Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 668: Kế hoãn binh bất đắc dĩ

.Trong trận đại chiến cướp người này, một hình thức thương nghiệp hoàn toàn mới, chính là chế độ làm thuê, một bản khế ước tương đối mà nói thì khá bình đẳng.
.Một bản hợp đồng làm thuê xuất hiện từ trong tay thương nhân.
.Thợ thủ công trở mình một cái đã trở thành quần thể nóng hổi nhất xã hội đương thời, quả thực là mặt hàng bán vô cùng chạy.
.Việc này trực tiếp dẫn đến việc thợ thủ công trong các thôn ngoại thành đều vội vàng chạy vào trong thành, trước đây họ đều tự mình bươn chải, nhưng hiện giờ đãi ngộ của thợ thủ công tốt như vậy, so với việc tự mình kiếm sống thì tốt hơn rất nhiều, như thế mà còn không đi, thì thành tên ngốc rồi.
.Nhưng mà, sự phản đòn của hai chợ, đã hoàn toàn chọc giận thương nhân Ngõ Bắc, Hàn Nghệ cướp người của các ngươi, các ngươi có bản lĩnh thì đi cướp người của hắn, chạy tới chỗ người của chúng ta, chớ không phải là bắt nạt đám người yếu đuối chúng ta ư, các ngươi mẹ kiếp không thể nhẫn nhịn được nữa, dưới sự kích động của Hàn Nghệ, thương nhân Ngõ Bắc nhất trí đồng lòng chưa từng thấy, biểu lộ sự quyết tâm phải chiến đấu đến cùng.
.Kết quả là, cuộc chiến tranh toàn diện được nâng cấp!
.Trà Ngũ mang theo một đám người giống như bầy lang sói hổ báo đói khát lao về phía hai chợ, liều mạng cướp, không nề hà bất cứ điều gì, người nào cũng muốn cướp, thật lòng không thể nhìn thấy hai chợ có kẻ còn sống.
.Bọn họ thậm chí còn dựng một phòng làm việc tạm thời bên trong nơi ở của Lạp Mỗ Hi Đức, vì Lạp Mỗ Hi Đức sống bên cạnh chợ Tây, nơi này chuyên dùng để cướp người, họ đặt cả trăm bản hợp đồng làm thuê ra trước mặt, tuy rằng tiền công cũng chỉ có bấy nhiêu, thật ra Hàn Nghệ cũng có chút không xem tiếp nổi nữa, đây quả thực là áp bức mồ hôi xương máu của dân chúng, nhưng so với đãi ngộ của hai chợ, wa, đúng là một trời một vực.
.Một lượng lớn thợ thủ công ngắn hạn bắt đầu đổ dồn về Ngõ Bắc.
.Ngay lúc đó, phía Tào Tú cũng bắt đầu hành động, một mặt cùng với các tiểu viện thương lượng việc thu mua, một mặt chi tiền cướp người bên Cổ Tứ Mẫu.
.Có thể nói là sử dụng hết bất kì thủ đoạn tệ hại nào.
.Điên rồi!
.Chuyện này đúng là điên rồi!
.Cố Ngôn Thương sốt sắng tập trung thương nhân hai chợ tới mở cuộc họp, đồng thời mời Nguyên Triết tới làm chủ trì.
.Vừa tới cuộc họp, mọi người đều không ngừng oán giận, đây quả đúng là lấy giá vốn thấp để cạnh tranh với đối thủ mà, làm như thế này ai mà chịu đựng nổi, đặc biệt là những thương nhân nhỏ, họ đều sắp biến thành kẻ tay trắng đến nơi rồi.
.Nguyên Triết nghe xong đau đầu không dứt, Hàn Nghệ từ khi bắt đầu phản đòn, thì chỉ là dùng từ ngữ để tấn công Nguyên gia một phen, sau đó đem Nguyên gia gạt sang một bên chẳng thèm quan tâm nữa, mỗi hành động đều là nhằm vào hai chợ, y nói: - Các vị, Hàn Nghệ rõ ràng là muốn đánh tan chúng ta trong một lần, chúng ta không thể chịu thua như vậy, tuy rằng những tên thợ thủ công ngắn hạn kia chẳng có kỹ thuật gì, nhưng số lượng lớn thợ thủ công ngắn hạn đã đi mất, vẫn có thể gây tổn hại cho chúng ta, mấu chốt chính là sĩ khí sẽ vô cùng thấp, chúng ta nhất định phải ngăn cản tình trạng này tiếp tục xảy ra.
.Chu Phí lên tiếng: - Nguyên công tử không phải là bảo chúng ta ký khế ước với những người đó chứ?
.Nguyên Triết gật đầu.
.Đám thương nhân này nghe xong trên mặt ai nấy đều lộ vẻ khổ não, cho thợ thủ công đãi ngộ cao như thế, đã khiến bọn họ khó chịu vô cùng rồi, bây giờ đến cả người hợp tác cũng phải cho, chuyện này càng khiến họ khó chịu hơn.
.Nguyên Triết nói: - Nguyên gia chúng ta cam đoan với các ngươi, Nguyên gia ta nhất định sẽ báo thù Ngõ Bắc, chúng ta lập tức sai người tới Ngõ Bắc cướp người. Ngoài ra, chúng ta còn đang lên kế hoạch ép Ngõ Bắc tổ chức Ngày Nữ nhân, như vậy sẽ có thể khiến hai chợ dịu bớt, nhất định phải kiên trì đến lúc thương nhân Tây Vực tới.
.Thực ra Nguyên gia vẫn đang bắt tay vào chiêu mộ thợ thủ công từ trong tay Hàn Nghệ, nhưng loay hoay hồi lâu, những thợ làm giấy, ủ rượu đều không có mặt tại đây, những người đó đều chẳng biết là đang ở đâu.
.Mà các xưởng gỗ và thợ rèn đều không bằng lòng rời khỏi Phượng Phi Lâu, mặc cho Nguyên gia ra giá bao nhiều, họ đều chẳng thèm để tâm.
.Đó là vì họ yêu thích văn hóa của Phượng Phi Lâu, Phượng Phi Lâu khiến họ có cảm giác giống như gia đình, hơn nữa họ đã từng cùng Hàn Nghệ trải qua biết bao thăng trầm, đây là một trải nghiệm khó mà có được, cũng tạo nên một loại cảm tình.
.Mặt khác Hàn Nghệ đối xử với bọn họ thực tình quá tốt, cho dù tất thảy Hàn Nghệ đều chẳng hỏi han quan tâm, thậm chí còn tỏ vẻ tôn trọng lựa chọn của họ, nhưng vẫn chẳng một ai bằng lòng rời khỏi Phượng Phi Lâu.
.Mấy lần Nguyên gia ra tay, sử dụng hết những thủ đoạn lôi kéo mê hoặc, nhưng đều chỉ là vô ích.
.Nguyên Triết biết Phượng Phi Lâu kiên cố vững chắc, cũng đành từ bỏ, hơn nữa y đột nhiên nghĩ đến, Hàn Nghệ trước giờ đều chẳng nhằm vào Nguyên gia, mà lại tập trung tiền của sức lực đi đối phó hai chợ, vậy vì sao y lại không đi đối phó với thương nhân Ngõ Bắc.
.Thương nhân hai chợ nhìn nhau, chỉ gật đầu, không kiên quyết ủng hộ đề nghị của y giống như bọn Cổ Phú Quý.
.Nguyên Triết đều trông thấy cả, trong lòng chỉ biết thở dài.
.Tiền Đại Phương bọn họ vẫn luôn kề vai sát cánh chiến đấu cùng Hàn Nghệ, lợi ích của bọn họ và Hàn Nghệ tuyệt đối là giống nhau, đó chính là lợi ích của Ngõ Bắc, họ đương nhiên để Hàn Nghệ chỉ đâu đánh đó.
.Nhưng Nguyên Triết chỉ là đại diện của Nguyên gia, không có lợi ích tuyệt đối tương đồng với thương nhân hai chợ, một bên là khu chợ Nguyên gia, một bên là hai chợ Đông Tây, đây vốn dĩ là đối lập với nhau.
.Kết quả cũng chính là như vậy, đợi khi Nguyên gia muốn ra tay dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, Tiền Đại Phương bọn họ sớm đã ký xong hợp đồng làm thuê với thợ làm công ngắn hạn rồi.
.Nguyên gia lại lần nữa thất bại trờ về, thu hoạch ít ỏi.
.Càng đáng chết hơn là hai chợ vẫn không ngừng có những thợ thủ công ngắn hạn bị Ngõ Bắc cướp đi, có thể thấy rằng đám thương nhân này sống chết cũng không muốn bỏ ra một khoản tiền uổng phí, bọn họ cho rằng nên từ bỏ thì từ bỏ, giữ lại những người quan trọng là được rồi, hiện giờ thiếu thốn nhất chính là tôi tớ.
.Nhưng bọn họ cũng chẳng nghĩ tới, khách khứa ngày ngày trông thấy người của hai chợ theo quy mô lớn đổ về Ngõ Bắc, lòng tin đối với hai chợ cũng dần dần biến mất.
.Đắc Nguyệt Lâu.
.Là tửu lâu mang tính tiêu chuẩn ở chợ Đông, hiện giờ cũng không thể tránh khỏi việc chịu ít nhiều ảnh hưởng, chủ yếu là do Dương Châu Đệ Nhất Lâu gần đây quá nổi tiếng, Sinh Mệnh Chi Tửu càng không cần nói nữa rồi, còn có Dương Châu đệ nhất rau xào, món này nhắm rượu quá hợp, lúc này đây nơi này vô cùng lạnh lẽo.
.Trong một căn phòng trang trọng trên lầu hai, có mấy vị lão giả đang ngồi, những lão giả này đến đây, đã là đem đến cho Đắc Nguyệt Lâu ít nhiều an ủi.
.Mấy người này chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ, Cao Lý Hành, Hàn Viện, Lai Tể.
.- Ha ha! Thật là khiến người ta không tưởng tượng nổi đấy!
.Hàn Viện lắc đầu cảm thán: - Mấy ngày trước, mọi người còn nói Ngõ Bắc sắp đóng cửa rồi, thế mà trong nháy mắt, Nguyên gia và hai chợ đều bị Ngõ Bắc ép đến mức không ngẩng nổi đầu lên nữa rồi.
.Lai Tể nói: - Bá Ngọc, ngươi nói thật đi, ngươi sai người đến Ngõ Bắc mua giấy mực chưa?
.Hàn Viện ngại ngùng cười, gật đầu.
.- Vậy thì phải rồi.
.Lai Tể nói:
.- Giấy mực và rượu này chỉ có Ngõ Bắc mới có, đến cả triều đình cũng không có, chỉ có thể đến Ngõ Bắc mua, dưới hoàn cảnh như vậy, Hàn Nghệ đã đứng trong thế không thể bị đánh bại, bây giờ thì xem hắn làm thế nào để đối phó với Nguyên gia và hai chợ.
.Hàn Viện gật đầu, lại nói với Cao Lý Hành: - Cao thượng thư, hiện giờ cảnh tượng ở hai chợ đã thành ra như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không có ý định ra mặt ư?
.Cao Lý Hành thở dài nói: - Kỳ thực ta sớm đã nằm trong tính toán của Hàn Nghệ rồi.
.Hàn Viện nói: - Sao lại nói như vậy?
.Cao Lý Hành đáp: - Các ngươi không biết đó thôi, lúc trước khi Ngõ Bắc kề bên tuyệt cảnh, bệ hạ đã từng đến tìm ta, hi vọng triều đình ra mặt can thiệp chút ít, hòa giải sự tranh đấu giữa Nguyên gia và Ngõ Bắc, nhưng lúc đó ta đề nghị triều đình không nên tham dự vào, bởi ta cho rằng đây chủ yếu là chuyện của Nguyên gia và Ngõ Bắc, triều đình dựa vào cái gì mà can thiệp, điều này sẽ dẫn đến sự bất mãn của Nguyên gia, bây giờ ta làm sao còn mặt mũi đi tìm bệ hạ, thỉnh cầu triều đình ra mặt nữa.
.Hàn Viện khẽ nhíu mày, nói: - Thì ra là trước đây Hàn Nghệ cố tình nhường nhịn.
.- Ta thấy đến tám phần đúng là như vậy.
.Cao Lý Hành gật đầu nói:
.- Tuy nhiên ta cũng gần đây mới nghĩ đến, bởi vì trước đó ta chưa đoán được ra, do ta không thể ngờ hắn sẽ đem mục tiêu nhằm vào hai chợ.
.Lai Tể đột nhiên nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ: - Thái úy, chẳng lẽ thật sự cứ để Hàn Nghệ tiếp tục náo loạn như vậy, xem tình hình như thế này, Hàn Nghệ hình như muốn đẩy hai chợ đi vào tuyệt cảnh.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ha ha nói: - Ta lại cảm thấy náo nhiệt một chút cũng hay, tránh để mọi người từ sáng đến tối chẳng có việc gì làm, cứ suy diễn lung tung.
.Ba người nghe xong, đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu.
.Trước đó, chuyện phế Vương lập Võ, đã vô cùng huyên náo, song phương giương cũng bạt kiếm, mà một loạt chuyện của Thần Phi, Yếm Thắng Chi Thuật, dẫn đến việc chỉ cần một động thái nhỏ cũng có thể châm ngòi chiến tranh. Cục diện vô cùng căng thẳng. Vừa hay chuyện của Hàn Nghệ chen vào, lập tức dời đi sự chú ý của triều đình, mọi người đều bàn luận chuyện giấy mực, chuyện tranh đấu của Nguyên gia và Ngõ Bắc, đi xem chuyện náo nhiệt cả rồi, chuyện phế Vương lập Võ dần dần nguội đi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vui mừng trông thấy tất thảy mọi chuyện, mục đích của ông ta là duy trì hiện trạng, nhưng hai chợ lại không nằm trong hiện trạng này, đối với triều đình mà nói, địa bàn đặt ở đây, e là sẽ chẳng có thương nhân tới.
.Đợt tấn công này của Ngõ Bắc, thật là quá sắc bén, đến cả Nguyên gia cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, bọn họ cần được giãn ra một chút, vì thế liền tổ chức Ngày Nữ nhân.
.Nguyên gia đi tuyên truyền ra bên ngoài trước, hai ngày sau, sẽ bắt đầu Ngày Nữ nhân.
.Đồng thời lại âm thầm phái người ra ngoài loan tin, nói rằng Hàn Nghệ đáng hổ thẹn với danh xưng " Bạn tốt của phụ nữ", vì để kiếm tiền mà sớm đã quên đi Ngày Nữ nhân rồi.
.Từ sau khi Hàn Nghệ tới, cuộc chiến dư luận trở nên ngày càng thường xuyên hơn.
.Quả nhiên, lần này ngôn luận rất mau chóng đã thu hút sự cộng hưởng của không ít nữ nhân, bởi mấy ngày trước đã có rất nhiều nữ nhân tới Ngõ Bắc hỏi thăm khi nào tổ chức Ngày Nữ nhân, trong số các sản phẩm mới Hàn Nghệ công bố, nước hoa là thứ nữ nhân yêu thích nhất, còn có trang phục mới của Tự Do Chi Mỹ, bọn họ rất khát khao được tới Ngõ Bắc, chỉ là Hàn Nghệ chần chờ không tổ chức Ngày Nữ nhân.
.Điều này mang đến không ít ảnh hưởng tiêu cực cho Ngõ Bắc.
.- Hàn tiểu ca, ta thật không hiểu, vì sao ngươi chần chờ không tổ chức Ngày Nữ nhân, mấy hôm nay, vẫn luôn có nữ nhân hỏi thăm ta, bọn họ rất muốn tới Ngõ Bắc, ta tin chắc kinh doanh của Ngày Nữ nhân sẽ không tồi, ít nhất so với Nguyên gia là tốt hơn nhiều. Lưu Nga buồn bực nói với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nhìn Lưu Nga, nói: - Lưu tỷ, tỷ cho là sự tình chỉ đơn giản vậy thôi sao? Tỷ không được quên rằng, hai chợ không có Ngày Nữ nhân, một khi chúng ta và Nguyên gia cùng tổ chức Ngày Nữ nhân, vậy thì khách khứa sẽ chạy đến chỗ nào?
.Lưu Nga ngẩn người, đáp: - Hai chợ.
.Hàn Nghệ giơ hai tay ra nói: - Chẳng phải vậy đó ư, Ngày Nữ nhân đối với hai chợ mà nói, thì chẳng có chút ảnh hưởng nào, đây chính là nguyên nhân vì sao ta chưa chịu tổ chức Ngày Nữ nhân, ta không muốn cho hai chợ cơ hội nghỉ lấy sức.
.Trà Ngũ đột nhiên lên tiếng: - Tiểu Nghệ ca, xém chút nữa quên báo cho huynh, ta nghe nói mấy tin đồn này đều là do Nguyên gia loan ra.
.- Điều này khỏi cần nghĩ cũng biết.
.Hàn Nghệ nheo mắt, nói: - Ta thậm chí còn biết đây là chủ ý của ai.
.- Là ai?
.- Là Nguyên Mẫu Đơn.
.Kì thật nói đến chuyện này, Nguyên Mẫu Đơn cũng là một trong những người sáng lập ra Ngày Nữ nhân, trên phương diện này nàng và Hàn Nghệ đã qua lại với nhau quá nhiều, nàng hiểu rất rõ Hàn Nghệ, cũng biết mức độ coi trọng của Hàn Nghệ đối với nữ nhân.
.Tang Mộc nói: - Ân công, vậy tại sao chúng ta không trì hoãn lại một chút, như vậy Nguyên gia ngược lại đâm lao đành phải theo lao, khi bên họ đã ngừng lại, thì khách của Ngõ Bắc chúng ta chỉ có ngày càng nhiều.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu như vậy, nữ nhân sẽ có thiên hướng nghiêng về phía Nguyên gia, chuyện không được lòng người, không phải là chuyện thương nhân nên làm, mà Ngày Nữ nhân là thứ ta vất vả tạo dựng nên, ta quyết không bằng lòng cứ như vậy mà chắp tay nhường cho kẻ khác. Hừ, Ngày Nữ nhân chỉ có thể trì hoãn sự thất bại của bọn chúng, chứ chẳng thể thay đổi việc gì, điều này chỉ có thể nói rõ rằng bọn chúng đã lâm vào bước đường cùng, đành sử dụng đến kế hoãn binh, kéo dài chút hơi thở tàn tạ. Lưu tỷ, tỷ đi sắp xếp một chút, chúng ta tổ chức Ngày Nữ nhân cùng một ngày với Nguyên gia, vừa hay rửa sạch nỗi sỉ nhục Ngày Nữ nhân mà Nguyên gia mang lại cho chúng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận