Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1016: Nỗi chua xót khó nói hết

.Đó gọi là: Đạo cao một thước, ma cao một trượng.
.Hàn Nghệ lợi dụng rút củi dưới đáy nồi, trợ giúp tập đoàn Quan Lũng vượt qua cửa ải khó khăn nhất.
.Còn Võ Mị Nương cũng muốn dùng rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc), để hoàn toàn thoát khỏi sự kiềm chế của tập đoàn Quan Lũng.
.Một khi Võ Mị Nương bắt đầu triển khai hành động, một ván cờ đại cục mới sẽ lập tức kéo màn che ra, đây cũng là chuyện liên quan đến tương lai của cả Đại Đường.
.Điều này khiến Hàn Nghệ không thể không có sự thay đổi, bởi vì ban đầu hắn cũng dự định biến Đông Đô Lạc Dương thành một kinh đô kinh tế, nhưng kế hoạch ban đầu của hắn chỉ là xem nặng ưu thế địa lý của Lạc Dương, phát triển kinh tế, không xen lẫn mục đích chính trị, nhưng Võ Mị Nương vừa nói như vậy khiến hắn có chút khó xử, nếu hắn hoàn toàn tuân theo ý chí của Võ Mị Nương, vậy thì chẳng khác nào tự đào mất gốc rễ của mình, hắn đã bỏ ra rất nhiều vì tập đoàn Quan Lũng, nhưng nếu hắn phá hoại, cũng chẳng khác nào phá hỏng kế hoạch của chính mình.
.Cũng may kế hoạch này không phải là chuyện một sớm một chiều, Hàn Nghệ còn có rất nhiều thời gian để suy nghĩ.
.Hơn nữa trước mắt Hàn Nghệ cũng không có công sức để nghĩ đến những chuyện này, hắn nhất định phải ở bên cạnh Tiêu Vô Y đàng hoàng, bù đắp lại thiếu sót của một người chồng.
.Thật ra nói đi nói lại, hắn cũng không tiện ra ngoài, hiện giờ những quan viên đó đều đang thu dọn hành lý đề đi, nếu chẳng may gặp phải ở đầu đường cuối ngõ, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện kinh khủng gì.
.Bởi vậy ba ngày sau đó, Hàn Nghệ vẫn luôn ở trong Tiêu phủ, cùng Tiêu Vô Y trải qua cuộc sống vợ chồng quấn quýt như đôi uyên ương, Tiểu Mập và Tiểu Dã thỉnh thoảng cũng đến đây ăn chực bữa cơm, Tiêu Nhuệ rất thích Tiểu Mập, còn cùng với Tiểu Mập thảo luận tư tưởng Phật gia, nhưng khoan hãy nói, bởi vì Tiểu Mập tâm địa hồn nhiên, cùng với tư tưởng Phật gia là không mưu mà hợp, thỉnh thoảng còn có thể nói ra mấy câu hàm chứa triết lý, làm cho Tiêu Nhuệ rơi vào trầm tư.
.Buổi chiều ngày hôm đó, trời đã tối sầm rồi.
.Ở phía bắc Tiêu phủ có một cửa hông nhỏ, cửa hông nhỏ này chuyên để cho tôi tớ ra vào.
.- Chàng cũng là tự gây nghiệt, đường đường là Tể tướng, vậy mà lại không có tiền đồ như vậy, tranh đường với tôi tớ.
.Tiêu Vô Y đứng ở trước cửa nói với vẻ vui sướng khi người gặp họa.
.Hàn Nghệ sắc mặt cứng đờ, gượng cười nói: - Nàng nói vậy không đúng, tôi tớ cũng là người, sao có thể nói là không có tiền đồ, ta cũng là xuất thân từ nông dân, làm người thì không thể quên gốc gác.
.- Chàng cũng đúng là không quên gốc gác a! Tiêu Vô Y mím môi cười, nói: - Có bản lĩnh thì chàng cứ đi cửa lớn a. Còn liên lụy đến ta đường đường là quận chúa mà lại đến trước cửa của tôi tớ trong đêm hôm khuya khoắt, tiễn trượng phu của mình đi hẹn hò với tình nhân.
.Đau đầu!
.Hàn Nghệ một tay che nửa bên mặt nói: - Vi phu đi một chút sẽ quay lại.
.- Đêm nay ta ân chuẩn chàng có thể không về ngủ. Tiêu Vô Y như cười như không nói.
.Ta cũng muốn, nhưng Dương Tư Nột sẽ không đồng ý a! Hàn Nghệ bật cười ha ha, nói: - Phu nhân nói đùa rồi, chẳng qua là ta đi hỏi thăm Dương công một chút mà tôi, sẽ về rất nhanh thôi.
.Tiêu Vô Y cười khanh khách nói: - Xem ra phu quân đã chuẩn bị sẵn sàng bị Dương gia đuổi ra khỏi cửa rồi.
.Hắc! Nàng cũng hăng hái quá rồi đấy! Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Cũng không phải vậy, chỉ là mấy ngày nay đã bị nàng vắt kiệt rồi, tối nay vi phu thực sự là hữu tâm vô lực a.
.Nói xong liền chuồn ra ngoài, Tiêu Vô Y ngẩn người, đột nhiên phản ứng lại, lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, giận nói: - Hàn Nghệ, chàng đứng lại cho ta, cái gì mà bị rõ ràng chính là chàng chàng tối nay chàng đừng mơ ra ngoài.
.Nhưng Hàn Nghệ sớm đã bỏ chạy mất dạng rồi.
.Ra khỏi cửa, Hàn Nghệ lên xe ngựa, chạy nhanh về hướng Dương phủ.
.Hắn phải đến thăm Dương Phi Tuyết, dù sao thì đã trở về lâu như vậy cũng vẫn chưa đến tìm Dương Phi Tuyết, thật ra trong lòng cũng bất đắc dĩ, hắn muốn đi, vấn đề là trong thời kỳ này Dương Tư Nột không thể mong hắn đến Dương phủ, hiện giờ chỗ nên đi đều đi rồi, sự tình cũng xong xuôi rồi, hắn phải mau chóng đi một chuyến.
.Nhưng chưa đi được một lát đã gặp phải một đội binh lính, binh lính kia lập tức chặn xe ngựa lại, bởi vì lúc này đã cấm đi lại ban đêm rồi, không thể tùy tiện đi lại trên đường.
.Hàn Nghệ cũng không dám lên tiếng, bảo nha hoàn hộ tống hắn đưa lệnh bài của Vân Thành quận chúa ra. Vương công quý tộc vẫn có thể ra ngoài buổi tối, như vậy những binh lính kia mới thả cho đi.
.Hàn Nghệ cầm lệnh bài, trong lòng rất chua xót a, nhưng hắn không có cách nào, chiếu lệnh của Lý Trị vừa hạ, vương công quý tộc đã quá hận Hàn Nghệ rồi, tuy bản thân Hàn Nghệ không sao cả, nhưng Hàn Nghệ lại không muốn mang đến quá nhiều phiền phức cho Dương gia, bởi vậy mới chọn cách khiêm tốn như vậy.
.Đến Dương phủ, Hàn Nghệ cũng trực tiếp đi cửa sau, khi tôi tớ đi gõ cửa, trong lòng hắn vẫn thấp thỏm không yên, sợ Dương Tư Nột không nể mặt, may mà Dương Tư Nột tốt hơn so với tưởng tượng của hắn một chút đỉnh, vẫn để cho vào.
.Lén lén lút lút vào Dương phủ, thấp thỏm bất an đi đến hậu đường, chỉ thấy ngoài Dương Tư Nột ra, còn có Dương lão phu nhân ngồi ở đó, trong lòng lại càng bất an hơn.
.Hàn Nghệ vội vàng tiến lên, hành lễ với Dương lão phu nhân, Dương Tư Nột.
.Dương Tư Nột cười nói: - Tể tướng đến nhà, Dương mỗ không tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội!
.Dương công này đúng là càng ngày phúc hắc1 rồi! Hàn Nghệ lúng túng nói: - Dương công sao lại nói vậy, Hàn Nghệ không gánh vác nổi đâu. (1: chỉ người bề ngoài hòa nhã lương thiện, nhưng trong lòng lại hắc ám tà ác)
.Dương lão phu nhân cười nói: - Hàn Nghệ, ta nghe tôi tớ nói là ngươi đi cửa sau vào.
.Xong rồi! Xong rồi! Còn có thể vui vẻ nói chuyện tiếp được sao. Hàn Nghệ mặt dày đến đâu cũng không ngăn được nụ cười chế nhạo của Dương lão phu nhân, thành thật nói: - Hàn Nghệ tự biết không được người khác quý mến, vì để không khiến Dương gia chịu liên lụy, bởi vậy mới đi cửa sau.
.Dương Tư Nột dứt khoát nói: - Nếu đã như vậy, thì ngươi không nên đến đây.
.Hàn Nghệ làm như không nghe thấy, quay sang Dương lão phu nhân hỏi: - Lão phu nhân chắc thân thể vẫn tốt?
.Dương lão phu nhân cười gật gật đầu, lại khẽ thở dài: - Thật ra mối khổ tâm này của ngươi, trong lòng lão thân rất cảm kích, người thà chịu ủy khuất một mình, cũng không chuốc thêm phiền toái cho Dương gia ta.
.Xem đi! Xem lão phu nhân người nói đi, khiến người ta thấy ấm lòng biết bao nhiêu a! Hàn Nghệ lập tức liếc nhìn Dương Tư Nột một cái vẻ khinh thường.
.Nào biết Dương lão phu nhân lời nói lại xoay chuyển, nói: - Nhưng Hàn Nghệ, lần này ngươi đã đắc tội với không ít người, cũng không giấu ngươi, Dương gia chúng ta cũng có một số người bị liên lụy trong chuyện này, nếu họ biết ngươi đến đây, ngày mai nhất định sẽ có người đến cửa gây ầm ĩ.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Điều này ta cũng hiểu.
.Dương lão phu nhân lại nói: - Trước mặt Tư Nột, lão thân cũng sẽ nói thẳng, thật ra lão thân vốn đã không phản đối chuyện của ngươi và Phi Tuyết, nhưng chuyện đến lúc này, lão thân cũng không thể không e dè cảm nhận của những người khác, chuyện này ngươi xem
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Lão phu nhân, đây chỉ là tạm thời, sẽ không kéo dài thật lâu, xin lão phu nhân tin tưởng ta.
.Dương Tư Nột hừ nói: - Ngươi nói thì nhẹ nhàng, ngươi có biết là lần này ngươi đã gây ra rắc rối lớn thế nào không, ngươi đừng thấy bệ hạ mở một mặt lưới cho những vương công quý tộc đó, nhưng những quan lại bị giáng chức đó hoặc là nữ tế của vương công quý tộc, hoặc là môn sinh của bọn họ, nhưng cũng đều là xuất thân quý tộc, hiện giờ không ít quý tộc bỏ tiền mời cao nhân đến nguyền rủa ngươi, chỉ sợ đến cho chết, bọn họ cũng sẽ ghi nhớ món nợ này, muốn hóa giải là chuyện không thể nào.
.Hàn Nghệ cười nói: - Dương công nói quá lên rồi, có phải Dương công chỉ nhớ ta đã được gia phong Đồng trung thư môn hạ tam phẩm, mà quên là ta lập tức sắp đảm nhiệm Hộ Bộ thị lang?
.Dương Tư Nột không mặn không nhạt nói: - Chuyện này sao ta có thể quên a!
.Hàn Nghệ cười nói: - Có thể Dương công vẫn chưa biết, thật ra từ trước đến nay ở nhà ta đều là ta quản tiền, việc quản tiền này khó a, phải tính toán tỉ mỉ, phàm là chuyện gì cũng đều có hai mặt, quản tiền tuy cực nhọc, nhưng cũng có chỗ tốt, ví dụ như, ai đắc tội với ta thì ta sẽ bớt chút tiền của hắn, ai tốt với ta thì ta sẽ cho hắn thêm chút tiền, dù sao thì không vượt quá dự toán là được rồi.
.Dương Tư Nột hừ nói: - Ngươi chỉ là Hộ Bộ thị lang mà thôi, bên trên còn có Hộ Bộ thượng thư.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Xin hỏi Dương công, trên Hộ Bộ thượng thư thì là ai?
.Dương Tư Nột ngẩn người, lại nói:
.- Vậy thì sao, đây là tài chính quốc gia, không phải nhà ngươi.
.- Phải phải phải! Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng ta là người quản tiền, chức trách của ta là tăng thêm thu nhập cho ngân khố quốc gia, tăng thêm thu nhập cho bách tính, còn về phần quan thự nào muốn sửa chữa một chút thì phải xem quan hệ, ta tin là bọn họ đều hận ta đến xương tủy, nhưng ta càng tin là sẽ không có ai qua được đồng tiền.
.Trong lòng Dương lão phu nhân hiểu rõ, Hàn Nghệ giờ đã khác xưa, quyền lực còn lớn hơn Dương Tư Nột một chút, thêm nữa là hắn đã sắp sửa quản lý tài chính, Hàn Nghệ không có quyền lực mà đã làm cho cả Trường An này đều gà bay chó sủa, một khi Hàn Nghệ nhậm chức thì đáng sợ đến mức nào a, mau chóng đứng ra giảng hòa, nói: - Được rồi! Được rồi! Ta biết ngươi có bản lĩnh. Nhưng lúc này ngươi cũng phải nghĩ đến Dương gia chúng ta một chút.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Lão phu nhân, ta cũng tính toán xong rồi.
.Dương lão phu nhân sửng sốt, nói: - Tính toán xong rồi? Tính toán gì?
.Hàn Nghệ nói: - Dương lão phu nhân đã từng nghe nói đến quỹ từ thiện giáo dục lại xây dựng mấy học viện chưa?
.Dương lão phu nhân gật gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Có thể để Phi Tuyết đến đó làm lão sư a, đương nhiên, chỉ là trên danh nghĩa, sẽ không để cho Phi Tuyết chịu một chút cực khổ nào, dù sao thì hoàng hậu cũng được coi như là dì của Phi Tuyết, là dì cháu gái mà ủng hộ dì của mình là chuyện rất bình thường a, cũng có thể củng cố mối quan hệ của Dương gia và hoàng hậu, mà ta lại là người phụ trách chủ yếu của học viện, có tiếp xúc một chút với Phi Tuyết cũng là hợp tình lý, một công đôi việc.
.Dương Tư Nột hoàn toàn không phản bác được nữa, tiểu tử ngươi có thể suy nghĩ đến cảm nhận của hoàng hậu, rõ ràng xây học viện này chính là để cho ngươi và Phi Tuyết hẹn hò a.
.Đương nhiên Hàn Nghệ sẽ không cho là như vậy, hắn chỉ cảm thấy mình hoàn toàn lợi dụng tất cả tài nguyên có thể lợi dụng được.
.Dương lão phu nhân cũng sửng sốt hồi lâu, thở dài: - Ngươi cũng thật sự là đã nhọc lòng a!
.Hàn Nghệ nói: - Họa này là ta gây ra, đương nhiên ta phải chịu trách nhiệm vì nó.
.Dương lão phu nhân thấy Hàn Nghệ vắt óc suy nghĩ, trong lòng cũng có chút cảm động, mấu chốt là cũng không có cách nào, Dương Tư Nột không dọa Hàn Nghệ được nữa, mấy năm trước, Dương Tư Nột còn có thể đánh Hàn Nghệ một trận, bây giờ Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không dám đánh a, quay sang Dương Tư Nột nói: - Con à, con thấy sao?
.Dương Tư Nột lúng túng nói: - Tất cả đều do mẫu thân đại nhân làm chủ.
.Ông ta đối với Hàn Nghệ cũng là vừa yêu vừa hận, ông ta cũng là người xuất thân võ tướng, thấy Hàn Nghệ đưa lương thảo cũng có thể lập được công lao lớn như vậy trở về, hữu dũng hữu mưu, trong lòng cũng rất tán thưởng, thật ra từ trước đến nay đều rất tán thưởng, nhưng tiểu tử này thật sự là quá không biết điều rồi, có lúc khiến người ta muốn nổi điên lên, trong lòng ông ta cũng rất rối bời a!
.Dương lão phu nhân lập tức gọi một nha hoàn đến, nói: - Ngươi gọi Tuyết Nhi đến phòng bên.
.- Vâng!
.Sau khi nha hoàn lui ra, Hàn Nghệ nói: - Lão phu nhân, thật ra không cần phiền phức như vậy, ta đến đó xem sao là được rồi.
.Dương lão phu nhân cười cười không lên tiếng, lúc này hơn nửa đêm, ngươi chạy đến khuê phòng của cháu gái ta, ta có hồ đồ đến đâu cũng không hồ đồ đến mức này a!
.Hàn Nghệ đột nhiên phản ứng lại, thầm nghĩ, quá coi thường người khác phải không, mấy ngày nay ta đã cố ý để cho Vô Y vắt kiệt rồi mới đến đây. Hàn Nghệ cảm thấy mình đang bị nghi ngờ nhân phẩm.
.Dương lão phu nhân nói: - Ngươi mau đi đi!
.Ngụ ý chính là về sớm một chút. Hàn Nghệ chắp tay thi lễ, nói: - Lão phu nhân, Dương công, Hàn Nghệ xin thất lễ trước. Nói xong, hắn cũng lập tức ra khỏi đại sảnh.
.Hắn vừa mới đi, Dương Tư Nột nói: - Mẫu thân đại nhân, việc này có dẫn đến sự bất mãn của các gia tộc khác hay không?
.Dương lão phu nhân khẽ thở dài một cái, nói với vẻ rất là bất đắc dĩ:
.- Con cũng hiểu cách làm người của Hàn Nghệ, hắn trước nay đã không giữ quy củ, làm việc lại luôn theo ý mình, nếu chúng ta cố tình ngăn cản, nhất định hắn sẽ không nghe theo, hiện nay hắn lại là Tể tướng, thân giữ đại quyền, lão thân cũng không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, chi bằng nhường hắn một chút, như vậy hắn cũng sẽ thông cảm cho chúng ta, không đến mức làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.
.Dương Tư Nột gật gật đầu, nói: - Vẫn là mẫu thân đại nhân anh minh.
.Ông ta cũng không có cách nào, tên Hàn Nghệ này quả thực là quá khủng khiếp, hiện tại Hàn Nghệ đi cửa sau, đối với bọn họ cũng là cung cung kính kính, thấy tốt thì nhận thôi, nếu thật sự chọc giận Hàn Nghệ rồi thì có quỷ mới biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận