Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1025: Không chơi với các ngươi

..
.Cao Lý Hành nheo mắt trầm tư suy nghĩ chốc lát, dường như đã hiểu gì điều gì đó, lại thấy Hàn Nghệ tràn đầy tự tin nên cũng lười nói thêm nữa, đối với Hàn Nghệ, ông ta còn mong đợi nhiều hơn nữa. Sau khi ông ta giảng giải sơ qua một chút cho Hàn Nghệ về một số cấm kỵ ở Hộ Bộ liền đứng dậy rời đi. Từ giờ khắc này, việc giả bệnh của ông ta đã có hiệu lực rồi, ông ta đến đây đơn giản cũng chỉ là muốn giúp Hàn Nghệ lèo lái, nhưng nhìn từ tình hình hiện giờ, Hàn Nghệ căn bản là không cần ông ta ở bên cạnh trông nom, hơn nữa ông ta đứng ở đây cũng có thể sẽ làm trở ngại.
.Còn Hàn Nghệ thì lại đi đến hậu đường, đã thấy hai mươi tiểu lại kia sớm đã cầm tài liệu của các bộ phận đang đợi ở đó rồi.
.Ánh mắt Hàn Nghệ đánh giá hậu đường này một chút, khá lớn, vì thế lại sai người khiêng hai mươi cái bàn vào, vây thành một chữ "khẩu" lớn, mỗi người ngồi xuống một bàn. Hiển nhiên, đây chính là phòng làm việc của tiểu tổ đặc biệt của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cũng không vội truyền đạt nhiệm vụ, mà là xem qua tài liệu về các phương diện, trước tiên hắn phải hiểu được Hộ Bộ vận hành thế nào, rồi tài chính lưu thông như thế nào, đối với hắn mà nói tài liệu của Hộ Bộ này thực sự là quá quan trọng, hắn sớm đã muốn có được tài liệu của Hộ Bộ. Hiện giờ nhân khẩu toàn quốc không đến bốn trăm vạn hộ, hơn một ngàn bốn trăm vạn người, đương nhiên, không tính người không có hộ trong đó, ví dụ như nô tỳ.
.Tất cả thu nhập hàng năm cộng lại cũng khoảng một ngàn vạn quan, năm mươi vạn quan chỉ chiếm một phần hai mươi trong tổng thu nhập, trong đó thương nhân cống hiến khoảng một phần trăm, không có thương nhân gì, cũng không có thương thuế gì. Lãnh thổ lớn như vậy thì đúng là không nhiều, ít nhất so với triều Tống thì quả thực là ít đến đáng thương, cũng chỉ ở mức độ một phần mười, phải biết rằng triều Tống cũng chỉ lớn bằng một nửa triều Đường, nhưng nhân khẩu triều Tống nhiều hơn triều Đường rất nhiều.
.Nhưng nói đi nói lại, đây chỉ là thu nhập quốc khố, triều Tống sưu cao thuế nặng hơn rất nhiều, hơn nữa một số vật tư như muối, rượu đều là triều đình độc quyền bán ra, triều Đường mỗi một người chỉ có chút thuế như vậy, bớt lao dịch, giảm thuế phú, thi hành chính sách của Mã Chu1, tàng phú vu dân, ngoài mỏ đồng ra, những thứ khác đều không phải là độc quyền bán ra, bởi vì triều đình cũng là hình thức tự cung tự cấp, nó không cần phải độc quyền bán ra, triều Tống gần như đều là triều đình độc quyền bán ra, thời đầu triều Đường chỉ là quốc gia không giàu có như vậy, bách tính hơn nửa là không lo áo cơm, nhưng cũng chỉ giới hạn có như vậy, kinh tế nông nghiệp cá thể không vươn lên được, nhiều đến đâu thì cũng chỉ như vậy thôi. (1: Mã Chu (601-648), người Thanh Hà- Trì Bình, tể tướng thời Đường Thái Tông)
.Xem xong thu nhập, xem chi ra, chủ yếu chỉ là cung cấp nuôi quân đội, cùng với bổng lộc của quan viên, nhưng nếu là quân đội, bởi áp dụng chế độ phủ binh, nếu không đánh trận còn tốt, bởi vì binh sĩ cũng là nông dân, không đánh trận thì cày ruộng tự cung tự cấp, chỉ là bọn họ không cần nộp thuế, đánh trận thì tiêu tốn nhiều rồi, quan viên mới là nguồn chi ra chủ yếu, toàn quốc trên dưới chỉ riêng quan viên nhất phẩm đến cửu phẩm đã đạt đến hơn một vạn người, đó là còn chưa tính tiểu lại, bổng lộc điển hình của nền kinh tế cá thể, cái gì mà chủ yếu chia thành ba dạng, thứ nhất, lộc mễ, đây là chủ yếu, Hàn Nghệ tuy là Đồng trung thư Môn hạ tam phẩm, nếu như là chính tam phẩm thì sẽ được ba trăm bảy mươi thạch gạo, nhưng đây không phải là một chức quan chính thức, không qua Tam Tỉnh, hoàng đế trực tiếp bổ nhiệm, chức quan chính thức của hắn là tòng tứ phẩm, cũng chính là Hộ Bộ thị lang, mỗi năm có hai trăm bốn mươi thạch gạo.
.Thấp nhất là quan tòng cửu phẩm mỗi năm có 49.5 thạch.
.Thu nhập lớn thứ hai, đó là chức điền, Chức điền này chính là đất đai triều đình cho các quan viên, để bọn họ thuê nông dân đến trồng trọt, tự mình thu địa tô để làm tiền lương trợ cấp, nghỉ hưu rồi thì ruộng đất này sẽ về với triều đình, cái này rất khó động tay chân để nạp làm của riêng, bởi vì quan viên kế nhiệm cũng phải dùng ruộng này a. Quan nhất phẩm 1200 mẫu, quan tứ phẩm 700 mẫu.
.Nguồn thu lớn thứ ba, đó là nguyệt bổng, đây là thứ Hàn Nghệ nghĩ là khó tưởng tượng nhất, nguyệt bổng này chính là than, cá, thịt, giày, quần áo, giấy mực bút nghiên, thậm chí còn có đồ dùng để gội đầu, có thể nói là từ thứ nhỏ nhất.
.Chẳng khác nào ngươi mà làm quan là căn bản không cần đi chợ nữa, cái gì triều đình cũng cấp, đối với kinh tế mà nói, đây tuyệt đối là điều bất lợi, ngay cả quan viên cũng không tiêu phí thì không phải đều là tự cung tự cấp, hơn nữa như vậy cũng gia tăng lượng công việc của Hộ Bộ, nếu chỉ có tiền thì thích biết bao a, bây giờ còn phải chuyên môn phái người đi phụ trách phát đồ dùng nhà tắm. Nhưng Hàn Nghệ cũng có thể hiểu được tại sao triều đình làm như vậy, bởi vì chế quân điền không cần đến thị trường.
.Bây giờ Hàn Nghệ đã làm chủ, nhất định phải cải cách a, nhưng trước mắt hắn cũng không vội vàng, bởi tiền đúc hiện giờ đã nhiều như vậy, nếu toàn bộ tiền thì sẽ gia tăng áp lực cho tiền đúc, nhưng nguyệt bổng này, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, thầm nghĩ phải nói với hoàng đế một tiếng, thứ này quá là khó chơi rồi.
.Tài chính quốc gia, e là một năm cũng không xem xong, Hàn Nghệ cũng chỉ xem đại khái liền đặt sang một bên, ngẩng đầu lên, mắt liếc nhìn một lượt trên mặt cái tiểu lại kia, nói: - Các vị, ta đến Hộ Bộ nhậm chức, mục đích chủ yếu chính là làm sao để cho bách tính của Tây Đột Quyết cũ yên ổn lại, mà việc Hộ Bộ chúng ta phải làm chính là, lấy tiền đầu tư cho thương nhân, để thương nhân đến đó sửa đường, xây dựng trạm nghỉ chân, bệ hạ đã đồng ý phát ra năm mươi vạn quan ủng hộ kế hoạch này!
.Hắn nói rất đơn giản, những tiểu lại kia đều chưa chắc đã hiểu, nhưng không sao, các ngươi không cần phải hiểu chi tiết cụ thể, biết chuyện này như thế nào là được rồi.
.Nhưng hai mươi người này đồng thời hít một hơi khí lạnh, những thứ khác bọn họ nghe không hiểu, chỉ hiểu năm mươi vạn quan này, phải biết rằng bọn họ đều là những tiểu quan tiểu lại, bình thường chỉ làm chút việc cực nhọc, không thể nào lại có tiền qua tay bọn họ, Hàn Nghệ vừa đến đã là năm mươi vạn quan.
.Vẫn là câu nói cũ, đời người lên lên xuống xuống, thực sự là quá kích thích.
.Hàn Nghệ lại nói: - Đây cũng không phải là việc nhỏ, mà có liên quan quốc vận của Đại Đường ta, Đại Đường ta có thể tiến lên hay không là phải xem lần này chúng ta có thể thành công hay không.
.Mọi người nghe xong, lại hết sức hoang mang, ta chỉ là một tiểu lại, ngươi giúi cả một quốc gia vào tay chúng ta? Chuyện này phù hợp sao!
.Hàn Nghệ cười nói: - Các vị đừng lo lắng, chỉ cần chúng ta chung sức hợp tác thì nhất định sẽ thành công. Ta chính là cái đầu của các ngươi, còn các ngươi chính là tay chân, tất cả của tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của ta. Dù sao thì, có công mọi người cùng hưởng, có lỗi một mình gánh.
.Mọi người vừa nghe nói vậy lại yên lòng, cho dù có sai sót, ta cũng không gánh nổi, hoàng đế không thể nào lại trách cứ một tiểu lại như ta, chuyện này lão đại không nói.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng các ngươi nhất định phải ghi nhớ, không được nói lung tung ở bên ngoài, không có sự cho phép của ta, không được phép tiết lộ nửa điểm tin tức ra ngoài, bao gồm cả người nhà của các ngươi, nếu không thì ngươi không những mất đi cơ hội này, mà Lĩnh Nam cũng sẽ vẫy tay chào các ngươi, ta tin là các ngươi đều không muốn đến chỗ khỉ ho cò gáy, đã hiểu chưa?
.Mọi người đều gật đầu, có vẻ hơi sợ hãi.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy được rồi, ta đã vạch định xong kế hoạch rồi, bây giờ ta phân phối nhiệm vụ cho các ngươi, ngoài ra, ta cũng sẽ dạy các ngươi một phương pháp tính toán đơn giản hơn, buổi tối các ngươi nhất định phải học tập nghiêm chỉnh, nửa tháng sau, ta sẽ đích thân kiểm tra các ngươi, đương nhiên, tiền nến, triều đình sẽ chi trả.
.Thật ra khi ở thành Hằng Đốc, Hàn Nghệ đã vạch định xong cả kế hoạch rồi, phần phức tạp nhất chính là phải biết rõ chỗ nào cần phải sửa đường, chỗ nào có nhiều nhân lực nhất, rồi chỗ nào là yếu đạo then chốt, khi ở thành Hằng Đốc, Hàn Nghệ đã có được tài liệu chi tiết về những điều này, hiện tại việc hắn cần làm chính là bỏ tiền ra tiêu, như vậy thì nhiệm vụ đương nhiên chính là tuyên truyền.
.Trong lúc bất tri bất giác, đã đến xế chiều.
.Quan viên Hộ Bộ lần lượt về đến quan thự, nhưng vừa mới về đến nơi, trong quan thự còn yên tĩnh hơn cả lúc bọn họ đi, bầu không khí này có chút kỳ lạ, vì thế khẩn trương gọi một tiểu lại đến hỏi thăm một phen.
.Không hỏi không biết, vừa hỏi đã giật mình, chỉ thấy một nam tử trung niên mặc một bộ áo bào đỏ duy nhất trong đó kinh ngạc nói: - Ngươi ngươi nói gì, Cao thượng thư để Hàn Nghệ thay thế ông ta chưởng quản Hộ Bộ?
.Người này chính là một vị Hộ Bộ thị lang khác, tên là Trương Đại Tượng, chính là trưởng tử của khai quốc công huân Trương Công Cẩn, cũng là người của tập đoàn Quan Lũng, vậy thì đương nhiên ông ta cho rằng Hàn Nghệ là đối thủ. Tuy nói hai chức quan Hộ Bộ thị lang là bình đẳng, nhưng cũng là một trong một ngoài, trước đây Đới Kế là chăm lo nội bộ, Trương Đại Tượng hơn nửa là phải đến địa phương công tác, thị sát thu thuế, rất ít khi ở Trường An, hơn nữa bởi Hàn Nghệ gia phong Đồng trung thư Môn hạ tam phẩm, có thực quyền của Tể tướng, bởi vậy còn cao hơn ông ta nhiều.
.Tiểu lại kia nói: - Đúng vậy.
.Trương Đại Tượng lại hỏi: - Vậy Hàn thị lang bây giờ đang ở đâu?
.Tiểu lại kia nói: - Hàn thị lang đang cùng tiểu tổ đặc biệt đó thương nghị sự tình ở hậu đường.
.- Tiểu tổ đặc biệt gì? Một quan viên áo bào xanh phẫn nộ nói: - Trương thị lang, rõ ràng là hắn muốn gạt chúng ta ra, làm mất quyền lực của chúng ta.
.Y thật thông minh, đoán trúng!
.Những quan viên áo bào xanh này tuy đều chỉ có tòng bát phẩm, nhưng đây là Hộ Bộ a, chủ sự cũng là một trái thơm quả ngọt, trên cơ bản cũng đều là bị con cháu quý tộc chiếm cứ.
.Lại có một quan viên áo bào xanh nói: - Hắn làm như vậy là vi phạm chế độ, nếu quan viên trong triều ai ai cũng đều như vậy thì còn có chế độ gì đáng nói.
.Đây là một xã hội chế độ cấp bậc, là từng cấp từng cấp xuống dưới, nếu người bên dưới vượt qua cấp trên của mình trực tiếp tiếp xúc với người bên trên, việc này là vi phạm chế độ.
.Trương Đại Tượng hừ nói: - Đi! Đi tìm hắn.
.Hơn mười người hùng hổ đi về phía hậu đường.
.Đi đến hậu đường, chỉ thấy bốn gã hộ vệ đứng ở cửa.
.Trương Đại Tượng bước lên nói: - Hàn thị lang có ở bên trong?
.- Hồi bẩm Trương thị lang, Hàn thị lang đang ở bên trong thương nghị sự tình.
.Trương Đại Tượng khẽ gật đầu, liền đi vào bên trong.
.Một gã hộ vệ ngăn ông ta lại, nói: - Trương Thị lang, tiểu nhân đi thông báo giúp ngài một tiếng!
.Trương Đại Tượng hừ nói: - Ta ở Hộ Bộ này còn cần phải thông báo?
.Tên kia hộ vệ nói:
.- Thật sự xin lỗi, Hàn thị lang đã đặc biệt căn dặn, tiểu nhân cũng là phụng mệnh làm việc, vẫn mong Trương thị lang thứ lỗi.
.Trương Đại Tượng nhướn mày, tên tể tướng bên trong kia, hắn không phải nén giận nói: - Vậy ngươi còn không nhanh đi thông báo?
.- Tuân mệnh!
.Tên hộ vệ kia mở cửa đi vào bên trong, qua một lát sau, tên hộ vệ kia liền đi ra, vẻ mặt đưa đám nói: - Hồi bẩm Trương Thị lang, Hàn Thị lang nói, bây giờ ngài ấy còn có rất nhiều việc phải làm, không rảnh để gặp Trương thị lang.
.- Thật buồn cười!
.Trương Đại Tượng tức giận hừ một tiếng, hướng tới bên trong hô: - Chúng ta hãy đợi đấy.
.Nói xong liền xoay người rời đi.
.Lúc chạng vạng tối, cửa lớn của hậu đường mới mở ra, Hàn Nghệ duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi, dụi dụi mắt, nhìn phía xa trong chốc lát, sau đó đi về phía tiền viện.
.Đi đến tiền viện, chỉ thấy toàn bộ quan viên Hộ Bộ lớn lớn nhỏ nhỏ đều đứng trên khoảng đất trống bên ngoài tiền sảnh, đúng là tất cả đều đến đông đủ, đánh tiếc là đông đủ không đúng lúc.
.- Hạ quan bái kiến Hàn Thị lang.
.Quan viên áo bào xanh này chắp chắp tay rất giả tạo.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, vỗ vỗ vai một người trong đó, nói: - Vất vả rồi! Sau đó, liền đi về phía cửa.
.Ngay cả công đoạn tự giới thiệu cũng lược bỏ, hiển nhiên là không có dự định nói chuyện với bọn họ.
.Các quan viên đều ngây ngốc.
.Trương Đại Tượng đột nhiên nói: - Hàn thị lang xin dừng bước.
.Hàn Nghệ dừng lại, quay đầu lại nhìn.
.Trương Đại Tượng nói: - Hàn Thị lang làm là như vậy có phải là không hợp quy củ không.
.Hàn Nghệ cười nói: - Khi chất vấn người khác, phiền các ngươi hãy xem lại mình trước đã, ta cáo từ trước.
.Nói xong, hắn liền rời đi.
.Bỏ lại một đám đứng ngây như phỗng.
.Điều này hoàn toàn khác so với trước đây khi hắn đến Ngự Sử Đài nhậm chức, lần đầu tiên đó thực sự là đi làm tiểu đệ, hơn nữa còn hết sức đột ngột, vậy thì phải mang theo cái đuôi làm người, nhưng lần này là đến làm lão đại, thì đương nhiên hắn phải huênh hoang, không phải các ngươi cao giá lắm sao, lão tử cũng không thèm chơi với các ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận