Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 612: Biến động trong rừng

.Ta nghĩ cũng phải!
.Nhưng Hàn Nghệ không rảnh nghĩ nhiều, nói: - Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, chúng ta nhất định phải nhanh chóng chạy trốn.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Phía sau sơn cốc không có đường, rừng núi phía trước là con đường phải đi qua
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Cô có biết làm một thương nhân, làm bất cứ chuyện gì cũng phải chừa lại đường lui cho mình không hả.
.Nguyên Mẫu Đơn lấy một thanh chủy thủ từ trong ống giày ra nói: - Đây chính là đường lui.
.- Thì ra là thế!
.Hàn Nghệ nhìn về phía Tiểu Dã.
.Tiểu Dã gãi cổ nói: - Hàn đại ca, đệ không mang vũ khí.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không mang cũng không sao, dù sao chúng ta cũng định bỏ chạy.
.Nguyên Mẫu Đơn thấy Hàn Nghệ còn có tâm tư nói đùa, hơi kinh ngạc nói:
.- Ngươi thật sự rất bình tĩnh.
.Người hiện nay dù sao cũng cầm đao, những người muốn giết ta lúc trước đều cầm súng, ta có lý do gì mà không bình tĩnh chứ. Hóa ra trong tiềm thức của Hàn Nghệ, loại người như hắn bị người ta đuổi giết là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn, do vậy hắn không cảm thấy bất cứ hoảng sợ gì, bình tĩnh nhìn xung quanh, hỏi: - Tiểu Dã, bọn họ có bao nhiêu người?
.- Không rõ lắm, nhưng ít nhất cũng có khoảng mười người. Tiểu Dã nói.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày nói: - Đứng ở đây quá bắt mắt, rừng núi phía trước lớn như thế, hơn nữa sắc trời cũng dần tối, chút người đó của họ chưa chắc sẽ tìm được chúng ta.
.Ba người lập tức chạy về phía rừng núi.
.Vừa vào rừng núi, Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên kinh hô: - Tiểu Dã đâu?
.Chợt nghe thấy có người nói bên trên: - Mẫu Đơn tỷ, đệ ở đây.
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tiểu Dã đứng trên một nhánh cây cao ba trượng, không khỏi ngây người.
.Hàn Nghệ nói:
.- Làm ơn, bây giờ chúng ta đang lẩn trốn, cô còn lớn tiếng như thế, cô đang bịp ta hả.
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ra - Bên này.
.Sau đó liền dẫn Hàn Nghệ chạy về phía tây bắc.
.Lúc này sắc trời đã tối, trong rừng núi rõ ràng có chút mờ mịt, việc này lại vô cùng có lợi với Hàn Nghệ, bởi vì Nguyên Mẫu Đơn vô cùng quen thuộc nơi này, dẫn theo Hàn Nghệ đi xuyên rừng núi.
.Chạy một lát, chợt nghe thấy bốn phía truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
.Hàn Nghệ thầm kêu một tiếng không hay, Nguyên Mẫu Đơn lập tức chạy về phía đông nam.
.Chạy được một nửa, đột nhiên phía trước xuất hiện ba người, ai ai cũng lấy vải đen che mặt, cầm đại đao sáng choang.
.Hai người vội sau người, nhưng bốn người phía sau đã đuổi lên.
.Muội nó, xem ra lại phải liều mạng! Hàn Nghệ hỏi: - Cô có thể chống mấy người?
.Nguyên Mẫu Đơn lại hơi liếc hắn, chợt ném chủy thủ qua.
.Hàn Nghệ cả kinh thất sắc, không phải chứ, bán đứng trực tiếp như thế, thật sự là đại nạn lâm đầu đều tự bay mà.
.Một người trong đó nhận lấy chủy thủ nhìn, chợt vươn tay ra, ngăn lại ba người phía trước đang từ từ áp sát Hàn Nghệ, ném chủy thủ lại cho Nguyên Mẫu Đơn, nói: - Cô có thể đi.
.Sặc! Trâu như thế? Chủy thủ này mua ở đâu vậy!
.- Đa tạ! Đa tạ!
.Hàn Nghệ liên tục chắp tay, cười ha hả, sau đó đưa tay nói: - Mẫu Đơn nương tử, hóa ra là hiểu lầm, chúng ta đi thôi, đừng làm phiền người ta làm việc.
.Hắn vừa dứt lời, chợt nghe một người nói: - Động thủ.
.Bảy người trước sau đều xông về phía Hàn Nghệ.
.Sặc! Các ngươi quá lợi thế rồi, chuyên ức hiếp người không có vũ khí, Hàn Nghệ cả kinh.
.Nguyên Mẫu Đơn lập tức rút chủy thủ ra.
.- Giết cả.
.Người vừa nãy thấy thế thì lập tức nói.
.Bỗng nhiên một bóng người từ trên trời giáng xuống, một cước đạp trúng lưng môt người, cao như thế bay xuống, uy lực một cước này nghĩ cũng biết, chỉ thấy người kia ngã ầm xuống đất, đao trong tay bay ra ngoài.
.Biến cố đột nhiên xảy ra, khiến sáu sát thủ còn lại cả kinh, nhưng dù sao cũng là sát thủ, rất nhanh đã phản ứng lại, một người trong đó lập tức nhấc đao chém về phía Tiểu Dã.
.Tiểu Dã nhảy lên, khi đại đao bây đến điểm cao nhất, hai tay nắm lấy đại đao, hét to một tiếng, bổ nhào xuống.
.Người nọ thấy Tiểu Dã gầy ốm như thế, không hề để ý, giơ đao nghênh đón.
.Chỉ nghe keng một tiếng.
.Người nọ chỉ cảm thấy cánh tay ê buốt, đại đao rơi xuống.
.Không đợi phản ứng lại, ánh đao bán nguyện lóe lên.
.Chỉ thấy một cái đầu bay ra.
.Tiểu Đã một đao chém xuống, không hề do dự, trở tay lại bổ một đao, chém rớt đầu của sát thủ đang chuẩn bị tiến lên, lăn ra đến mấy thước. Đối với Tiểu Dã mà nói, hình như rất coi nhẹ mạng người, cậu giết người giống như giết súc sinh vậy, không chút nhân từ, ra tay là chém đầu.
.Trong chớp mắt, hai thích khách đầu thân đôi ngả.
.Trước khoảnh khắc này, Nguyên Mẫu Đơn vẫn tưởng rằng Tiểu Dã là một hải tử ngoan vô cùng nghe lời, nhưng không ngờTuy nàng luyện võ, nhưng cảnh tượng huyết tinh này lại chưa từng nhìn thấy, nàng trước nay bình tỉnh không khỏi ngây ra như phỗng.
.- Cẩn thận!
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, thì cảm thấy một sức mạnh kéo mình ra, loạng choạng mấy bước, suýt chút ngã sấp, chợt sắc mặt soạt cái trắng bệch.
.Hàn Nghệ vừa đẩy Nguyên Mẫu Đơn ra, bên trái bị kình phong đánh úp đến, hắn gần như là lăn tròn dưới đất theo bản năng, nghe thấy xoạt một tiếng, phần eo rớt xuống một mảnh vải, ngay cả mông cũng lộ ra, bất giác toát mồ hôi lạnh đầy người, trong lòng lẩm bẩm, đại nạn không tết tất có hậu phúc.
.Mấy tên sát thủ còn lại thấy Hàn Nghệ đã lăn dưới đất, đây là thịt trên thớt nha, lập tức nhấc đao chém qua, thật sự là nhân lúc ngươi bệnh thì lấy mạng ngươi mà.
.Keng một tiếng!
.Ánh lửa văng khắp nơi.
.Chỉ thấy Nguyên Mẫu Đơn dùng chủy thủ ngăn lại.
.Hàn Nghệ ngửa mặt thở ra một hơi, nhìn Nguyên Mẫu Đơn cười ha ha nói: - Đa!
.Chữ "tạ" còn chưa nói ra miệng, thì sắc mặt hắn đã căng thẳng, sặc! Vội lăn sang bên cạnh, lại thấy hai thanh đại đao rơi xuống chỗ mà hắn vừa nằm.
.Sắc mặt Nguyên Mẫu Đơn cả kinh, cầm đao lên, nhưng lập tức có hai sát thủ vây công, nàng chỉ có thể vung chủy thủ, nhưng ánh mắt lại rơi lên người Hàn Nghệ đang chật vật, bất giác thầm kêu khổ, mấy phen xông lên cứu Hàn Nghệ, nhưng đều bị hai sát thủ ngăn chặn, may mà thân thủ của nàng không yếu, hơn nữa đối phương cũng chưa ra tay ngoan độc với nàng, chỉ là muốn ngăn cản nàng, Nguyên Mẫu Đơn đối diện với sự tấn công của hai người, ngược lại chiếm ưu thế.
.Hàn Nghệ mặc dù biết cách đấu thuật, nhưng trong tay hắn không có vũ khí, đối diện với sự vây công của nhiều người, chỉ có thể vừa lăn vừa bò, không ngừng tránh né, mấy lần suýt mất mạng.
.Ngay lúc nguy cơ này, một bóng người gầy yếu xông qua, vung đại đao lên, đồng thời bức lui bốn sát thủ, đôi mắt to của Tiểu Dã bắn ra ánh hào quang huyết tinh, nhảy lên, hai tay cầm đao bổ thẳng xuống.
.Bởi vì cậu bắn nhanh, nhảy đánh không gì sánh bằng, đã vượt qua cực hạn của người thường, nhìn có cảm giác hình như nhanh hơn tốc độ trò chơi, trong chớp mắt liền bổ xuống. Bốn sát thủ kia không hề có ý hoàn thủ, trực tiếp tránh sang bên cạnh. Tiểu Dã nhấc đao chém ra một nửa vòng tròn cực hạn, lai lịch chiêu thức của cậu bá đạo, đại khai đại hợp, căn bản không nói lý, những sát thủ kia làm gì từng thấy chiêu thức bậc này, nhất thời lại bị bức liên tục lùi ra sau.
.- Hàn đại ca, các huynh chạy mau!
.Tiểu Dã cuối cùng đã yểm hộ Hàn Nghệ sau lưng mình, lập tức nói, sau đó nhấc đao tiến lên.
.Hàn Nghệ không chút do dự, kéo tay Nguyên Mẫu Đơn chạy về phía sau.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Tiểu Dã làm sao đây.
.- Ở nơi này Tiểu Dã muốn đi, không ai có thể ngăn cản.
.Hàn Nghệ không hề giảm tốc độ dưới chân, nhưng chạy một lát, chợt nghe thấy phía bắc truyền đến tiếng bước chân.
.Con em ngươi! Rốt cuộc có bao nhiêu người đến hả! Bọn họ đều nhằm vào ta, nếu liên lụy đến Nguyên Mẫu Đơn, vậy đích thật là không công bằng với nàng, hơn nữa đối phương hình như cũng không muốn giết nàng. Hàn Nghệ ngẫm nghĩ, nói: - Hai người đi cùng, mục tiêu quá lớn, chúng ta chia ra chạy! Cô chạy bên kia, ta chạy bên này.
.Nguyên Mẫu Đơn cũng cảm thấy có lý.
.Hai người lập tức tách ra, chạy về hai phía.
.Nguyên Mẫu Đơn chạy mải chạy mải, mắt thấy sắp ra khỏi rừng cây, đột nhiên ngừng lại, hai mắt mở to, lẽ nào! Nàng quay phắt đầu lại, trong rừng tối đen, nàng khẽ thở dốc, đột nhiên cau mày, bước nhanh chạy ra ngoài.
.- Người đâu?
.- Vừa nãy rõ ràng thấy hắn ở đây.
.- Đi, qua bên kia xem.
.Ba bóng đen lập tức biến mất nơi sâu trong rừng.
.Chờ bọn họ đi thật lâu, chợt nghe thấy dưới đất có tiếng xào xạ, nhờ ánh sáng yếu ớt, chỉ thấy trong đám lá dưới đất có một đôi mắt tối đen.
.Chỉ thấy một người từ từ ngồi lên khỏi đống lá cây, không phải Hàn Nghệ thì là ai, hắn nặng nề thở một hơi, vỗ vỗ lá cây trên người, lắc đầu cảm khái nói: - Xem ra bỏ trốn thật sự là bản lĩnh bẩm sinh của ta, khó trách ta lại đi làm kẻ lừa gạt, không làm sát thủ.
.Hắn đứng dậy, trốn bên một thân cây, thấy xung quanh không có động tĩnh, mới từ từ đi ra ngoài rừng cây, nghĩ bụng, mẹ nó, còn tưởng kinh kỳ vô cùng an toàn, hóa ra là đức hạnh này, lần sau xuất môn nhất định phải mang theo vũ khí, đánh như vậy thật thiệt thòi.
.Chợt nghe thấy dưới chân keng keng một tiếng.
.Hù cho Hàn Nghệ giật nảy ra sau, đưa mắt nhìn, lại là một thanh đao, không khỏi nhảy dựng lên: - Sặc! Lẽ nào là Phật Tổ hiển linh.
.- Ta không phải Phật Tổ! Phía trước vang lên thanh âm âm trầm: - Rút đao đi.
.Hàn Nghệ ngẩng phắt đầu, chỉ thấy một người đang tựa vào cây, dáng người cân xứng, hai tay ôm trường kiếm, nửa mặt đeo miếng da thú, nói: - Ngươi là ai?
.- Kẻ thù.
.Nam tử kia nói.
.- Kẻ thù?
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Kẻ thù sẽ ném vũ khí cho ta sao, đừng hù ta, nói nhanh, là ai phái ngươi đến cứu ta, ta sẽ có thưởng hậu. Nghĩ bụng, diễn sâu thế, xem ra là một kẻ thích ra vẻ, giả cao thủ, vậy thì còn một đường sống.
.Nam tử kia nói: - Ta không kẻ giết tay không tấc sắt.
.- Thật hay giả?
.- Ta không nói dối.
.Phịch!
.Nghe thấy một tiếng trầm đục, chỉ thấy trên người Hàn Nghệ chỉ có một xâu tiền ném xuống đất, nói: - Bây giờ ta thật sự tay không tấc sắt, ngươi không thể giết ta.
.Người nọ thoáng nhíu mày, nói: - Nếu ngươi không cầm đao lên, ta sẽ chém hai tay hai chân ngươi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Vậy ta cũng không cầm, chết nhanh không bằng sống tàn, nhưng ngươi phải bảo đảm, ngươi chém hai tay hai chân ta, ta phải còn sống đó, bằng không ngươi đã giết kẻ tay không tấc sắt, mất đi phong phạm cao thủ.
.- Ngươi là kẻ giảo hoạt nhất mà ta từng nhìn thấy.
.- Đa tạ khích lệ.
.- Có điềuta không tin.
.- Không tin cái gì?
.- Chết nhanh không bằng sống tàn.
.Người nọ nói đoạn tiến lên một bước, nói: - Một kiếm này ta muốn chém tay trái ngươi, nếu đợi ta chém đứt tứ chi của ngươi, ngươi vẫn kiên trì chết nhanh không bằng sống tàn, vậy ta tha cho ngươi.
.- Ngươi thật sự quá nhân từ, có điều đợi đã.
.Hàn Nghệ lùi ra sau một bước, nói: - Ta muốn hỏi, ta tay không tấc sắc, nếu hoàn thủ, ngươi giết ta có phải là vi phạm nguyên tắc không.
.Nam tử kia đột nhiên mỉm cười, nói: - Ngươi không có đường hoàn thủ!
.Nói đi, trong mắt y lóe tinh quang.
.Rầm rầm rầm!
.Hàn Nghệ chợt thấy ánh lửa tứ tung trước mặt, từng giọt từng giọt mồ hôi từ trên trán tuôn xuống, bởi vì kiếm phong băng lạnh kia đã đến trước mặt hắn, nhưng hắn hoàn toàn không nhìn thấy đối phương rút kiếm khi nào. Phải biết đối phương vừa nãy chắc chắn vung kiếm lên đỡ cái gì đó, có thể thấy tốc độ nhanh bao nhiêu. Thầm nói, lẽ nào trên đời thật sự có Tịch tà kiếm phổ?
.Người nọ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy dưới đất có mấy ám khí hình thoi, ngẩng đầu nói: - Các hạ! Ám khí của ngươi quá chậm.
.Chợt nghe thấy trong rừng vang lên tiếng cười mờ mịt lại cực kỳ có mị lực: - Vậy sao? Vậy ta phải thử lại lần nữa.
.Hàn Nghệ nghe thấy giọng nói này, chợt co đồng tử lại, là nàng? Sao có thể?
.Chợt nghe một tiếng phá không!
.Kiếm quang chợt lóe!
.Ánh lửa hiện ra.
.Một làn khói trắng dày đặc bốc lên.
.Vẫn là mùi vị quen thuộc kia!
.Nhất định là nàng! Hàn Nghệ thầm nhủ một tiếng, loại lân đạn này tuy cháy thấp, nhưng nhất định phải có nhiệt độ nhất định mới có thể bốc khói, tức là nói nếu nam tử kia không giơ kiếm cản, thì hoàn toàn vô hiệu.
.Nam tử kia hình như không ngờ đến, nhất thời cũng không chú ý, bị sặc ho lên.
.Hàn Nghệ thấy thế, lúc này không chuồn thì đợi khi nào, xoay người bỏ chạy.
.Người kia tuy hoàn toàn không nhìn thấy, nhưng ai vừa nghe thì lập tức xông qua làn khói đuổi theo.
.Âm thanh phá không lại tới.
.Lúc này người nọ đã có kinh nghiệm, cũng không dám cầm kiếm chém, dựa vào thính giác nhạy bén, cúi thấp người tránh đi, lại tiếp tục đuổi theo.
.Một lát sau, y đã đuổi kịp Hàn Nghệ, dù sao tốc độ của hai người thật sự không cùng đẳng cấp.
.Sắc! Sát thủ bây giờ đều chuyên nghiệp vậy sao. Hàn Nghệ nghe thấy bước chân ngày càng gần sau lưng, thầm mắng một tiếng, nhưng hắn thật sự không dám quay đầu, ra sức chạy về phía trước.
.Bỗng nhiên, ánh mắt thấy ánh sáng lóe lên, trái tim cũng thót lên, lại nghe thấy keng một tiếng.
.Chỉ thấy một người đội mũ lụa đen từ trong khu rừng phía sau giết ra, trường kiếm đẩy kiếm chém về phía tay trái Hàn Nghệ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận