Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1100: Đều là lỗi của ta

.Kỳ thực Hàn Nghệ cũng biết, Tiêu Vô Y không thể nào tố cáo với Dương Lâm được, chỉ là trong lòng Tiêu Vô Y luôn có chút khó chịu, bởi vì một người tự tin như Tiêu Vô Y chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng chia sẻ chồng của mình với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng nàng lại gặp phải người chồng còn phải xuất sắc hơn so với tưởng tượng của nàng, chỉ có thể nói là ý trời trêu người. Bởi vậy Tiêu Vô Y luôn muốn Hàn Nghệ khó chịu, như vậy nàng mới có thể phát tiết, trong lòng Hàn Nghệ biết rõ, vì thế cũng phối hợp với nàng, chỉ cần nàng vui là được, còn lại đều không sao cả, bởi vì hắn tin tưởng về mặt thị phi, Tiêu Vô Y vẫn là người rất lý trí.
.Dương phủ!
.- Hàn Nghệ? Hàn Nghệ đang ở đâu?
.Hàn Nghệ lúc này mới vừa vào cửa, đã nghe thấy tiếng gào thét, chỉ thấy Dương Triển Phi mang bộ mặt Quan Công xông ra, vừa nhìn thấy Hàn Nghệ liền vô cùng phẫn nộ, nghiến răng, hai mắt phóng lửa, nói với Hàn Nghệ: - Ngươi----!
.Người này có phải điên rồi không! Hàn Nghệ cảm thấy rùng mình, vội giành nói trước: - Phải nhắc nhở ngươi một câu, bây giờ ta đã là tể tướng!
.Trong mắt Dương Triển Phi hiện lên một chút vẻ sợ hãi, nhưng vẫn gào thét lên: - Vậy thì sao, ta bị tên tiểu tử nhà ngươi hại thảm rồi, ngươi còn dám đến đây.
.Đệt, tể tướng mà như là ta, cũng được coi như là độc nhất rồi! Hàn Nghệ cũng bất đắc dĩ, hắn vẫn còn quá trẻ tuổi, diễn cũng không thể diễn ra đủ sự uy phong, hắn cười ha ha.nói: - Nhị công tử, đời người khó tránh khỏi gặp phải nhiều trắc trở, quan trọng là phải dũng cảm đối diện, ta vội vã tới đây, không phải là hi vọng có thể cùng với nhị công tử ngươi cùng nhau đối diện sao, chúng ta dù gì cũng đã từng cùng nhau trải qua sinh tử, nhớ lại năm xưa, khi ngươi trốn trên tường thành run bần bật, là ai đã đứng bên cạnh an ủi ngươi, đó là ta đấy!
.Dương Triển Phi lập tức nói: - Ta nhớ là ngươi ở bên cạnh run lẩy bẩy thì đúng hơn.
.- Được được được, ta run lẩy bẩy, như vậy được rồi chứ!
.- Vốn dĩ là như thế, ngươi bớt lôi chuyện khác ra đi, bây giờ ta không muốn nhìn thấy ngươi.
.Dương Triển Phi nói xong liền phất tay áo, quay người tiến vào tiền sảnh.
.Xem ra gã đã kiềm nén rất lâu rồi! Hàn Nghệ nhẹ nhàng lau mồ hôi, đi vào theo, Dương Triển Phi vừa thấy Hàn Nghệ vào, lập tức hất mặt qua một bên.
.Hàn Nghệ mặt dày ngồi bên cạnh gã, nói: - Nhị công tử, chuyện này đâu có to tát gì--- !
.Hàn Nghệ còn chưa nói xong, Dương Triển Phi lại thét lên: - Chuyện này to tát gì? Ngươi có biết chính vì lúc đầu ta nghe lời ngươi, khiến cho ta ở trong ngoài Dương Châu không phải người, mấy tên hương thân quý tộc đó thi nhau cười nhạo ta không biết tự lượng sức mình, bảo ta cút về Trường An, ngay cả mấy thương nhân đi theo ta lúc đầu cũng đều trách ta, nói ta không giữ chữ tín, đã lừa gạt bọn họ, bọn họ đúng là lấy lá trúc mà múc nước cuối cùng là công dã tràng, Dương gia ta ở Dương Châu đã trở thành câu chuyện cười cho người ta tán gẫu, tất cả đều là tại ngươi, chính ngươi đã lừa gạt ta.
.Gã vốn dĩ là một công tôn quý tộc rất biết kiềm chế, nhưng lúc này còn đanh đá hơn mấy người đàn bà đanh đá ngoài đường, có thể thấy rằng gã đã trải qua những tháng ngày như thế nào ở Dương Châu, nếu không phải là Dương Tư Nột còn mang chức danh Thứ sử Dương Châu, gã thật sự muốn dứt áo mà ra đi rồi.
.Hàn Nghệ cả người toát mồ hôi lạnh, nói: - Nhưng mà chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách ta được, ta cũng không biết rằng bệ hạ lại đột nhiên bảo ta đi đưa lương thảo, hơn nữa trong lúc đó còn xảy ra biết bao nhiêu là sự cố ngoài ý muốn, chuyện này chắc ngươi cũng đã nghe nói rồi, vì thế mới dẫn đến việc kế hoạch của ta không thể tiến hành đúng thời gian được.
.Dương Triển Phi nói: - Vậy lúc đầu ngươi đừng có giật dây ta đi làm sửa đường, bến thuyền gì đó.
.- Đúng đúng đúng, đây là lỗi của ta, đều là lỗi của ta hết. Hàn Nghệ nói: - Nhưng mà chuyện không nên xảy ra đều đã xảy ra rồi, vậy ngươi cũng phải cho ta một cơ hội bù đắp chứ!
.- Bù đắp thế nào? Dương Triển Phi vội vã nói: - Ta bây giờ ở Dương Châu không hề có uy tín để tin, làm thế nào mà bù đắp.
.- Tiền vàng!
.Hàn Nghệ vỗ tay một cái nói
.- Tiền vàng?
.- Không - sai!
.Hàn Nghệ cười nói: - Có tiền là cũng có thể sai khiến được ma quỷ, chỉ cần có lợi, ai mà còn quan tâm năm đó.
.Dương Triển Phi hoài nghi nhìn Hàn Nghệ, nói: - Sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Tin rằng ngươi cũng đã nghe nói chuyện của tứ đại tập đoàn, ngươi có thể không tin tưởng ta, nhưng ta tin rằng ngươi sẽ không cho rằng tứ đại tập đoàn này đầu tư hơn mười vạn quan vào ngành nghề vận chuyển chỉ là để làm việc thiện chứ? Bọn họ đương nhiên là vì mưu cầu lợi ích, vậy thì đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều hàng hóa xuôi nam, ta có thể cam đoan với ngươi, Dương Châu nhất định sẽ là trạm quan trọng nhất, vô số hàng hóa sẽ xuôi đến Dương Châu, lại do Dương Châu làm trạm trung chuyển, vận chuyển đến các nơi ở Giang Nam, với hàng hóa nhiều như vậy xuôi nam, Dương Châu sẽ rất nhanh giàu có lên. Hơn nữa, còn có thể giúp ngươi đoạt lại những thứ ngươi từng mất đi.
.Dương Triển Phi kinh ngạc nói: - Ta đã mất đi cái gì?
.- Uy tín, vừa nãy không phải ngươi đã nói hay sao?
.Hàn Nghệ nói
.- ! Giờ đây Dương Triển Phi cũng không dám dễ dàng tin tưởng Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi thử nghĩ xem, nhiều hàng hóa như vậy chuyển đến Dương Châu, dù sao cũng phải có đường dây tiêu thụ, không thể nào bảo mỗi người phải đi đến bến thuyền mua chứ, vậy thì các thương nhân lớn ở các chợ chắc chắn sẽ tranh nhau giành lấy, lúc này thì phải cần đến lấy lòng vị lão đại Dương Châu ngươi đây. Lại nữa, khi thuyền hàng lên bắc, nhất định sẽ vận chuyển không ít cây nông nghiệp đến Trường An, Lạc Dương, cây nông nghiệp của người nào nhiều nhất, đương nhiên là địa chủ, như vậy cũng đồng nghĩa với việc cần đến lão đại Dương Châu là ngươi, thương nhân và địa chủ đều phải cầu cạnh ngươi rồi, còn về bách tính Dương Châu, nhiều hàng hóa như vậy đến, tới tới lui lui, thì chắc sẽ cần không ít nhân lực, bọn họ không phải là đã tìm được việc làm rồi hay sao, nhất là đối với những bách tính không có ruộng đất, bọn họ không phải nên cảm ơn ngươi sao, như vậy thì, lời ngươi nói, Dương Châu ai dám không nghe.
.Dương Triển Phi nghe đến trợn mắt há mồm, gã vốn dĩ cho rằng, chắc có lẽ là không thể nào tiếp tục ở lại Dương Châu được nữa, chưa từng nghĩ đến, Hàn Nghệ vừa nói một hồi đã làm nên một cuộc đại chuyển biến kinh thiên, thậm chí gã còn đang nghi ngờ về sự thông minh của mình.
.Hàn Nghệ lại tiếp tục nói: - Nhị công tử, chưa đến hai năm, chức Thứ sử Dương Châu của cha ngươi sẽ rơi xuống đầu ngươi rồi.
.Dương Triển Phi hoài nghi nói: - Chuyện này thật chứ?
.Hàn Nghệ trợn trừng mắt nói: - Ta đã nói rồi, cho dù ngươi không còn tin ta nữa, ngươi cũng phải tin tưởng tứ đại tập đoàn người ta chứ, đó thật sự là vàng thật bạc trắng nha.
.Dương Triển Phi lại nói: - Vậy thì, chuyến hàng thứ nhất khi nào thì đi xuống?
.Hàn Nghệ nói: - Ta đoán chừng hai đại tập đoàn đều là lựa chọn đi Bắc Phong xuôi nam, như vậy thì sáu tháng cuối năm có thể bắt đầu xuất phát, hiện tại Trường Vận và Vạn Lý đều đang toàn lực tạo thuyền, tới lúc đó, một số sản phẩm chế tạo như nước hoa, giấy mực, rượu của ta đều sẽ xuôi nam, vật giá của Dương Châu nhất định sẽ hạ thấp với quy mô lớn, đời sống của bách tính cũng sẽ trở nên tốt hơn, tiền đồ của Dương Châu sẽ sáng lạn.
.Dương Triển Phi nói: - Vậy ta cần phải làm những gì?
.- Đương nhiên là ngã ở đâu thì hãy tự đứng dậy ở đó.
.Hàn Nghệ cười nói: - Năm đó lúc ngươi xuống Dương Châu ngươi làm như thế nào, thì lần này quay trở về ngươi vẫn làm như vậy, đem những tin tức này nói cho bách tính Dương Châu biết là được rồi.
.Dương Triển Phi "hừ", nói: - Nhưng những người đó làm sao còn có thể tin ta?
.- Thứ cần chính là hiệu quả đó! Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Ngươi hẳn là nghe qua biến pháp Thương Ưởng chứ, thực ra chính là ý nghĩa như thế này, không thể không có một người nào tin tưởng ngươi, lần này người tin tưởng ngươi lần nữa, tuyệt đối phát tài, ngươi phải cho bách tính Dương Châu một tư tưởng rằng người nào tin tưởng ta thì cả đời sẽ không bị đói, chắc chắn phát tài, nếu như vậy thì, ngươi sẽ rất nhanh chóng xây dựng được uy tín.
.Dương Triển Phi trầm ngâm hồi lâu, nói: - Nếu như lần này ta lại thất tín nữa, vậy thì ta coi như xong rồi.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Vậy thì ta đây cũng xong rồi, ngươi đừng có quên, ta hiện giờ là Hộ Bộ Thị lang, hơn nữa việc của Tứ đại tập đoàn đều là một tay ta tạo dựng nên, ngươi thua rồi còn có thể lui về Trường An, dù sao ngươi cũng không phải Thứ sử Dương Châu, bệ hạ cũng không thể trách ngươi, nếu như ta thua, thì những người khác nhất định buộc tội ta đến chết, so với người thì ta càng không thể thua.
.Dương Triền Phi lúc này mới nhớ ra, Hàn Nghệ hiện giờ đã là Tể tướng rồi, lời hắn nói có độ tin cậy cao, nói: - Suýt chút nữa ta quên ngươi hiện giờ là xưa sao có thể bì được nay, đã là tể tướng rồi.
.Hàn Nghệ cười gượng vài tiếng nói: - Nếu ta không nhớ lầm, ta vừa vào cửa đã nói cho ngươi biết, vốn dĩ tưởng rằng có thể đổi lại một ít tôn trọng, nào biết không có chút hiệu quả nào cả.
.Dương Triển Phi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bật cười ha hả, sau một lúc lâu, gã mới dừng tiếng cười, nói: - Ta biết ngươi nhất định sẽ nhanh chóng thăng quan tiến chức, nhưng ta thật không ngờ ngươi trẻ như vậy đã lên làm Tể tướng, đúng là từ trước giờ chưa hề có.
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Chuyện này cũng chưa chắc đã là chuyện tốt đẹp gì, leo càng cao, leo càng nhanh, rất có khả năng sẽ trượt chân ngã xuống, so với những người như thái úy bọn họ, ta không thể nào phạm phải một chút sai lầm, bởi vì cả triều văn võ đều đố kỵ ta, hơn nữa ta cũng là cái đinh trong mắt rất nhiều người.
.Dương Triển Phi gật gật đầu, đối với chuyện này - gã rất hiểu, gã còn lớn hơn Hàn Nghệ, cai quản một Dương Châu cũng đã khiến gã nơm nớp lo sợ, sợ rằng làm không tốt, không cần nghĩ cũng có thể biết được áp lực của Hàn Nghệ lớn như thế nào, gã trêu đùa nói: - Chỉ tiếc là ta đã lên chiếc thuyền hải tặc của ngươi, muốn xuống cũng không thể xuống được rồi.
.- Đừng có nói bi quan như vậy chứ! Hàn Nghệ lắc lắc đầu, nói: - Chiếc thuyền nhỏ của ta đây tuy rằng gặp phải chút sóng gió là lung lay, nhưng không dễ gì mà bị đánh chìm, chỉ cần không đắm chìm, dựa vào tốc độ của con thuyển nhỏ, chúng ta nhất định là người đến bờ nhanh nhất.
.- Ngươi luôn tự tin như vậy.
.- Đó là vì ta sớm biết rằng tự ti thì không cách nào giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
.Dương Triển Phi cười gật gật đầu, không phải ngày đầu tiên gã quen biết Hàn Nghệ, hơn nữa, hai người họ đã từng đồng sinh cộng tử, gã sớm đã biết Hàn Nghệ tuyệt đối không phải là vật trong ao, dường như nhớ ra điều gì đó, gã nói: - Nhưng có một chuyện, ta nhất định phải hỏi ngươi thật rõ.
.Hàn Nghệ ngây ra một chút, cười nói: - Là chuyện liên quan đến Vân Thành quận chúa đúng không?
.Dương Triển Phi hừ nhẹ nói: - Ngươi còn có thể cười được.
.- Nếu như đổi lại là hai năm trước, có lẽ ta sẽ là mặt mày u sầu, nhưng nếu là bây giờ----! Nói đến đây, Hàn Nghệ không tự chủ được cười cười, nói: - Việc này ta không thể nào quay đầu lại được nữa, nếu đã như vậy thì hà tất phải tự tìm lấy phiền não. Bất kể ngươi hỏi ta nhiều hơn nữa, ta có thể trả lời được cũng chỉ có một câu, ta biết bây giờ ta khiến cho Phi Tuyết phải chịu đựng rất nhiều thiệt thòi, nhưng sau này ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để bù đắp.
.Dương Triển Phi nhìn thẳng Hàn Nghệ một lúc lâu, sau đó cười một tiếng, nói: - Nếu như không phải ta đã quen biết ngươi từ trước, lại cùng với ngươi từng kề vai chiến đấu, nếu không thì, ta không thể nào đồng ý việc này đâu, con người ngươi tuy rằng xảo quyệt, nhưng đối với người thân và bằng hữu thì vẫn vô cùng coi trọng, Phi Tuyết theo ngươi, ngươi chắc chắn sẽ không để cho muội ấy chịu ấm ức. Nhưng ta phải nói rõ trước, tuy rằng ta không phản đối, nhưng không có nghĩa là ta sẽ ủng hộ.
.Hàn Nghệ cười gật đầu nói: - Hiểu! Cũng giống như ngươi hiểu ta vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận