ mở ra.
.Trong lầu lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn lên sân khấu, nhưng không có một bóng người, không khỏi hết sức kinh ngạc.
.Nhưng chính trong lúc này, một hồi trồng dồn dập vang lên, không đợi mọi người kịp phản ứng lại, tiếng trống đã ngưng, nghe thấy một người lớn tiếng hát: - Hầu ca, hầu ca, anh thật tài giỏi, ngũ hành đại sơn không áp được anh, bật ra một Tôn Hành Giả.
.Chỉ thấy Hùng Đệ nện bước đi đều, lắc lư đi lên, vừa đi vừa hát, cái đầu béo lắc lư trái phải, hết sức là high.
Bạn cần đăng nhập để bình luận