Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1001.2: Đợi bao lâu rốt cuộc cũng đợi đến hôm nay

..
.Nguyên gia sau bao ngày im lặng, rốt cuộc đã bắt đầu hành động.
.Chế độ thuê mướn trong nông nghiệp rốt cuộc đã có ngày dụng võ.
.Nguyên gia đề ra cái chế độ thuê mướn này, tinh túy nằm ở chỗ thuê đất.
.Trước kia đều là nông dân thuê đất của địa chủ, tá điền vì thế mà xuất hiện.
.Còn lần này, lại là địa chủ phải đi thuê đất của nông dân. Đành rằng nông dân thuê đất của địa chủ không phạm pháp, vậy thì ngược lại địa chủ thuê đất của nông dân cũng chẳng sai gì pháp luật. Kì hạn ngắn nhất là 20 năm, tuy nhiên phí thuê có thể không trả bằng tiền, mà vận dụng chế độ thuê mướn thuê ngược lại những người nông dân đó, đồng thời đãi ngộ chẳng thua kém gì Phượng Phi Lâu, chỉ là hình thức không giống nhau, bao ăn bao ở bao thuế bao bảo hiểm. Mỗi người một tháng lương cơ bản 200 văn tiền. Quy định ngươi mỗi năm phải canh tác bao nhiêu ruộng đất, nếu như làm được nhiều, làm được năng suất, thì cuối năm sẽ có thưởng, còn ngược lại, nếu như làm được ít, thì đãi ngộ sẽ ít đi. Tuy nhiên đây chỉ là một loại hình, chuyên dành cho ruộng khẩu phần, bởi vì ruộng khẩu phần không thể đem ra mua bán, người sau khi chết thì ruộng phải trả lại triều đình.
.Còn một phương thức chủ yếu khác, đó là mua ruộng vĩnh viễn của người dân với giá cao. Đối với những nông dân bán ruộng đất như vậy, thì sẽ trực tiếp thuê cả gia đình họ, tất nhiên là ngoại trừ người già và trẻ em.
.Đồng thời cung cấp tất cả nông cụ.
.Nếu như không đồng ý, thì sẽ áp dụng việc giao hoán ruộng đất, đương nhiên, sẽ cấp một ít trợ cấp.
.Việc làm này lập tức giành được thành công.
.Điều đầu tiên, dưới chế độ thuê mướn, nông dân không phải gánh chịu bất kì nguy cơ nào. Chẳng cần phải quan tâm đến mưa to gió lớn, chỉ cần thu hoạch mất mùa do thiên tai gây ra thì đãi ngộ dành cho bọn họ vẫn không đổi. Đây là điều vô cùng quan trọng. Đồng thời còn bao ăn bao ở, còn có tiền lương, cũng cho thấy họ mỗi tháng có 200 văn tiền để thoải mái sử dụng, thậm chí ngay cả nông cụ, trâu cày cũng không cần tự mình mua, bọn họ chỉ cần chăm chỉ làm ruộng là được. Trước kia cũng làm ruộng, nhưng bây giờ thì chẳng phải chịu chút áp lực nào.
.Có thể lựa chọn cũng tốt. Những nông dân bảo thủ, họ không muốn mất đi ruộng đất, vậy thì có thể sử dụng chế độ thuê đất, ruộng đất vẫn thuộc về họ, cũng có thể tránh được mạo hiểm.
.Những người có mục tiêu cao hơn, có thể bán ruộng vĩnh viễn, lấy tiền đi làm kinh doanh.
.Đồng thời, Nguyên gia ở khu vực Quan Trung đã nổi danh từ lâu, tá điền và gia nô của Nguyên gia so với những tá điền và gia nô khác cùng giai cấp thì có cuộc sống tốt nhất. Bởi vì bọn họ đã theo đúng chủ, nên đã tránh được nạn chiến tranh, cùng lắm thì chỉ là chính Nguyên gia trang bị vũ khí cho bọn họ, để chi viện nhân lực cho đám kiêu hùng kia.
.Lại thêm Nguyên gia đã chuẩn bị lâu như vậy, đã tính kế hoạch này tới tận từng hộ nông dân. Bọn họ có bao nhiêu người, gia đình có khó khăn gì, chúng ta phải làm sao để bọn họ đồng ý. Hơn nữa, toàn bộ tinh anh Nguyên gia đều được huy động, cho nên tiến triển vô cùng thuận lợi. Chỉ trong ba ngày, Nguyên gia trong khu vực Quan Trung đã lấy được 1500 mẫu ruộng tốt, lại thuê được hơn 500 nông dân, lấy huyện thành làm đơn vị, trên cơ sở sẵn có, lại xây dựng thêm ba trang viên lớn.
.Việc tuyển dụng của Hàn Nghệ vô cùng bất ngờ, không hề báo trước. Còn Nguyên gia thì vận sức chờ thời, hành động nhanh như sét.
.Đám quý tộc kia chẳng kịp phản ứng, Nguyên gia đã đến giai đoạn kết thúc. Bởi tất cả đã tính toán cẩn thận, đồng thời cử toàn bộ số người tiến hành cùng lúc, bao gồm cả bọn Nguyên Kiệt, Nguyên Phỉ đều đích thân đi đàm phán.
.Tình huống này là gì vậy?
.Lần này, lập tức khiến con mắt của tất cả mọi người từ việc đổ dồn sang Hàn Nghệ, chuyển sang phía Nguyên gia.
.Thực ra Nguyên gia làm vậy cũng là phá hoại quy tắc, hình thành nông nghiệp cạnh tranh. Vốn là địa chủ nên đồng tâm hiệp lực, cùng nhau bóc lột, một khi thương nghiệp hóa, bắt buộc phải đối mặt với cạnh tranh. Nhưng nước cờ Nguyên gia đi là phản kích lại Hàn Nghệ, Hàn Nghệ ngươi là cái gì chứ, chẳng phải là tiền sao, Nguyên gia ta mà sợ ngươi? Vì thế đám thân hào địa chủ không những không trách Nguyên gia, ngược lại còn vui mừng khôn xiết, rốt cuộc Nguyên gia đã động thủ rồi.
.Có ai ngờ được rằng đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Phong trào này của Nguyên gia không chỉ nằm ở khu vực Quan Trung, mà khu vực Hoài Nam, Hà Bắc đều đồng thời tiến hành. Khu vực Giang Nam thì có thể muộn hơn một chút.
.Tuy nhiên, sau khi mua được đất đai, Nguyên gia lại cử những nhân vật cấp trưởng lão tới trao đổi ruộng đất với quý tộc Quan Trung, cố gắng hết sức nối liền đất đai lại với nhau thành một vùng lớn.
.Khuất gia.
.- Ai ôi! Tứ ca đến rồi! Thật là rồng đến nhà tôm, mau mau mời ngồi!
.Khuất Bản Thiện vừa thấy Nguyên Hạc tới, đã vô cùng nhiệt tình tiếp đón, cháu gái Khuất Bản Thiện đã được gả cho cháu trai Nguyên Hạc, kết thành quan hệ thông gia.
.- Lão đệ, gần đây ổn chứ?
.Nguyên Hạc cười ha hả nói.
.Khuất Bản Thiện thở dài một hơi nói: - Xảy ra chuyện lớn như vậy, ổn ở đâu ra được, hiện giờ triều đình đột nhiên muốn tra xét ruộng đất, ôi--- !
.Nguyên Hạc tò mò hỏi: - Triều đình chỉ nói là điều tra rõ ràng ruộng đất của đám đại thần đòi buộc tội Hàn Nghệ, ngươi không phải quan lại gì, không tra đến đầu ngươi đâu.
.- Tuy là nói vậy, nhưng ai mà biết được liệu có liên lụy đến đám thân hào bọn ta hay không.
.Khuất Bản Thiện nói rồi liếc nhìn Nguyên Hạc, nói: - Tứ ca, nói tới việc này, có rất nhiều thân hào thấy bất mãn với Nguyên gia huynh. Nguyên gia các huynh là quý tộc lâu đời ở khu vực Quan Trung, Hàn Nghệ đều đã cưỡi lên đầu bọn ta, vậy mà Nguyên gia huynh chẳng thèm quan tâm gì.
.Nguyên Hạc thở dài nói: - Ai bảo Nguyên gia ta không mảy may quan tâm. Đại ca ta mấy hôm trước đây chẳng phải là đã hẹn gặp Hàn Nghệ sao. Thế nhưng Hàn Nghệ lại nói muốn báo thù các ngươi, nói muốn các ngươi phải chịu trách nhiệm, ngươi cũng biết Hàn Nghệ nay đã khác xưa, được phong làm Đồng trung thư môn hạ tam phẩm, Nguyên gia bọn ta xưa nay chẳng bao giờ tham dự vào tranh đấu triều đình, đó chẳng phải là vì hết cách sao.
.Khuất Bản Thiện đảo con ngươi nói: - Nhưng ta có nghe Nguyên gia huynh sử dụng chế độ thuê mướn, trong chốc lát đã thuê được trên một ngàn mẫu ruộng tốt.
.Nguyên Hạc trầm mặc một hồi lâu rồi nói: - Lão đệ, chúng ta là người một nhà, ta cũng chẳng giấu gì ngươi, thực ra hôm đó đàm phán với Hàn Nghệ, đại ca ta đã vô cùng tức giận, hắn lại dám tới Nguyên gia ta dụ dỗ, chỉ là chiểu theo quy định của gia tộc, nên đành phải tạm gác lại. Vốn là Nguyên gia ta kì vọng đại thần triều đình có thể ngăn cản Hàn Nghệ, thế nhưng không thể ngờ rằng, không những không thành công, hơn nữa còn bắt Nguyên gia ta phải nuốt nổi uất ức trong lòng. Tên Hàn Nghệ kia có thể huênh hoang hống hách như vậy, chẳng phải là bởi dựa vào mấy văn tiền sao, vậy thì hãy đọ xem ai nhiều tiền hơn!
.Biết là sẽ vậy mà, Nguyên gia các ngươi chỉ biết làm ngư ông đắc lợi! Khuất Bản Thiện trong lòng thầm khinh bỉ Nguyên Hạc. Mặc dù là thông gia, nhưng ai mà không biết Nguyên gia là một gia tộc tự tư tự lợi, giao tình và lợi ích phân định vô cùng rạch ròi. Đoạn nói: - Thế nhưng bọn huynh làm vậy chẳng phải là bán phá giá sao. Khế ước của huynh, ta đã xem qua, giá tiền có hơi quá cao đó.
.Trước kia, nguy cơ của bọn họ do tá điền gánh chịu. Còn Nguyên gia lại muốn tự mình gánh vác, mấu chốt là tiền công cũng trả cao, khiến mọi yếu tố đều hội tụ cả, gần như là gấp mấy lần mức cũ.
.Thứ mà địa chủ muốn là bóc lột mà.
.- Đây chẳng phải bởi bị Hàn Nghệ ép sao. Nguyên Hạc nói:
.- Nguyên gia ta cũng không thể công khai đối đầu với Hàn Nghệ, vậy chỉ còn có thể dụng cách này để lấy lại chút thể diện cho quý tộc Quan Trung thôi. Chút tiền của Hàn Nghệ, trong giới thương nhân có thể coi là có tiền, nhưng so với thân hào thì có là cái gì. Nói tới đây, ông ta dừng một lát rồi lại nói: - Tuy nhiên cứ như vậy, Nguyên gia bọn ta thực ra cũng có chút căng thẳng, để có thể giảm thiểu tổn thất, ta muốn trao đổi với Khuất gia một ít đất đai.
.Khuất Bản Thiện sớm đã biết ông ta đến là vì điều này, nói: - Vậy nghĩa là sao?
.Nguyên Hạc nói: - Chúng ta rất nhanh đã thuê được nhiều ruộng tốt như vậy, nếu như đông một khoảnh, tây một khoảnh, vậy thì sẽ hao tổn biết bao nhân lực. Vì thế Nguyên gia chúng ta dự định cố gắng hết sức nối liền ruộng đất lại với nhau, như vậy có thể tiết kiệm không ít nhân lực. Ta biết các ngươi có 30 mẫu ruộng ở chỗ giao giữa huyện Lân Du và huyện Phù Phong, bọn ta dự tính dùng 30 mẫu ruộng chỗ giao nhau giữa huyện Trường An và huyện Phù Phong hoán đổi với các ngươi.
.Khuất Bản Thiện thầm nghĩ, ngươi đến cầu ta, 30 mẫu đổi 30 mẫu, chuyện hay quá nhỉ!
.Nguyên Hạc sao không biết ông ta đang nghĩ gì, liền nói: - Thực ra như vậy cũng tốt cho ngươi. Ngươi có được 30 mẫu đất của bọn ta, thì cũng có thể nối liền với đất đai ở huyện Phù Phong của các ngươi, như thế cũng giúp các ngươi tiết kiệm được không ít nhân lực. Tá điền ở huyện Trường An của các ngươi chẳng phải là đã bị Hàn Nghệ lôi kéo đi gần như hết rồi sao.
.Khuất Bản Thiện vừa mới thua lỗ nhiều như vậy, nếu không kiếm trác chút ít từ Nguyên gia các ngươi, thì còn làm địa chủ làm quái gì, liền gây khó dễ nói: - Tứ ca, điều này ta sao không hiểu, thế nhưng 30 mẫu đất đó là do tổ tiên nhà ta truyền lại, nếu như dễ dàng nhượng đi, thì các ca ca của ta sẽ trách ta đó.
.Nguyên Hạc gật gật đầu, cười nói: - Kể cũng đúng, đã đành thế thì thôi vậy, ta tới Triệu gia hỏi xem sao.
.Trái đất tròn mà, tìm Triệu gia hoán đổi, cũng vẫn có thể liền một khoảnh.
.Khuất Bản Thiện không ngờ Nguyên Hạc lại không thành tâm như vậy, vội nói: - Đợi--- đợi chút, tứ ca, huynh vội đi làm gì, chúng ta dù gì cũng là thông gia, để ta nghĩ thêm chút đã.
.Nguyên Hạc nói không sai mà, nhân lực của ngươi cũng gặp khó khăn, mùa xuân sắp tới rồi, nếu như dồn điền đổi thửa thì có thể giải quyết được khó khăn trước mắt.
.Nguyên Hạc cười nói: - Được rồi, ngươi cứ nghĩ đi. Trong lòng thầm nghĩ, tên tiểu tử Hàn Nghệ này tính toán thật là khôn ngoan!
.Đây đều là những thứ Hàn Nghệ giúp Nguyên gia tính toán trước. Ta lôi kéo tá điền của bọn họ, Nguyên gia các ngươi lại tới hoán đổi ruộng đất, vậy thì bọn họ sẽ không dám nâng giá nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận