Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 862.1: Lời nói không kinh người, chết cũng không ngừng

.Nam tử vị thành niên mới nhất định phải vâng theo cha mẹ chi mệnh.
.Nhưng ở cổ đại, luật pháp và lễ pháp luôn rất không minh bạch, luật pháp đại biểu chính là luật pháp đương triều, lễ pháp đại biểu chính là quy định của tổ tông, là một dân tộc văn minh văn hóa, như vậy đến tột cùng là lễ pháp lớn, hay là luật pháp lớn, thật đúng là chưa biết được, có vài thời điểm lễ pháp đành phải ở dưới luật pháp, có vài thời điểm luật pháp đành phải ở dưới lễ pháp, rất nhiều gia đình, nhất là đại gia tộc, vẫn chú trọng nề nếp gia đình, lễ pháp nhà mình, cha mẹ chi mệnh chính là lớn nhất, mặc kệ ngươi trưởng thành hay không, đều không cho phép cãi cha mẹ chi mệnh, nếu không thì chính là bất hiếu, nhưng đây cũng là có nguyên nhân, bởi vì những đại gia tộc này cả gia tộc có tới mấy chục nhân khẩu, nếu không có lễ pháp nghiêm khắc, vậy những nữ tử kia lại chẳng mỗi ngày tranh nhau tăng gia sản xuất, nhưng đồng thời bi kịch như của Thôi đại tỷ chính là như vậy mà tạo thành, bởi vì sĩ tộc Sơn Đông quá chú trọng lễ pháp.
.- Bệ hạ, hành động này vạn vạn không được a!
.Lý Nghĩa Phủ đột nhiên nhảy ra ngoài, hướng tới Hàn Nghệ chất vấn:
.- Đặc phái sứ, bệ hạ và Hoàng hậu là cha mẹ của người trong thiên hạ, ngươi nói như vậy, chẳng phải là khiến con dân thiên hạ đều cãi ý chỉ của bệ hạ.
.Lý Trị nghe vậy không khỏi nhướn mày.
.Cái này liên quan đến quyền thống trị nha, chế độ phong kiến luôn chú ý chính là vâng theo vô điều kiện, ngươi không có quyền cự tuyệt.
.Ha ha! Ngươi thật sự là thần trợ công a! Hàn Nghệ cười hỏi: - Xin hỏi Lý Thị lang, vì sao ngươi đứng ở chỗ này?
.Lý Nghĩa Phủ sửng sốt, nói: - Ta thân là Trung thư Thị lang, không đứng ở chỗ này thì đứng ở chỗ nào?
.Ngươi trâu bò! Trung thư Thị lang nhà ngươi! Nhưng ta muốn đánh ngươi còn không phải thích thì đánh sao. Hàn Nghệ nói: - Đại thần thì có tác dụng gì?
.Lý Nghĩa Phủ đáp: - Đương nhiên là phụ trợ quân chủ thống trị quốc gia và dân chúng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Còn có giúp đỡ thiên tử nhìn thấy tốt xấu, không biết có đúng hay không?
.Lý Nghĩa Phủ gật gật đầu.
.- Kia chẳng phải là kết thúc rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu bệ hạ nói cái gì chính là cái đó, vậy còn cần những đại thần như chúng ta làm cái gì, một mình bệ hạ định đoạt là được rồi, những đại thần như chúng ta đây đứng ở chỗ này chính là vì phụ trợ quân chủ, giúp đỡ thiên tử thấy tốt xấu, lấy con người làm gương, thì biết rõ tốt xấu. Nếu biết rõ bệ hạ sai lầm, mà không vạch ra, thì chính là bất trung. Trợ Trụ vi ngược, không phải mắng quân chủ, mà là những thần tử như chúng ta, bản thân chúng ta có được quyền cự tuyệt, vì sao mọi người lại thường đem những thần tử chỉ biết là nịnh nọt, a dua nịnh hót gọi là gian thần, chính là vì đạo lý này, bởi vì những đại thần này không hành sử đúng chức trách mà một đại thần nên có.
.- Ha ha! Một lời nói này của Đặc phái sứ đã nói hết đạo làm thần, hay lắm! Hay lắm!
.Lai Tể vốn chỉ mong xem kịch vui, nghe đến đó, thật sự là nhịn không được, mở miệng khen ngợi.
.Lý Nghĩa Phủ chính là một người như vậy, chỉ biết đón ý nói hùa quân chủ, vuốt mông ngựa, a dua nịnh hót.
.Lý Nghĩa Phủ lập tức á khẩu không trả lời được, nếu y còn tiếp tục tranh cãi nữa, vậy thì chính là không đánh đã khai a!
.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Chỉ có điều bệ hạ làm quân chủ, là cha mẹ người trong thiên hạ, không có khả năng đi giao tiếp với từng con dân, đây chính là nguyên nhân tại sao chúng ta phải đứng ở chỗ này. Những đại thần như chúng ta đây ở thời điểm đối mặt với quân chủ, là đại biểu của dân chúng, ở thời điểm đối mặt với dân chúng, là đại biểu cho quân chủ và triều đình, chúng ta là cầu kết nối giữa dân chúng và quân chủ, bởi vậy bệ hạ mới đưa ra quyền cự tuyệt này giao cho chúng ta, như vậy chúng ta nhất định phải thực hiện chức trách của chính mình. Nghĩ đến Ngụy công kia kỳ thật chỉ là thực hiện chức trách chính mình, mà ông ta sở dĩ vĩ đại, cũng là bởi vì có sự tồn tại của gian thần chỉ biết là a dua nịnh hót.
.Nói tới đây, hắn thật sâu liếc nhìn Lý Nghĩa Phủ.
.Lý Nghĩa Phủ sợ nói: - Ngươi nhìn ta làm chi?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Bởi vì ta đang nói chuyện với ngươi, điều này chẳng lẽ cũng có gì không thỏa đáng sao?
.- Ngươi ! Lý Nghĩa Phủ lập tức bại trận.
.Đi qua một bên, xem ca biểu diễn đi! Hàn Nghệ lại nói với Lý Trị: - Bệ hạ, từ xưa đến nay, hễ là quân vương giỏi về nạp gián, chỉ dùng người mình biết, thì triều đại thống trị thường xuyên có chính trị ổn định, quốc thái dân an. Mà quân vương không thích nạp gián, độc đoạn chuyên hoành, thậm chí bịt hết tiếng nói của các đại thần, thì tất nhiên nguy cơ tứ phía, thiên hạ đại loạn. Tiên đế là một thế hệ minh quân, khai sáng ra một triều đại vĩ đại, vĩ đại này ngay ở chỗ tiên đế nghe lời can gián, rất khiêm tốn, chọn đúng người, triều chính tiến bộ, là xưa nay chưa từng có, đây là chỗ căn bản của Đại Đường ta, đây cũng là nguyên nhân vi thần dám nói như vậy, bệ hạ cũng phải làm như thế, bằng không mà nói, sự vĩ đại sẽ bị thương tổn mà dừng lại.
.Đây là chính là cách thức lên tiếng của Hàn Nghệ, vĩ đại, xưa nay chưa từng có, cứ đem cái bọt biển này thổi lớn lên trước rồi nói sau.
.Cho dù là cáo già thành tinh như Lý Tích nghe được nội tâm không khỏi cũng sôi sục, lời này nói quá là hay, cũng khâm phục dũng khí và trí tuệ của Hàn Nghệ, đứng ra nói: - Bệ hạ, lão thần cho rằng những lời này của Đặc phái sứ, có thể so với "Trần thì chính sơ" của Mã Chu, thậm chí còn trọng yếu hơn, "Trần thì chính sơ" của Mã Chu có thể nói là đệ nhất kỳ văn của triều đình ta, có thể được quân chủ nghe lọt, nếu quân chủ không nghe, chỉ sợ thiên kỳ văn kia không thể tránh khỏi cảnh đá chìm đáy biển, trước có nghe lời can gián, thì mới có "Trần thì chính sơ".
.Đám người Hàn Viện, Lai Tể cũng nhịn không được nữa rồi, đứng dậy, ủng hộ phen luận điệu này của Hàn Nghệ, yêu cầu Lý Trị nghe lời can giá, duy trì sự tiến bộ của nền chính trị thời kỳ Trinh Quán. Những người này đều đã trải qua thời kì Trinh Quán, bọn họ đương nhiên hy vọng chính trị có thể tiến bộ, Hoàng đế có thể nghe lời can gián, nếu không như thế, bọn họ đều không có đất dụng võ a! Cái gì cũng không dám nói, làm đại thần như này đích thực là quá ủy khuất mà.
.Thật lâu không lên tiếng, Lý Trị đột nhiên thở dài, nói: - Trẫm là bạo quân đấy!
.Đại thần đều bị dọa một trận, hoảng sợ nhìn Lý Trị, ngươi cũng quá biết tự dát vàng lên mặt mình rồi đấy, ngươi vừa mới cầm quyền, bạo quân cũng không đến lượt ngươi làm.
.Lý Trị nghiêng mắt nhìn lên, đau thương nói:
.- Còn nhớ rõ khi tiên đế còn tại thế, các đại thần đều tích cực trình tấu khuyên ngăn, hoặc là giáp mặt điều trần, hoặc về sau viết tấu chương thượng tấu, trước án kia tấu chương chồng chất như núi, trẫm cũng vẫn thường nhìn thấy phụ hoàng phê duyệt tấu chương, hoặc là cùng đại thần luận chính đến tận bình minh. Nhưng từ khi trẫm vào chỗ tới nay, văn võ cả triều đều không nói, bởi vậy có thể thấy được, trẫm là bạo quân, các ngươi đều sợ hãi trẫm, trẫm thật sự cần phải kiểm điểm cẩn thận một phen.
.Đây là chính là nói ngược lại nha, những đại thần như các ngươi suốt ngày ngay cả cái rắm không thả, ta phải làm gì với những đại thần như các ngươi đây.
.Kỳ thật những lời này của Hàn Nghệ, thực sự vừa đúng với tâm tư của Lý Trị, Lý Trị vừa mới cầm quyền, muốn đại triển thân thủ, điều này cần các đại thần phối hợp, các ngươi đều không nói lời nào, ta đây còn đại triển thân thủ như thế nào, y bức thiết hy vọng cùng quần thần có tác động qua lại ảnh hưởng lẫn nhau, để còn nghe lời can gián.
.Quần thần sợ hãi, nhất tề hành lễ nói: - Chúng thần không làm tròn bổn phận, kính xin bệ hạ trách phạt.
.Lý Trị nói: - Các vị ái khanh miễn lễ, việc này một cây làm chẳng nên non, trẫm và các vị ái khanh cùng nỗ lực mà làm.
.Nói xong y lại hướng tới Thôi Nghĩa Huyền nói: - Ngự Sử Đại Phu, Lại Bộ Thượng thư.
.- Có lão thần.
.- Sau này khảo sát chiến tích của các đại thần, cần đem các bản tấu khuyên ngăn ra để tham khảo, trẫm không nuôi dưỡng những thần tử vô dụng.
.- Lão thần tuân mệnh.
.Các ngươi không nói lời nào, vậy dứt khoát về nhà trông con đi, đừng có đứng ở chỗ này chiếm đất nữa.
.Nghe được một tiếng quát to cao vút: - Chư vị đại thần, quân chủ còn như thế, cha mẹ phải làm như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận