Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1277.2: Cảnh thịnh thế

.Hàn Nghệ khiêm tốn nói: - Bệ hạ quá khen, thật ra vi thần chỉ giúp người khác tính toán rõ ràng, bởi vì trong đó có một phần trách nhiệm, nhưng tiền của vi thần, vẫn luôn là một số sổ sách lộn xộn, vẫn chỉ có thể nhờ người khác quản sổ sách giúp thần.
.Lý Hoằng nói: - Vì sao vậy?
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Bởi vì vi thần không có nhiều hứng thú với tiền.
.Lời này vừa nói ra, Lý Trị cùng một đám đại thần đều cười nhạt.
.Hàn Nghệ cũng lười cãi lại, chỉ có thể nói bọn họ không hiểurõ mình, nhưng đây là chuyện tốt.
.Chợt nghe một tiếng gào: - Nguyên Tranh cố lên, Nguyên Tranh cố lên.
.Mọi người chuyển mắt tìm theo tiếng nhìn lại, thấy trên đường đua còn có người đang chạy.
.Lý Trị hơi ngạc nhiên nói: - Sao trận đấu còn tiếp tục?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, hình như là mấy tiểu tử của Nguyên gia, chắc rằng bọn chúng đang chạy chơi.
.Lý Trị gật gật đầu, cười nói: - Nhưng mấy tiểu tử này chạy rất nhanh đấy!
.Trong lúc ở đây đang nói chuyện, Nguyên Tranh đã dẫn đầu xông qua vạch đích.
.- Nguyên Tranh, đệchạy nhanh không kém với tiểu tử chạy nhanh nhất sáng nay.
.- Đệ đã nói, nếu đệ tham gia nhất định là đệ giành được thứ nhất. Tiếc rằng___ đệ không có tư cách. Nguyên Tranh nói đến phần sau thì cực kỳ chán nản.
.Hàn Nghệ nghe vậy nghĩ thầm, thật là kỳ quái, những đứa trẻ nghịch ngợm của Nguyên gia thân thể đều vô cùng khác thường.
.Lại nghe thấy bên trái có người hô: - Tiểu Dã cố lên!
.Hàn Nghệ vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Dã, Tiểu Mập và một số người đang chiếm lấy khu thi đấu nhảy xa. Bọn họ đã sớm rục rịch, đợi sau khi tuyển thủ lui ra, bọn họ liền ngay lập tức chiếm những sân đấu này.
.Tiểu Dã lao về phía hố cát, nhảy vọt lên một cái, vậy nhưng, một màn ngay sau đó làm cho xung quanh trở nên trầm mặc.
.Bởi rằng Tiểu Dã trực tiếp nhảy ra khỏi hố cát, may mà thân thể tiểu tử này cũng vô cùng khác thường, vững vàng đáp xuống đất, quay đầu nhìn lại phía hố cát, trên mặt có chút mờ mịt, sao lại để nhảy qua rồi.
.Lý Hoằng há hốc miệng: - Phụ hoàng, sao người nọ nhảy xa như vậy.
.Lý Trị cũng chớp chớp mắt, không biết giải thích như thế nào.
.Hàn Nghệ lại nghe thấy Tiểu Mập dương dương đắc ý ba hoa về Tiểu Dã trước mặt mọi người, nghĩ thầm, Tiểu Mập này thật là không thay đổi chút nào. Hô to: - Tiểu Mập, đệ đừng cứ giật giây Tiểu Dã nhảy, đệ cũng nhảy thử xem nào.
.Người chung quanh cũng đổ thêm dầu vào lửa nói: - Đúng vậy! Tiểu Mập, ngươi có thể nhảy rất xa.
.Hùng Đệ ngẩng mặt lên nói: - Hàn đại ca, huynh có thể lừa người khác, nhưng không lừa được đệ, đệ sẽ không bị huynh lừa, đệ sẽ không nhảy.
.Mọi người lập tức bật cười ha hả.
.- Tiểu Mập này, thật là____! Hàn Nghệ lập tức xấu hổ không thôi.
.Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Hàn Thị lang, nếu ngươi đồng ý, ta muốn Tiểu Mập làm phụ tá trong phủ của ta.
.Lý Trị nghe vậy hiếu kỳ nói:
.- Lý Trung thư, khanh nhìn xem trọng nhất điểm nào ở Tiểu Mập.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Hồi bẩm bệ hạ, thần nghĩ chắc chắn Tiểu Mập vô cùng hiểu rõ Hàn Thị lang, riêng điểm này, chỉ cần cậu ta nguyện ý đến, cho dù nhiều tiền đến đâu thần cũng đồng ý cho.
.Lý Trị sững sờ một lúc, ngay sau đó bật cười ha hả.
.Hàn Nghệ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói: - Ông hãy tỉnh lại đi.
.Ở trên hành lang đằng sau Khu vui chơi, một đám tuyển thủ đầu đầy mồ hôi, đang ngồi ở đó nhồm nhoàm ăn cơm, ngày thường khó được ăn bữa thịt, đồ ăn ở đây, đối với bọn họ mà nói, như là mỹ vị trên trời, ăn cũng đã đạt tới cảnh giới quên cả bản thân.
.Ở bên cạnh hành lang có một gian phòng nhỏ, nơi này đã trở thành phòng tác chiến của Tiêu Vô Y.
.- Vô Y tỷ! Thành tích buổi sáng đã có rồi!
.Chỉ thấy một tiểu nương tử cầm một tờ giấy ghi thành tích vội vã chạy tới, nói: - Vô Y tỷ, hiện nay tuyển thủ được tấn cấp của chúng ta ít hơn ba người so với học viện ngoại ô phía tây.
.- Cái gì?
.Tiêu Vô Y chợt đứng dậy, giận dữ giáo huấn: - Các người huấn luyện như thế nào.
.Một thiếu phụ nói: - Vô Y tỷ, việc này không thể trách chúng ta, đây đều là lỗi của Hàn Thị lang.
.- Việc này có quan hệ gì với phu quân ta?
.- Học sinh học viện chúng ta không nhiều bằng ngoại ô phía tây, Hàn Thị lang xây nhiều xưởng ở ngoại ô phía tây như vậy, mà ngoại ô phía nam chỉ có một xưởng may y phục của Thiện Hành Ca, số người dự thi của chúng ta ít hơn bọn họ, hiện tại chỉ ít hơn ba người, xem như đã rất tốt rồi.
.Các lão sư còn lại đều gật đầu.
.Khóe miệng Tiêu Vô Y giương lên nói: - Nếu bọn trẻ con không có cách nào, vậy thì chúng ta phải tự mình ra tay rồi.
.Dương Phi Tuyết vội vàng nói: - Vô Y tỷ, đây đều là mấy đứa trẻ con a! Xem ra nàng cũng nghe qua rất nhiều "Sự tích anh hùng" của Tiêu Vô Y trước đây.
.Tiêu Vô Y chớp chớp mắt, chợt phản ứng lại, nói: - Ta chỉ nói vậy mà thôi.
.Một thiếu phụ nói: - Vô Y, tỷ đừng mất kiên nhẫn, mặc dù danh ngạch thăng cấp của chúng ta không bằng đối phương, nhưng rất nhiều học sinh của chúng ta cầm chắc thứ nhất đấy, giống như Từ Tiến Trì, nhảy cao, nhảy xa và chạy nhanh sẽ bị một mình cậu ta giành được vị trí thứ nhất của từng cuộc thi.
.Đúng lúc này, một tiểu nương tử chạy vào, thở hổn hển nói: - Vô Y tỷ, Phi Tuyết, hoàng hậu tới.
.Mấy người vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, thấy được Võ Mị Nương mang theo một đám quý phụ và nha hoàn tới đây, phát cho các học sinh điểm tâm đã được chuẩn bị sẵn.
.Không ít bé gái cảm động rơi nước mắt.
.- Vô Y tham kiến hoàng hậu.
.- Cực khổ cho các ngươi rồi!
.Võ Mị Nương cười gật gật đầu, nói với Tiêu Vô Y: - Vô Y, con đang có bầu, đừng quan tâm chuyện này, nếu con có gì sơ suất, ta phải ăn nói ra sao với Hàn Nghệ.
.Tiêu Vô y ngượng ngùng nói: - Con chỉ đến xem một chút.
.- Nhưng phải cẩn thận đấy!
.Võ Mị Nương dặn dò vài câu, không nói chuyện nhiều với đám Tiêu Vô Y, mà thăm hỏi thân thiết những học sinh này, ở điểm này, Võ Mị Nương làm vô cùng tốt. Thật ra nàng ta giống Lý Thế Dân, Lý Thế Dân nhớ kỹ từng giây từng phút chính biến Huyền Vũ Môn, do đó kiềm chế của bản thân. Võ Mị Nương nhớ kỹ từng giây từng phút ngôi hoàng hậu của mình giành được dựa vào thủ đoạn chính trị, bởi vậy nàng ta phải bỏ ra càng nhiều.
.Sau khi hỏi han một hồi, Võ Mị Nương lại hỏi bọn nhỏ có nơi để nghỉ ngơi hay không, biết được đã bố trí rồi, sai tỳ nữ của mình đến để hỗ trợ, cần phải làm cho bọn nhỏ nghỉ ngơi tốt.
.Sau đó thì ời đi, bởi vì Lý Bật đã chuẩn bị yến hội cho bọn họ.
.Yến hội tiếp đãi đám Lý Trị, được bố trí ở vườn hoa nhỏ trong Khu vui chơi, tất cả mọi người ngồi ở ngoài trời.
.- Thật là không thể ngờ được, một Đại hội vận động vô cùng đơn giản của trẻ con, có thể hấp dẫn nhiều người như vậy.
.Lý Trị vẫn còn cảm thấy vô cùng không thể tin nổi cảnh tượng buổi sáng kia, chỉ là một Đại hội vận động vô cùng đơn giản, lại có thể làm cho mọi người tụ tập lại với nhau.
.Lư Thừa Khánh gật đầu nói: - Bệ hạ nói rất đúng, đây mới là cảnh thịnh thế a.
.Những đại thần còn lại đều gật đầu, cảnh tượng buổi sáng, đúng là khiến bọn họ vô cùng vui mừng.
.Trình Xử Lượng nốc một chén rượu, lau miệng nói: - Không nói dối bệ hạ, lúc đầu thần không xem trọng, nghĩ rằng chỉ là chạy bộ thôi, nhưng khi nhìn thấy, cũng nóng lòng muốn thử. Nếu như tổ chức một Đại hội vận dộng cho người lớn, nói không chừng sẽ càng thú vị.
.Lý Trị nghe vậy hai mắt tỏa sáng nói: - Đề nghị này không tệ, Hàn Nghệ, khanh nghĩ như thế nào?
.Hàn Nghệ đang cắm đầu ăn đùi dê nướng, thức ăn ngon của triều Đường, không nói những cái khác, đùi dê nướng này, Hàn Nghệ cảm thấy ăn ngon hơn đời sau nhiều, bởi vậy tập trung vào ăn, không có thời gian để ý đến bọn họ, nhưng nghe thấy Lý Trị hỏi, không thể không trả lời, lau miệng, nói: - Có thể làm như vậy, khi đó chúng ta còn có thể mời dân chúng của các Đô Hộ Phủ tới tham gia, gia tăng việc lui tới giữa các châu huyện của nước chúng ta.
.Lời này vừa nói ra, ngay lập tức toàn trường yên tĩnh hẳn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận