Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1206.1: Khu vui chơi (Hạ)

.Lý Trị cũng không phải tự dưng nảy sinh ý định tới nơi này, mà là đã quyết định từ sớm, bởi vì từ khi Hàn Nghệ đề cập qua việc này, thì Lý Hoằng đã rất muốn đến, mấy ngày nay dù tán gẫu đề tài gì, Lý Hằng cũng luôn cố lái về khu vui chơi, Võ Mị Nương cảm thấy nếu không mang cậu bé tới, Lý Hoằng đều sẽ mắc phải bệnh tương tư mất.
.- Nực cười, Lư Quốc Công, ông làm vậy là gian lận a, bóng này không thể tính được.
.- Lão phu gian lận gì a, ngươi đừng nói nói nhảm ầm ĩ, có bản lĩnh thì đưa chứng cứ ra, nếu tài nghệ của ngươi không bằng người thì mau cút qua một bên, đừng để lão phu đánh ngươi.
.- Lúc nãy ông vừa chạy đến bên này, sau đó cát ở đây mới lồi lên, ông tự mình xem đi, đích thị là ông vụng trộm quét cát vào cùng một chỗ.
.- Con mắt nào của ngươi nhìn thấy lão phu dùng chân gạt cát, cho dù lão phu làm, thì cũng là do lão phu không chú ý tới, trước khi ngươi chơi có thể làm cho nó xẹp xuống nha, hiện giờ còn nói là không tính, thật sự là không biết xấu hổ, đi qua một bên ngồi đi.
.- Được! Ta đây cũng làm như vậy.
.- Ai ai ai! Ngươi làm thế là gian lận!
.- Ta chính là học theo ông a.
.Đoàn người Lý Trị vừa đi tới sân bóng cửa, chợt nghe thấy bên trong truyền tới từng đợt ồn ào, đưa mắt nhìn lại, chính bản thân mình cũng sợ hãi, chỉ thấy Thống soái của Thập lục vệ quân đều vác chùy gỗ, ầm ĩ quát lớn, mỗi người đề mặt đỏ phừng phừng. Y nhẹ nhàng xoa mồ hôi, mới nhỏ giọng hỏi Lý Tích: - Bọn họ đang làm gì đó?
.Lý Tích cũng có chút xấu hổ, nói: - Bọn họ đang chơi bóng cửa, có thể là có chút tranh chấp nhỏ.
.- Bóng cửa?
.- À, đây là do Hàn Nghệ nghĩ ra đấy, chuyên môn thiết kế thành hoạt động hưu nhàn của người già.
.Lý Trị cười gật đầu, tỏ vẻ lý giải: - Trò chơi mới mẻ như này, ngoại trừ Hàn Nghệ, trẫm cũng không nghĩ ra có ai phát minh ra được.
.Lý Hoằng đột nhiên nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, ta lại không hiểu lắm.
.Hàn Nghệ sửng sốt hỏi: - Điện hạ có gì không hiểu sao?
.Lý Hoằng ra vẻ ông cụ non nói: - Ngươi trẻ tuổi như vậy, muốn phát minh cũng phải phát minh ra những thứ người trẻ tuổi chơi đùa chứ, sao lại phát minh trò chơi giúp người già được, ngươi lại chưa từng làm người già a.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, hỏi: - Không biết điện hạ đã nghe về nước hoa chưa?
.Lý Hoằng gật đầu nói: - Ta chẳng những đã nghe nói, ta còn từng ngửi qua mùi nước hoa mẫu hậu dùng rồi.
.Lúc này Võ Mị Nương trừng mắt nhìn Lý Hoằng.
.Có cần hỏi cậu bé một chút, có từng nhìn thấy mẫu hậu nó và cha nó đánh nhau trên giường chưa hay không đây? Trong đầu Hàn Nghệ đột nhiên toát ra vấn đề này, nhưng ngẫm lại chính mình còn rất tuổi trẻ, còn chưa tới cái tuổi xem nhẹ sinh mạng, nên vẫn là thôi đi, vì vậy chỉ bảo; - Vậy điện hạ cũng nên biết, nước hoa tạo ra cho nữ nhân, nhưng ta lại là một nam nhân.
.Lý Hoằng chớp chớp mắt, cảm thấy có chút đạo lý.
.Hàn Nghệ lại tiếp tục nói: - Bởi vì thần xuất thân từ thương nhân, thương nhân bán thứ gì đó, không phải suy xét đến yêu thích của chính mình, mà phải suy xét xem khách hàng có thích hay không, mà thiết kế sản phẩm cũng có đạo lý giống vậy, đầu tiên thương nhân phải nghĩ xem sản phẩm này nhằm vào quần thể nào, là người già, trẻ con, hay là nam nhân, nữ nhân, sau khi xác định được, mới căn cứ đặc điểm của quần thể này mà tạo ra. Giống như bóng cửa này, vì sao lại nói nó tạo ra chuyên cho người già, bởi vì nó diễn ra rất chậm, cũng không cần phí sức lực gì, càng không cần va chạm thân thể, đó cũng là do lúc thần thiết kế trò chơi này, suy xét đến chướng ngại lớn nhất của người già khi chơi trò chơi, chính là thân thể.
.Lý Hoằng gật đầu nói: - Ta hiểu được!
.Hứa Kính Tông đột nhiên đứng ra nói; - Hàn Thị lang, ngươi thân là quan viên của Đông Cung, trước mặt điện hạ hẳn là nên ăn nói cẩn thận mới đúng, sao ngươi có thể dạy điện hạ về đạo lý hành thương vậy?
.Hàn Nghệ vân đạm phong khinh nói: - Là thế này, bởi vì ta từ buôn bán mà làm lên đến Hộ Bộ Thị lang đấy.
.Đây thật sự là câu trả lời đanh thép.
.Lúc này đến lượt Hứa Kính Tông phải ngây dại.
.- Hì hì!
.Dù cho là người lòng dạ sâu không thấy đáy như Võ Mị Nương, cũng nhịn không được bật cười, lập tức lại xấu hổ ra mặt. Lý Trị vội vàng giải vây nói: - Hàn Nghệ cũng không phải là thầy của thái tự, bọn họ chỉ là quan hệ bằng hữu, giữa bằng hữu với nhau, tùy tiện tâm sự cũng không sao. Đi thôi, chúng ta đi mở mang kiến thức với bóng cửa này đi.
.- Chúng thần tuân mệnh!
.Hàn Nghệ hơi gật đầu, ánh mắt liếc qua vừa lúc thấy được ánh mắt u oán của Võ Mị Nương, nghĩ thầm rằng, cô cũng đừng trách ta, ta vốn hài hước bẩm sinh rồi.
.Lý Hoằng đột nhiên đến bên cạnh Hàn Nghệ nhỏ giọng nói; - Hàn Nghệ, kỳ thật ta cảm thấy ngươi nói rất đúng.
.Hàn Nghệ nhỏ giọng đáp lại: - Đa tạ điện hạ khích lệ.
.- Ai ui! Là bệ hạ!
.- Bệ hạ tới.
.- Vi thần tham kiến bệ hạ, chúng thần không biết bệ hạ đã đến, chưa kịp nghênh đón, kính xin bệ hạ thứ tội.
.Hàn Nghệ nhìn thấy vẻ kinh sợ trên mặt đám võ tướng này, không khỏi cảm khái, cuộc đời thực đúng như kịch, toàn phải nhờ vào diễn xuất a! - Không sao, không sao, trẫm cũng chỉ là mang theo thái tử đến đây vui đùa chút thôi. Lý Trị khoát tay, trong lời này cũng giấu huyền cơ, ta là đưa thái tử đến, chứ không phải bản thân muốn tới, các ngươi không thể nói là ta không làm việc đoàng hoàng được. Rồi lại nói tiếp: - Tuy vậy trẫm thấy các khanh cũng khá nhập tâm, bóng cửa này vui thế sao.
.Trình Giảo Kim đảo mắt, lập tức nói: - Bệ hạ, tuy rằng lão phu không hoan nghênh tiểu tử Hàn Nghệ này, nhưng không thể không thừa nhận, nhắc tới ăn nhậu chơi bời, Hàn Nghệ tự nhận thứ hai, thì không có ai dám nhận đứng nhất cả! Hàn Nghệ ngoài cười nhưng trong không cười nói: - Đa tạ Lư Quốc Công quá khen.
.- Không cần tạ, không cần tạ, đây là ngươi nên được. Trình Giảo Kim đĩnh đạc khoát tay, lại nói với Lý Trị: - Bệ hạ, hay là để lão thần làm mẫu cho người xem xem bóng cửa này chơi thế nào. Lý Trị gật đầu bảo: - Được!
.Trình Giảo Kim vội vàng chạy đến cạnh bóng của mình.
.- Ai ai ai--- !
.Khế Bật Hà Lực lập tức mặc kệ, chỉ vào Trình Giảo Kim.
.- Sao thế?
.Trình Giảo Kim nói: - Lão phu muốn làm mẫu cho bệ hạ, ngươi muốn quấy nhiễu sao. Ông --- !
.Khế Bật Hà Lực hung hăng dậm chậm, lão già này thật sự là quá giảo hoạt.
.Lý Trị nhìn trong mắt, nhưng cũng không có lên tiếng.
.Bởi vì lúc trước Trình Giảo Kim đã gian lận, làm cho Khế Bật Hà Lực đánh bóng của mình đến bên cạnh bóng của Trình Giảo Kim, một thế cục quá tốt, vì vậy Trình Giảo Kim đâu phải là muốn làm mẫu cho Lý Trị, mà chỉ là ông ta muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu thôi.
.Bang bang vài cái, đã đánh bóng của ba người Khế Bật Hà Lực trở về rồi, sau đó đưa hai chiến hữu của mình tới cửa, chính mình thuận lợi thông qua cửa thứ ba, khó tránh khỏi lại nói vài lời kiêu ngạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận