Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1150.1: LÀM CHÚT CHUYỆN LỚN

.Phản hồi trang sách
.Trình Xử Lượng, Vi Đãi Giới, Lý Tư Văn, Trưởng Tôn Diên đều ngây ra như phỗng, tối qua đã nói rồi, gác lại trước đã, sau này hẵng nói, sao hôm nay vừa mới thức dậy liền thay đổi hoàn toàn, tình huống gì thế này!
.Hàn Nghệ kiên nhẫn giải thích: - Hôm qua sau khi ta trở về, trái lo phải nghĩ, cảm thấy thanh trừ sòng bạc trong thành Trường An, đối với cảnh sát hoàng gia chúng ta chỉ có lợi mà không có hại.
.Trình Xử Lượng thắc mắc hỏi: - Lời này nghĩa là sao?
.Hàn Nghệ nói: - Ta hỏi ngươi, bách tính ủng hộ sòng bạc nhiều hơn, hay là không ủng hộ nhiều hơn?
.Trình Xử Lượng giật giật khóe miệng, mới nói: - Có lẽ là không ủng hộ nhiều hơn.
.- Đây chính là mấu chốt!
.Hàn Nghệ biểu hiện như thật, nói: - Hôm qua, Tổng cảnh ti nói vô cùng hay, trước tiên chúng ta phải có được sự tín nhiệm của bách tính, nhưng chỉ dựa vào chút ân huệ hai ngày này, rất khó đả động bách tính, chúng ta bắt buộc phải làm chút động tác lớn, chính là nhất cử thành danh. Cảnh sát hoàng gia chúng ta với quan phủ, Hình Bộ trước kia có gì khác nhau, chính là việc họ không làm, chúng ta làm, nếu cứ như thế, Cảnh sát hoàng gia chúng ta có thể nhanh chóng chiếm được thiện cảm của bách tính, nổi danh lập vạn, đối với công tác tuyên truyền của Cảnh sát hoàng gia cũng có được trợ giúp lớn, hơn nữa cũng có cái để mà ăn nói với bệ hạ, Cảnh sát hoàng gia chúng ta đã diệt trừ hết những hành vi nguy hại cho việc trị an thành Trường An, bất kể đối phương là ai, chúng ta cứ giữ vững quan niệm này, đây là quyền lực thần thánh mà bệ hạ ban cho chúng ta.
.Đây là từ góc độ của chúng ta mà nói, còn từ góc độ của bách tính mà nói, hôm qua, Độc Cô cảnh trưởng bọn họ nói rất đúng, đánh bạc đúng là gây hại cho bách tính, họ vất vả khổ cực kiếm được đồng tiền, kết quả trong một đêm đều gửi cả trong sòng bạc. Nếu đây chỉ là chuyện của riêng họ, ta đây tuyệt không phản đối, ngươi tự quản tiền của mình, ngươi muốn dùng thế nào thì dùng, nhưng họ đều là những người có vợ con, lẽ nào ta nhẫn tâm nhìn đám trẻ nhỏ vì phụ thân thua tiền mà ra đường ăn xin sao? Hoặc là bị đói đến chết sao?
.Những người thành niên ăn xin trên đường này, đó là họ đang chịu trách nhiệm cho sự lười biếng của mình, nhưng nếu là những đứa trẻ thì quá không công bằng rồi, bọn trẻ không có năng lực sinh tồn, chúng chỉ có thể dựa vào người lớn, dựa vào quốc gia, nếu chúng ta để mặc không lo thì chính là một sự phỉ báng đối với cảnh sát hoàng gia.
.Trình Xử Lượng liền nói: - Vậy tại sao tối qua ngươi không nói? Không phải là đề phòng chúng ta đấy chứ?
.Vi Đãi Giới, Lý Tư Văn đều nhìn Hàn Nghệ với vẻ rất tổn thương.
.Hàn Nghệ rất kích động nói: - Chết tiệt! Ta là loại người đó sao?
.Bốn người nhất tề gật đầu, ăn ý một cách thần kỳ.
.- Các ngươi như vậy, ta thật sự bị tổn thương đấy!
.Hàn Nghệ vẻ mặt ủy khuất nói: - Các ngươi cũng chẳng nghĩ xem, ta phòng được các ngươi sao? Không phải ta vừa mới nói đó sao, lúc đó ta cũng cảm thấy quá mức lỗ mãng, nhưng về nhà nghĩ lại, lương tâm bất an, chính là bởi vì chúng ta chẳng làm được gì cả, khiến cho không ít gia đình phát sinh bi kịch. Cảnh sát hoàng gia chúng ta được sinh ra thế nào, chính là cơn mưa mà bệ hạ ban xuống cho bách tính, nếu trận mưa này rơi vào hố, thì quả là quá xấu hổ. Lùi vạn bước mà nói, trọng tâm của ta là ở Hộ Bộ, ta hoàn toàn là vì Cục Dân An và lợi ích của bách tính, kỳ thực việc này có hoàn thành tốt mấy cũng không liên quan gì đến ta lắm.
.Lý Tư Văn thoáng gật đầu, kỳ thực uy vọng cá nhân của Hàn Nghệ đã rất cao rồi, trong triều cũng ít người dám đứng trên đầu Hàn Nghệ, nói: - Nhưng Hàn Thị lang, ngươi phải biết rất nhiều sòng bạc không phải là người thường có thể mở được.
.Trình Xử Lượng cũng gật đầu.
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Ta sao có thể không biết, nhưng quan mới nhận chức ba ngọn lửa, tóm lại không thể thiếu. Chúng ta muốn thể hiện quyền uy của cảnh sát hoàng gia, cũng không thể lấy bách tính ra phụ trợ, thế là không có lực rồi, cũng không thể phụ trợ được, bắt buộc phải có được nhân vật có điểm tốt khai đao, nếu không, sau này ai còn coi chúng ta ra gì. Tổng cảnh ti, ngươi quý là lão đại của Cục Dân An, trực thuộc bệ hạ, Tam Tỉnh Lục Bộ đều không thể hạn chế ngươi, là quyền uy của Cục Dân An này, nếu ngươi để người khác cưỡi trên đầu ngươi, vậy sau này ngươi làm gì cũng không thể triển khai được, ngươi sẽ bị quản thúc khắp nơi, nếu là một nhân vật cường thế, gian thiếu nữ, ngươi quản hay không quản, nếu như đánh thắng được trận ác liệt này, thì sau này ai gặp ngươi cũng đều nể ngươi ba phần mặt mũi, ngược lại cũng giảm bớt cho chúng ta không ít phiền phức. Ngươi thế nào, chúng tôi cũng như thế ấy! Chúng ta nói cho bách tính biết tôn chỉ của chúng ta, đồng thời cũng nói cho những vị đại thần kia biết, chúng ta không sợ quyền quý, nếu ngươi phạm pháp, ta dám bắt ngươi.
.Đàn áp được quyền lực, những sòng bạc kia có vẻ đơn giản đi rồi, Trình Xử Lượng bắt đầu động lòng, Tổng cảnh ti này hô là thần khí, nhưng quyền uy Tổng cảnh ti là cái gì, bách tính sợ ngươi, là có cái để dùng, là một vị quan, bách tính sẽ sợ, cũng có vài kẻ quyền quý sợ ngươi, thì cái chức Tổng cảnh ti mới có ý nghĩa, mới thú vị a, đồng thời với cảnh sát hoàng gia chứng tỏ mình, Tổng cảnh ti cũng phải chứng tỏ mình. Nhìn về phía Vi Đãi Giới, Trưởng Tôn Diên và Lý Tư Văn nói: - Các ngươi thấy thế nào?
.Vi Đãi Giới gật đầu nói: - Ta cảm thấy Hàn Thị lang nói cũng rất đúng.
.Lúc trước y bị cách chức, y cũng bức thiết muốn được yên ổn trong triều, quyền lực mới là gốc rễ của sự yên ổn. Quyền lực của Cục Dân An có lớn bao nhiêu thì cũng không ai biết, ngay đến cả hoàng đế cũng không biết, cái này phải dùng hành động để chứng minh.
.Lý Tư Văn cũng gật đầu, cha gã ta rất giỏi, người đứng đầu đương triều, nhưng gã ta không giỏi, gã ta cũng muốn làm ra chút thành tích, không để người ta xem gã ta với chỉ là con trai của Lý Tích, nếu thế thì sống thật không có ý nghĩa.
.Trưởng Tôn Diên thì càng không cần phải nói thêm, gã tôn sùng pháp trị, pháp luật quy định không được phép, vậy thì đương nhiên là không được phép rồi!
.Hàn Nghệ nói dăm ba câu đã khiến mọi người kích động lên rồi, muốn làm chút đại sự, liền nhất trí thông qua kiến nghị mà Hàn Nghệ đề xuất.
.Sau khi bàn xong, mấy người liền đến nhà ăn ăn cơm, tất cả như bình thường, cảnh sát hoàng gia vẫn còn đang trao đổi những chuyện lý thú gặp được hôm nay, hăng say vô cùng.
.Nhưng đúng vào lúc họ ăn cơm, cửa trước lẫn cửa sau của Cục Dân An đóng lại toàn bộ, bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào, bởi vì ngoại trừ cảnh sát hoàng gia đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài, tất cả đều đã trở lại rồi.
.Sau khi ăn xong, Hàn Nghệ đột nhiên dặn dò, tất cả cảnh sát hoàng gia đều ở phòng làm việc của mỗi người đợi lệnh, tiểu đội trưởng thì được triệu tập về phòng hội nghị.
.Mọi người chỉ cảm thấy không hiểu ra sao cả, xảy ra chuyện lớn gì rồi.
.Hơn mười tiểu đội trưởng và Nguyên Liệt Hổ, Độc Cô Vô Nguyệt hai cảnh trưởng liền đi tới phòng hội nghị, Trình Xử Lượng nói ngay vào điểm chính: - Qua thương nghị của mấy người chúng ta, quyết định đêm nay đột kích vào mười lăm sòng bạc trong thành Trường An, phải bắt tất cả những người trong sòng bạc, bất kể là con bạc, hay là nhân viên sòng bạc.
.Độc Cô Vô Nguyệt lúc đó liền ngây người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận