Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1057.1: Ăn lộc của vua, vì vua phân ưu

.Một lát sau, bỗng ngửi thấy từng chặp hương thơm ùa đến, chỉ thấy Chu Đại Đồng dẫn đầu một vài cung nữ đang bưng từng khay trân tu mỹ vị lên, bày biện trên cái bàn dài đã được chuẩn bị xong từ trước.
.Thông thường mà nói, Đường triều đều là mỗi người một bàn, ai ăn của người nấy, cho dù là cả nhà ăn cơm cũng là như vậy, ít có mọi người cùng ngồi trên một bàn ăn, cho nên bày biện như vậy, rất nhiều người cũng thật sự có chút không biết phải làm sao. Nhưng mà, gần bên phía quan thự vẫn có một số bàn ghế, đều là bàn tròn, ghế tựa lưng, trên đầu có dựng một cái dù lớn chất tơ lụa, thuần túy là dùng để trang trí, hết sức cao quý thanh lịch.
.Mà đồ ăn trên bàn phân nửa là lấy cơm cuộn, shushi làm chính, có thể thấy ẩm thực Nhật Bản đã học tập rất nhiều từ ẩm thực Đường triều, ngoài ra đó là một số món điểm tâm, món ăn nóng thì là thịt nướng và súp, hiện trường có sắp xếp đầu bếp nướng.
.Hàn Nghệ đích thân bước lên thị phạm cho mọi người cách ăn như thế nào.
.Mọi người xem hết sức thú vị, dồn dập tràn đến cạnh bàn, bắt chước theo, chỉ một lát sau, đã thấy mọi người đều bưng chén rượu hoặc là đĩa, đứng trên thao trường vừa ăn vừa nói chuyện, hết sức thoải mái vui vẻ, tuyệt không cảm thấy gò bó.
.Nhưng gần như đều là người trong nhà đứng cùng nhau, không khí hết sức hòa thuận, thân tình này trong vô hình đã đang hóa giải khoảng cách nam nữ, bởi vì thông thường mà nói, Đường triều nam nữ không thể chung bàn, nhưng nếu lấy người nhà làm đơn vị thì cũng không sao,
.Các khách mời không có người thân trong trại huấn luyện, nữ thì cùng với Võ Mị Nương ngồi ở ghế bên cạnh, còn đám người Hứa Kính Tông thì vây quanh bên cạnh Lý Trị, bưng chén rượu, đi chậm rãi, không ngừng có đại thần nói lời chúc mừng với Lý Trị, dù sao cũng là đủ kiểu tinh tướng.
.- Ha ha! Tiệc đứng này cũng thật là thú vị a!
.Lý Trị tiếp một chén rượu, cười nói.
.Lý Nghĩa Phủ bên cạnh gật gật đầu nói: - Lão thần cho rằng trường hợp thế này không thích hợp ăn cơm, ngược lại thích hợp giao lưu hơn, nhưng mà, ăn một chút như thế này, cũng sẽ không đói.
.Lý Trị cười nói: - Lý Thị lang nói có lý a, trẫm cũng nghĩ như vậy, đừng nói là hôm nay, cho dù khi trẫm thiết yến trong cung, cũng có mấy lần là vì ăn cơm.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Bệ hạ nói rất đúng, thần cho rằng sau này trong cung thiết yến, cũng có thể làm như vậy, có thể tăng thêm giao lưu giữa bệ hạ và đại thần, giữa đại thần và đại thần.
.Lý Trị gật gật đầu, y cũng cảm thấy điều này rất tốt, trước đây trong cung thiết yến, hoàng đế chỉ có thể trò chuyện với mấy đại thần trung tâm xung quanh, bên dưới thì rất khó để tiếp xúc được, nếu là mô thức kiểu này, có thể khiến y hiểu hơn về các đại thần của y.
.Hứa Kính Tông nghe vậy rất buồn bực, lẳng lặng kéo Lý Nghĩa Phủ sang một bên, nhỏ giọng nói: - Hiền đệ, tại sao ngươi còn nói giúp cho Hàn Nghệ?
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Hiền huynh, huynh nhìn người khác xem, có mấy ai chán ghét tiệc đứng này.
.Hứa Kính Tông cau mày nói: - Câu này là ý gì?
.Lý Nghĩa Phủ nhỏ giọng nói: - Tại sao mỗi lần Hàn Nghệ làm ra một thứ là đều được mọi người rất yêu thích, chính là bởi vì hắn biết mọi người cần cái gì. Ta cứ nói luôn vậy, làm kiểu tiệc đứng này, người được lợi nhất không phải cảnh sát hoàng gia, mà là các đại thần chúng ta đây, bình thường xếp bàn theo quan giai, hai bên trái phải huynh luôn là hai người đó, không thể nào giao lưu với các đại thần khác, hơn nữa trường hợp kiểu này cũng chỉ có hoàng gia mới có thể làm được, cơ hội khó có, huynh nhìn những đại thần đó xem, nói chuyện đến là hăng say, đạo lý trong này hiền huynh còn không hiểu hay sao. Huống hồ, buổi lễ tốt nghiệp này từ đầu đến cuối đều được mọi người rất tán thưởng, Hàn Nghệ đã nở mày nở mặt hết cỡ rồi, tại sao chúng ta còn phải để ý đến tiệc đứng này.
.Hứa Kính Tông gật gật đầu, cau mày nói: - Tuy là nói như thế, chẳng lẽ ngươi mong nhìn thấy tiếng thơm đều để cho Hàn Nghệ chiếm hết sao.
.Lý Nghĩa Phủ liếc mắt nhìn xung quanh, cười ha hả nói: - Ta cảm thấy đối với chúng ta mà nói, đây cũng không phải là chuyện xấu.
.Hứa Kính Tông nghi hoặc nhìn Lý Nghĩa Phủ.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Cục Dân An là làm gì, chắc hiền huynh biết rõ, đây là một công việc đắc tội với người, tương lai con cháu nhà ai phạm sự, Cục Dân An bắt hay là không bắt, nếu bắt thì đắc tội với người khác, nếu không bắt thì tự sẽ có người tố cáo bọn họ, nói toạc ra, Cục Dân An này chính là quan thự tả hữu vi nan.
.- Lời hiền đệ nói, không phải không có lý a!
.Cuối cùng Hứa Kính Tông cũng lộ ra nụ cười, vuốt vuốt chòm râu, lại nói: - Nếu đã như vậy, lão phu cũng không cầu bệ hạ cho tôn nhi ta đến trại huấn luyện này nữa. Lý Nghĩa Phủ nói: - Cái này cũng không phải lo lắng, xảy ra chuyện thì đâu đến lượt cảnh sát hoàng gia gánh vác, đương nhiên là người bên trên gánh.
.Hứa Kính Tông mắt lóe sáng, phá lên cười ha ha.
.- Khai Minh, sau này đệ phải thật nỗ lực, bất luận gặp phải khó khăn gì, cũng nhất định phải kiên trì. Lư Sư Quái vẻ mặt vui mừng nói với Lư Khai Minh.
.Lư Khai Minh nghiêm túc gật đầu.
.Nguyên Liệt Hổ ở bên cạnh nói: - Ta nói Sư Quái, trước đây là huynh đã quá chăm sóc Khai Minh, ta thấy Khai Minh ở trại huấn luyện có thể chạy có thể nhảy, hiện giờ còn khỏe mạnh hơn cả huynh nữa.
.Lư Sư Quái cười nói: - Đây quả thực là chuyện ta vui mừng nhất.
.Trưởng Tôn Diên cười nói: - Sư Quái ca, chúc mừng huynh đệ hai người sau này có thể cùng nhau chấp hành công vụ rồi.
.Lời này vừa nói ra, mọi người đều sững người.
.Lư Khai Minh hiếu kỳ nói: - Trưởng Tôn ca, sao lại nói như vậy?
.Trưởng Tôn Diên nói: - Sau này Cục Dân An chúng ta sẽ phụ trách điều tra vụ án hình sự, chắc chắn là bao gồm cả vùng kinh kỳ, không phải ca đệ làm khám nghiệm tử thi sao, vậy thì chắc chắn phải đến Cục Dân An chúng ta nhậm chức.
.Nguyên Liệt Hổ ánh mắt lóe sáng, nói: - Cũng đúng a. Ha ha, Sư Quái, sau này mấy người chúng ta có thể làm việc cùng nhau rồi.
.Lư Sư Quái cười ha ha nói: - Chuyện này đúng là ta cũng không nghĩ đến.
.Trong lòng cũng hết sức vui vẻ.
.Lư Khai Minh lại càng hưng phấn vô cùng, cười không ngậm được miệng. Vương Côn đột nhiên nói với Trịnh Thiện Hành: - Thiện Hành ca, cảnh phục của chúng ta là Tự Do Chi Mỹ các huynh làm sao?
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu.
.Vương Côn nói: - Vậy Tự Do Chi Mỹ còn có phục sức giống như cảnh phục không, chính là đồ bình thường mặc ở nhà.
.Trịnh Thiện Hành nói:
.- Trước mắt đồ giống vậy đều là đồ nữ nhân mặc, đệ hỏi cái này làm gì?
.Vương Côn gãi đầu nói: - Cũng không biết sao, đệ cảm thấy y phục này mặc rất nhẹ nhàng, nghĩ bình thường cũng có thể mặc thì tốt.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Ngươi cứ yên tâm, trước mắt Tự Do Chi Mỹ đã đang thiết kế kiểu phục sức này cho nam nhân, tin là không lâu nữa là có thể mua được rồi.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Từ những lời này của Tiểu Côn, xem ra huynh đã quyên tặng lô phục sức này cho cảnh sát hoàng gia, đúng là chẳng có thiệt chút nào a!
.Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: - Đây đều là chủ ý Hàn Nghệ đưa ra.
.Trưởng Tôn Diên cảm khái nói: - Việc làm buôn bán này còn khó hơn trong tưởng tượng của ta a!
.Vương Huyền Đạo nói: - Đúng rồi, sao không thấy Hàn Nghệ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận