Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 775.1: Kẻ lừa đảo mời trợ thủ.

.Nguyên Mẫu Đơn tuy rằng ngồi xuống rồi, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ khuất phục như vậy, đây không phải là tính cách của nàng, nàng đang ăn thịt gà, nhưng lại trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Ánh mắt đe dọa?
.Hàn nghệ cũng rất cứng rắn trừng mắt lại.
.Trong không gian yên lặng này, song phương dường như đang so xem ai kiên trì không chớp mắt lâu hơn.
.Thật sự là rất trẻ con, nhưng hai người tựa hồ cũng hưởng thụ trong đó, rất chi là nhập tâm.
.Không phải chứ! Nữ nhân này có định lực như vậy!
.Một lát sau, Hàn Nghệ chỉ cảm thấy hai mắt cay cay, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, nhưng sau đó, ý chí của hắn lại không cách nào chống cự được phản ứng tự nhiên của thân thể, rốt cục, một giọt nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống, trong lòng thầm mắng, chết tiệt nước mắt, đừng chảy ra à, thật sự là mất mặt à!
.Nguyên Mẫu Đơn chợt thấy Hàn Nghệ đột nhiên rơi lệ, hai mắt mở càng lớn, trong ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, bởi vì nàng chưa bao giờ làm loại chuyện trẻ con này, nàng cũng không biết rằng nếu mắt trong một thời gian dài không chớp sẽ chảy nước mắt, chỉ có thể nói định lực của nàng khá mãnh liệt, tạm thời còn chưa rơi lệ, có thể thấy được Hàn Nghệ vẫn ở chỗ này kiên trì, làm sao còn nhịn được, thở phù một hơi, đôi mắt đẹp lòe lòe, vội vàng bưng lên một chén cơm bắt đầu ăn.
.Hàn Nghệ thấy nàng bỏ cuộc rồi, khẩn trương trừng mắt nhìn, oa oa! Cay mắt quá cay mắt quá! Ngoài miệng lại nhỏ giọng nói thầm: - Hừ! Cô vẫn trúng phải kế dụ địch của ta.
.Thanh âm không lớn, nhưng tuyệt đối có thể cam đoan Nguyên Mẫu Đơn có thể nghe thấy, Nguyên Mẫu Đơn vờ như không có nghe thấy, trong lòng tràn đầy khinh thường, đây tuyệt đối là lấy cớ, thắng được một trận nhỏ, ăn cũng thấy ngon miệng.
.Nhưng cũng phải nói, hai người cũng thật sự đói bụng lắm rồi, ăn cũng rất chi là nhập tâm.
.- Cạch !
.Bỗng nhiên, hai đôi đũa cùng gắp trên chiếc đùi gà cuối cùng.
.Hàn Nghệ khó chịu nói:
.- Oa! Cô đã ăn một cái đùi gà rồi, cái đùi gà này là của ta.
.Nguyên Mẫu Đơn hừ nói: - Có gì làm bằng chứng?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Ăn chân gà cũng cần bằng chứng sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Không có bằng chứng, ngươi dựa vào cái gì nói như vậy.
.Nói xong, cổ tay nàng run lên, BA một thanh âm vang lên, Hàn Nghệ chỉ cảm thấy chiếc đũa chấn động, suýt nữa rời tay, tái phục hồi tinh thần lại, đùi gà đã ở trong bát của Nguyên Mẫu Đơn.
.Oa! Nữ nhân này thật sự là quá ghê tởm! Hàn Nghệ giận kẹp một khối thịt gà để vào trong miệng, khẽ cắn, phốc!
.Fuck ! canh gà thời cổ đại đều không bỏ phao câu sao?
.Hàn Nghệ ghê tởm một trận, khẩn trương uống liền ba chén rượu súc miệng, lúc này mới chậm rãi hoàn hồn.
.Nhưng Nguyên Mẫu Đơn đã cười rất vui vẻ rồi, che miệng khanh khách phá lên cười.
.Đáng giận!
.Hàn Nghệ hung hăng trừng mắt, chợt phát hiện dị động, ánh mắt khẩn trương dời xuống, lại thấy hai quả "bưởi" của Nguyên Mẫu Đơn đang nhịp nhàng lên xuống, cảnh tượng thật sự quá sinh động, không khỏi thầm khen, cuộc sống không có áo lót thật sự là quá mỹ diệu.
.Nguyên Mẫu Đơn chợt thấy ánh mắt thằng nhãi này có vẻ không đúng, cúi đầu nhìn một cái, vội vàng một tay che ở trước ngực, nổi giận nói:
.- Ngươi còn nhìn nữa, ta liền móc đôi mắt ngươi.
.Hàn Nghệ lập tức thu hồi ánh mắt lại, nói: - Làm sao? Ta ta chẳng qua là cảm thấy cô đã dấu hai cái bánh bao lớn, còn muốn cùng ta tranh ăn thịt gà, không khỏi khinh người quá đáng rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt một lúc, mới phản ứng kịp, mạnh mẽ đặt đôi đũa xuống bàn, lập tức đứng dậy, nhưng vừa đứng dậy, nàng chợt thấy áo ngủ mở ra, mắt thấy chiếc yếm đỏ đã lộ ra, nàng khẩn trương dùng hai tay kéo áo ngủ che lại, trong lòng cả kinh, đai lưng của ta đâu?
.Đúng lúc này, nàng chợt thấy Hàn Nghệ không biết từ đâu lấy ra một mảnh lụa màu trắng đang dung để lau miệng, cái này nhìn có vẻ quen mắt nha, nói: - Đây đây không phải là đai lưng của ta sao?
.- Thật sao ?
.Hàn Nghệ nói: - Ta mới nhặt lên từ dưới đất đấy, thấy cũng khá sạch sẽ, liền dùng đến lau miệng, nếu là của cô, vậy cô hãy cầm về đi!
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn thấy cái đai lưng kia dính đầy dầu mỡ, lập tức ghê tởm một trận, thế này thật không thể nhẫn nhịn được, đang muốn tiến lên liều mạng với Hàn Nghệ, chợt thấy trong tay Hàn Nghệ cầm lấy một búi gì đó màu đỏ, lại nghe Hàn Nghệ nói: - Đây là yếm của ai, ném loạn khắp nơi, thật sự là không có tố chất.
.Nguyên Mẫu Đơn giống như chim gặp cành cong, theo bản năng cúi đầu nhìn một cái, cái yếm vẫn còn ở đây, lại ngẩng đầu, gặp Hàn Nghệ đang đứng đối diện, ánh mắt bắn thẳng đến trước ngực, vội vàng đem áo gắt gao che lấy.
.- Làm sao? Ta chỉ nhin xem có phải là của cô hay không mà thôi.
.Hàn Nghệ ném tấm vải đỏ ra giữa không trung, thì ra chỉ là một cái khăn màu đỏ mà thôi.
.Nguyên Mẫu Đơn biết đã bị lừa rồi, lúc này thù mới hận cũ chung vào một chỗ, giờ mà không động thủ thì làm sao đủ để hả giận: - Ta liều mạng với ngươi.
.- Oa!
.Hàn Nghệ chỉ là hô lên một tiến, liền dọa cho Nguyên Mẫu Đơn sợ tới mức hai tay nắm chặt áo ngủ giao nhau bọc lấy, hoá ra khi nàng vừa dơ tay lên, vạt áo liền mở rộng ra.
.Hàn Nghệ cười ha hả, đem vải đỏ vứt lên trên bàn, nói: - Ta ăn xong rồi, cô từ từ ăn, ta ra ngoài đi dạo.
.Sau đó đắc ý đi ra cửa.
.Phía sau chợt nghe được trong phòng truyền đến một tiếng thét điên cuồng.
.Muốn cởi sạch, trước hết phải làm cho điên cuồng, hoang dã đã! Hàn Nghệ cao giọng cười to đáp lại.
.Ra đến bên ngoài, đầu tiên hắn gọi người chuẩn bị bồn tắm gỗ, thuận tiện còn bảo người gọi hai thiếu nữ hôm qua phục vụ hắn tắm rửa, hai đôi tay linh động kia, lại phối hợp với bồn tắm gỗ, thật khiến người ta khó quên a! Cũng không tổ hợp nào có thể hoàn mỹ hơn.
.Hắn đi dạo trong sân một lúc, đợi nước tắm chuẩn bị xong, hắn liền đi đến phòng tắm.
.- Phù !
.Đêm qua quả thật đủ mệt đấy, hắn vừa ngồi vào trong bồn tắm, không kìm được phát ra một tiếng thở, làm cho hai cho hai thiếu nữ đang chuẩn bị mát xa cho hắn ngượng ngùng đỏ mặt.
.Hàn Nghệ vì báo đáp các nàng, liền kể hai câu chuyện cười, chọc cho hai nữ khanh khách cười không ngừng, vừa không thấy mệt, ngược lại còn thích thú, cùng Hàn Nghệ thân thiện hàn huyên, dù sao Hàn Nghệ kiến thức rộng rãi đi lừa dối tiểu muội tử thì còn thừa. Về sau, hai thiếu nữ này trực tiếp ngồi ở trên ghế dài, mở to ánh mắt như nước long lanh, nghe Hàn Nghệ đang hai mắt nhắm hờ nằm trong bồn gỗ kể chuyện "Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn", mà các nàng chỉ làm một việc duy nhất, chính là giúp Hàn Nghệ cho thêm nước nóng.
.Việc tắm rửa từ chạng vạng tắm đến buổi tối.
.- Thật sự là thoải mái!
.Hàn Nghệ một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi đến trước cửa phòng, a? Cửa tại sao lại khóa. Bà nương này muốn làm gì vậy? Gõ gõ cửa, nói: - Mẫu Đơn, mở cửa đi.
.Chỉ nghe trong phòng truyền ra giọng nói băng lạnh của Nguyên Mẫu Đơn, - Đóa Lạp đã giúp ngươi chuẩn bị phòng rồi.
.Fuck ! Còn dở chiêu này với ta! Thật là xem ta như kẻ trộm nhìn trộm rồi hả, cái cửa mục nát này có thể ngăn được tao sao. Hàn Nghệ đang chuẩn bị vận dụng một số thủ đoạn phá cửa mà vào, đột nhiên lại dừng lại, đôi mắt vừa chuyển. Xoay người đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận