Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 573: Lợi ích sau lưng

.Có lẽ minh tranh ám đấu trong triều, Hàn Nghệ không phải là đối thủ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng nếu nói thao túng dư luận, vậy mười Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không phải đối thủ của Hàn Nghệ, phải biết là ở hậu thế, mọi thủ đoạn thao túng dư luận đều ùn ùn không ngớt nha.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ suy nghĩ thật lâu, nụ cười khẽ lộ ra trên gương mặt, nhưng nụ cười chủ yếu không phải là nụ cười vui vẻ, mà là nụ cười hân hoan.
.Hàn Nghệ nhìn thấy trong mắt, biết lão hồ ly này cuối cùng đã buông lỏng đề phòng với mình. Nếu lần này không thể đánh tan nghi ngờ trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ, vậy Hàn Nghệ cũng không còn cách nào khác, bởi vì những gì trước đó hắn nói đều là thật lòng, là hoàn toàn đứng ở góc độ của Trưởng Tôn Vô Kỵ để xem xét cả sự việc.
.- Ôi!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài một tiếng, nói: - Càng nói nhiều với ngươi, lão phu càng hối hận về quyết định lúc đầu.
.Hàn Nghệ khẽ gật đầu nói: - Thái Úy quá khen.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Về chuyện của Trương Minh, ngươi không cần kiêng kỵ gì cả, nên làm thế nào thì làm thế đó.
.Xét từ chuyện này, ông ta đột nhiên cảm thấy nội ứng Hàn Nghệ này có thể phát huy tác dụng rất lớn, để bảo đảm an toàn của Hàn Nghệ, ông ta có thể bỏ qua một số lợi ích.
.Yes! Cuối cùng đã lừa được lão hồ ly này, Hàn Nghệ gật đầu nói: - Vâng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên chớp mắt mấy cái, lại thở dài một hơi nói: - Chuyện này đều có nguyên nhân, nếu nhân không thể giải quyết, e rằng còn có Trương Minh thứ hai xuất hiện.
.Hàn Nghệ nghe nói như thế, trong lòng càng thêm yên tâm, nói: - Thái Úy chỉ chuyện của Võ Chiêu nghi?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc nhìn Hàn Nghệ, gật đầu nói: - Ngươi và Võ Chiêu Nghi hẳn coi như là vô cùng quen thuộc, ngươi cảm thấy người này thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Vô cùng thông minh.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Vậy dã tâm của nàng thì sao?
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Dã tâm thì ta không nhìn ra cái gì. Đối với Võ Chiêu nghi mà nói, ước nguyện muốn làm Hoàng hậu của nàng thật ra là để bảo vệ mình, bởi vì Vương Hoàng hậu không tha cho nàng ta, nàng ta cũng không có đường lui. Do vậy ta cũng không nhìn ra nàng ta làm thế, rốt cuộc là có khát vọng đối với quyền lực, hay là tử chiến đến cùng, hoặc giả là cả hai.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Vậy ngươi có cách nhìn thế nào về chuyện này?
.Hàn Nghệ suy nghĩ một lát, nói: - Ta cho rằng mấu chốt của chuyện này, không nằm ở Võ Chiêu Nghi, mà vẫn là bệ hạ, là bệ hạ muốn lập Võ Chiêu nghi làm hậu, nếu bệ hạ không có suy nghĩ này, Võ Chiêu Nghi chẳng qua cũng chỉ là một Chiêu nghi mà thôi, nàng ta không có bất cứ quyền thế gì. Còn nhớ khi ta còn nhỏ, ta vô cùng có hứng thú với lưỡi hái của phụ thân, ta luôn hi vọng phụ thân có thể lấy lưỡi hái cho ta chơi, nhưng phụ thân luôn nói rất nguy hiểm, hơn nữa còn đặt ở chỗ ta không lấy được. Nhưng phụ thân càng làm thế, ta càng muốn lấy chơi. Cuối cùng, ta vẫn nghĩ đủ mọi cách lấy được lưỡi hái.
.Chuyện này cũng không phải hoàn toàn bịa ra, kiếp trước hắn đích thực từng xảy ra chuyện như thế, chẳng qua chỉ là hắn muốn lấy kéo của mẹ hắn chơi.
.Trưởng Tôn Vô Kỹ hơi gật đầu, cười nói: - Chuyện cũ này của ngươi tuy rằng đơn giản, nhưng lại vô cùng có đạo lý. Lão phu cũng cho rằng bệ hạ không thích Võ Chiêu nghi đến thế, chỉ là bây giờ bệ hạ còn chưa đủ thành thục, ngươi càng ngăn cảng, người càng muốn làm, đồng thời không hiểu cho nỗi khổ tâm của trưởng bối. Nói đến đây, ông ta ngừng lại, nói: - Nhưng hình như chuyện cũ của ngươi còn chưa kết thúc.
.Hàn Nghệ cười nói: - Kết quả là ta bị lưỡi hái làm bị thương tay, từ đó về sau, ta nhìn thấy lưỡi hái là sợ hãi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, bật cười ha ha, nói: - Cái này gọi là dại một lần thì sẽ khôn ra.
.Nói đến đây, hai mắt ông ta mở to, nói: - Không đúng, tiểu tử ngươi thật giảo hoạt nha, ngươi đang khuyên lão phu đồng ý yêu cầu của bệ hạ à!
.Hàn Nghệ ngượng ngùng không nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười một tiếng, nói: - Nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi có gì cứ nói thẳng là được.
.Hàn Nghệ hơi chần chừ, nói: - Thái Úy, việc này ta có chút kiến giải, nhưng ta sợ nói ra, Thái Úy sẽ không vui.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Ngươi cứ nói là được, lão phu không nhất định nghe theo ngươi.
.- Vậy ta nói thẳng vậy.
.- Nói nói nói.
.Hàn Nghệ nói: - Thái Úy, bệ hạ đã trưởng thành, cho dù có thật sự thành thục hay không, nhưng người dù sao cũng trưởng thành rồi, người bắt đầu có suy nghĩ của bản thân, không chỉ bệ hạ, bất cứ ai cũng thế, bao gồm cả động vật, trưởng thành rồi thì muốn tự mình làm chủ, đây là chuyện không thể tránh khỏi, cho người một số hoàn cảnh làm chủ một cách thích hợp, đều tốt cho bệ hạ và Thái Úy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nửa cười nửa không nói:
.- Ngươi đang ám chỉ lão phu quá ngang ngược?
.Hàn Nghệ vội ôm quyền nói: - Tiểu tử tuyệt đối không có ý này, chỉ là ta cảm thấy không cần vì chuyện này mà ầm ĩ không vui như thế.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu, nói: - Thật ra những chuyện khác đều dễ nói, lão phu cũng có thể nhượng bộ một chút, giống như bệ hạ muốn làm An Dân Cục, muốn làm chợ đêm, lão phu đều không hề phản đối, bởi vì những chuyện này không tổn hại quốc gia và triều đình, thậm chí là dân chúng, cho dù không thành công thì về nguyên dạng là được. Nhưng chuyện phế hậu, lão phu tuyệt đối không thể đồng ý, một khi bạo phát, vậy chắc chắn khơi dậy một phen tinh phong huyết vũ. Lão phu từng trải qua quá nhiều quá nhiều lần rồi, không muốn lại trải qua phong ba như thế lần nữa vào cuối đời.
.Trong mắt Hàn Nghệ lộ vẻ hoang mang.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Chẳng lẽ ngươi cho rằng chuyện phế hậu chỉ là đổi một nữ nhân ngồi trên ngôi Hoàng hậu thôi sao? Không đơn giản như thế. Thật ra hậu cung thường là thủ phạm chủ yếu bùng nổ mâu thuẫn trong triều. Lúc trước khi Ngụy Vương, Tề Vương, phế Thái Tử tranh đoạt Đông Cung đã cuốn mấy trăm đại thần vào đó, trong đó có đủ lương tướng danh thần. Bọn họ rơi vào kết cục bi thảm như thế chỉ vì một nguyên nhân, chính là vì họ đứng sai đội, nhưng nếu bọn họ còn sống, đều là chuyện tốt đối với triều đình, quốc gia, dân chúng. Nhưng một khi đứng sai đội, vậy thì trừ phi ngươi có mưu lược và lòng trung thành như Phòng Huyền Linh, bằng không Thái Tông Thánh Thượng vì muốn Thái Tử có một hoàn cảnh yên ổn, chắc chắc phải trừ sạch bọn họ, đây chính là thuật đế vương.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, nói: - Thái Úy chỉ Đông Cung?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói: - Một khi Võ Chiêu nghi lên làm Hoàng hậu, cô ta còn có thể tha thứ cho Thái Tử hiện nay ngồi ở Đông Cung sao? Cô ta chắc chắn phải phế bỏ Thái Tử hiện tại, sau đó lập nhi tử của mình làm Thái Tử, nhưng lúc trước khi lập Thái Tử, rất nhiều đại thần đều cực lực ủng hộ, bao gồm cả lão phu. Một khi phế Thái Tử, những người này nên đi đâu về đâu đây? Thật ra Hoàng hậu là ai, đối với quốc gia, đối với đại thần mà nói chỉ là một tượng trưng mà thôi. Hoàng hậu không thể can thiệp triều chính, quan trọng là ở Đông Cung!
.- Đông Cung liên quan đến lợi ích của rất nhiều ngoại đình, quan hệ trong đó lại rối rắm phức tạm. Cho dù lão phu đồng ý, những người khác cũng sẽ không đồng ý, một khi Thái Tử hiện nay ngã xuống, vậy thì sẽ có một đám đại thần cũng ngã theo, ngươi nói họ sẽ chịu sao? Lẽ nào ngươi cho rằng một câu của lão phu, thì họ sẽ đối nghịch với bệ hạ, điều này có thể sao. Bọn họ phản đối không phải vì người khác, mà là vì bản thân.
.Xem ra ta đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, Hàn Nghệ nghe mà cúi mày không nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói: - Đương nhiên, ngoài trừ điều đó, còn có đủ mọi nguyên nhân khác, nhưng cho dù thế nào, lão phu cũng không thể đồng ý bệ hạ đổi Hoàng hậu, cho dù chỉ là chuyện nhà, lão phu cũng không thể đồng ý. Nếu trưởng bối nhất mực dung túng cho vãn bối, kết quả sẽ chỉ dạy ra một con cháu ăn chơi. Nước cờ này, lão phu không thể đi, cũng không dám đi, một khi đi rồi, vậy không ai có thể dự đoán được tương lai Đại Đường ta sẽ ra sao.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Ngươi có thể hiểu thì không còn gì tốt hơn.
.Thật ra mấy câu này, ông ta căn bản không cần nói cho Hàn Nghệ nghe, bởi vì mấy câu này dính đến rất nhiều quan hệ lợi ích, coi như thẳng thắn bộc bạch một phần suy nghĩ trong lòng ông ta. Nhưng ông ta biết Hàn Nghệ là một người thông minh, cũng là người rất có cách, ông ta cảm thấy mình không thể hoàn toàn khống chế Hàn Nghệ trong tay. Nếu đã như thế, vậy chỉ có khiến hẳn hiểu ra đạo lý và quan hệ lợi ích trong đó, khiến hắn có thể hiểu hết tất cả, từ đó khiến hắn đi theo chỉ thị của mình.
.Nhưng đúng như ông ta nghĩ, Hàn Nghệ là người vô cùng có chủ kiến, cái hiểu này rốt cuộc đại diện cho cái gì, e rằng ông ta cũng không biết.
.Hai người lại trò chuyện một lúc, dù sao hai người đã lâu không giao lưu rồi, lần này Hàn Nghệ phụng hoàng mệnh đến, đương nhiên phải tán gẫu một phen rồi. Lại thêm nửa canh giờ trôi qua, Hàn Nghệ chuẩn bị cáo từ, đợi khi hắn đứng lên, đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, nói: - Thái Úy, trước đó bệ hạ ba lần du thuyết, ngài dùng ba cách khác nhau cự tuyệt. Nếu ta chỉ đến đàm phán, Thái Úy sẽ dùng cách gì cự tuyệt đây?
.- Tị hiềm.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha nói: - Ngươi cứ nói lão phu đánh một ván cờ với ngươi.
.Hàn Nghệ sửng sốt, cười ha ha, chắp tay nói: - Hiểu rồi. Vậy tiểu tử cáo từ trước.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu.
.Ra khỏi phủ Thái Úy, Hàn Nghệ đứng trước cửa cúi đầu, một lát sau, khóe miệng đột nhiện nở nụ cười, thầm nghĩ, chuyến này thật sự thu hoạch không ít.
.Thật ra hắn thật sự muốn Trưởng Tôn Vô Kỵ và Lý Trị hòa giải sao?
.Đương nhiên không muốn, nếu hai người họ hòa giải rồi, vậy hắn sẽ mất đi giá trị tồn tại. Sở dĩ hắn nói thế, chỉ là muốn dò thám suy nghĩ trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ, thái độ của Trưởng Tôn Vô Kỵ có kiên quyết hay không sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến việc ngày sau hắn nên làm sao suy xét sự thay đổi của thế cục.
.Cho dù hắn ăn cơm ba nhà, nhưng hắn chỉ có một lập trường, chính là lập trường mà bản thân hắn kiên định. Hắn không theo phe bất cứ ai, bởi vì hắn đối với ba nhà đều là biết thì sẽ nói, nói sẽ nói hết. Đó cũng là lý do vì sao Lý Trị, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Võ Mị Nương đều coi mình như tâm phúc, cũng vì thế mà đường làm quan của hắn thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây, ba nhà nếu toàn lực ủng hộ hắn, vậy thì căn bản hắn có thể mọi chuyện thuận lợi.
.Nói cách khách, dựa vào một tên nông dân như hắn, nếu muốn lên như diều gặp gió trong thời đại bối cảnh quý tộc này, quả thật là người si nói mộng.
.Đương nhiên, chơi như vậy cũng vô cùng nguy hiểm, chơi hay thì mọi chuyện đều tốt, một khi bị vạch trần, Hàn Nghệ e rằng sẽ bị phân thây vạn đoạn. Trước mắt mà nói, hắn chỉ giống như một con kiến trong mắt ba nhà thôi. Từ đó có thể thấy, lợi ích và nguy hiểm mãi mãi là sánh đôi.
.Trong điện Lưỡng Nghi.
.- Bệ hạ, vi thần vô năng, không thể hoàn thành nhiệm vụ.
.Vẻ mặt Hàn Nghệ buồn rầu nói với Lý Trị.
.Lý Trị chỉ cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, chết lặng nhiều hơn, hỏi: - Thái Úy nói thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Chỉ cần vi thần nói đến chuyện Trương Minh, Thái Úy đều lấy đủ lý do tình ngay lý gian, thân mang tội, tị hiềm để chuyển đề tài, còn còn kéo vi thần cùng đánh với ông ta một ván cờ, vi thần căn bản không thể mở miệng.
.Lý Trị gật đầu, thở dài: - Chuyện này không trách ngươi được, là trẫm thiếu suy xét. Thái Úy trước nay phong thái cao quý, đức cao vọng trọng, làm vậy sẽ chỉ càng tổn hại danh dự ông ấy. Nếu đã như thế, vậy ngươi nên phán thế nào thì phán thế đó đi.
.Hức! Ngươi thật biết tìm cớ mà, nếu để Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe được câu này, thể nào cũng hộc máu. Hàn Nghệ chắp tay nói: - Vi thần tuân mệnh. Nhưng sau đó hắn lại ngẩng đầu, nói: - Bệ hạ, có một chuyện thần không biết có nên nói không?
.Lý Trị nói: - Nói.
.Hàn Nghệ ra vẻ do dự một lát, mới nói: - Cho dù thế nào, Trương Minh trước sau cũng là cháu trai Thái Úy, xảy ra chuyện lớn như thế, Thái Úy vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, vi thần trước đó thấy ông ta cũng không phải vô cùng nóng vội, chuyện này hình như hơi không hợp lẽ thường.
.Lý Trị nheo mắt nói: - Ý của ngươi là?
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần lo lắng Thái Úy có phải đang giấu hậu chiêu gì hay không. Trong lòng lại nghĩ, ngươi xem ta rất công bằng đó. Tuy bên kia bán đứng ngươi, nhưng bên này lại bán đứng Trưởng Tôn Vô Kỵ, ta không bạc đãi ai nha.
.Lý Trị trầm ngâm một lát, đầu mày lộ vẻ lo lắng, ngoài miệng lại nói: - Ngươi chỉ cần xử theo lẽ công bằng là được, trẫm tin Thái Úy sẽ không làm trái pháp luật.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần tuân mệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận