Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 787.1: Đều là lối mòn.

.Hàn Nghệ lại hướng tới nho sinh kia nói: - Về một lực "khổng khâu" này là bao nhiêu, tạm thời tại hạ cũng chưa tìm được một tiêu chuẩn thực sự thích hợp, các vị đều là nho sĩ học hành nhiều, tại hạ hy vọng các vị có thể tìm ra một đáp án thực sự hợp lý. Hắn không thích trực tiếp nói đáp án cho người khác biết, vậy cũng vô ích, vẫn phải từng bước một, nhưng hắn hy vọng có thể mượn việc này đều điều động hứng thú học tập khoa học của mọi người.
.Những nho sinh kia được Hàn Nghệ khen ngợi như vậy, cũng thật là hứng thú, mấu chốt là đơn vị này là "khổng khâu", nếu ai có thể tính ra một khổng khâu lực là bao nhiêu, wow, vậy thì tuyệt rồi, rất có cơ hội sẽ tề danh với Khổng thánh nhân a!
.Lại có một gã nho sinh kìm nén hưng phấn, nói:
.- Nhưng Hàn tiểu ca, sức nổi, chất lượng, mật độ mà lúc nãy ngươi nhắc đến, vẫn có rất nhiều chỗ ta không hiểu, không biết Hàn tiểu ca có thể chỉ điểm một chút không.
.Hàn Nghệ cười nói: - Về chuyện này, mấy ngày sau, tại hạ sẽ phát hành một kiểu báo cẩm nang liên quan đến học thuật Nho gia, trên đó sẽ viết rõ một số lý luận liên quan dến sức nổi và lực vạn vật hấp dẫn. Nhưng có câu ta phải nói trước, cũng giống như trong kịch diễn, tại hạ cũng chưa chắc đã là chính xác, tại hạ chẳng qua chỉ là thả con tép, bắt con tôm, hoan nghênh mọi người phản bác quan điểm của ta, đương nhiên, điều chủ yếu nhất là, Trịnh tiền bối, Thôi tiền bối, Lư tiền bối bọn họ cũng đặc một số bài văn của mình trên báo cẩm nang này.
.- Xin hỏi Trịnh lão tiên sinh, có thật vậy không?
.Những nho sinh kia hết sức kinh hỉ ngó nhìn đám người Trịnh Bá Ngung.
.Phải biết rằng Trịnh Bá Ngung bọn họ rất ít lộ diện, nhưng bọn họ lại nắm giữ lượng lớn kinh văn, rất nhiều quan viên đều chủ động đến thỉnh giáo bọn họ, có thể đọc tác phẩm học thuật của bọn họ, đó thật là có phúc ba đời a.
.Trịnh Bá Ngung bọn họ khẽ gật đầu, rất hài lòng với biểu hiện của những nho sinh này.
.Mặc dù hiện giờ Hàn Nghệ vẫn không thể cướp đi danh tiếng của Trịnh Bá Ngung bọn họ, nhưng hắn đứng cùng với những đại nho này, hoàn toàn không mất cảm giác tồn tại, rất nhiều người đặt câu hỏi với hắn, thậm chí bao gồm cả khi nào diễn Khổng Tử 3, có thể thấy sức ảnh hưởng của hắn đang dần dần tăng lên.
.Ở lại trong lầu một lát, Hàn Nghệ lại mời đám người Trịnh Bá Ngung đến hậu viện.
.Đi đến hậu viện, đám người Trịnh Bá Ngung liền đem luận văn học thuật sắp đăng trên báo cẩm nang cho Hàn Nghệ xem.
.Ai nấy cũng tràn đầy tự tin.
.Nhưng mà, bọn họ đột nhiên nhìn thấy Hàn Nghệ đọc mà nhíu chặt lông mày, không nói một lời, dường như có chỗ không hài lòng.
.Chẳng lẽ có chỗ nào không ổn? Trịnh Bá Ngung hỏi: - Sao vậy? Không phải là luận văn của chúng ta có gì không thỏa chứ?
.Hàn Nghệ ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đám lão nhân khẩn trương nhìn hắn chăm chú, suýt nữa đã bật cười thành tiếng, lắc đầu nói: - Vãn bối không biết.
.- Không biết? Sao lại nói vậy?
.- Bởi vì vãn bối xem không hiểu lắm. Hàn Nghệ nói với vẻ mặt mờ mịt.
.- !
.Đám người Trịnh Bá Ngung lập tức cảm thấy mình đã phạm một sai lầm hết sức trí mạng, đó là lấy luận văn của mình cho Hàn Nghệ giám định, nói cho cùng thì hắn cũng là một tên nông dân, sao có thể đọc hiểu được luận văn của bọn họ.
.Nhưng sự thành thật của Hàn Nghệ khiến cho bọn họ hơi dở khóc dở cười, nhưng cũng không để tâm, ngươi xem không hiểu là hiện tượng bình thường.
.Mấy người các ngươi, chỉ thích lấy chữ nghĩa ra tinh tướng, nhưng vậy thật phiền phức, nhìn Phật giáo người ta xem, làm một cái đầu trọc là có thể nói mình là người trong Phật môn, dễ dàng biết bao a! Hàn Nghệ lại nói: - Các vị tiền bối, vãn bối có câu không biết nên nói hay không.
.- Ngươi cứ nói đừng ngại.
.- Chuyện này
.Hàn Nghệ khó xử nói: - Báo cẩm nang này chủ yếu là để quảng bá Nho học, đó chính là hy vọng để cho bách tính phổ thông có thể đọc hiểu, cũng như nghe hiểu, như vậy thì mới thu hút không ít bách tính quan tâm đến Nho học, ta biết các vị tiền bối học vấn vô cùng cao, nhưng nếu như có thể viết thông tục dễ hiểu, làm sao nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, vậy thì không còn gì tốt hơn.
.- Nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu? Ừm ngươi nói hết sức có lý.
.Lư Thu Tử gật đầu nói.
.Đâu chỉ có lý, các ngươi nhất định phải làm như vậy a, ta đặc biệt cần những bài văn như vậy để thu hút độc giả, các ngươi làm thế này thì báo của ta bán đi đâu đây! Hàn Nghệ trong lòng tràn ngập những câu oán hận a.
.Thôi Tư đột nhiên nói:
.- Câu này của ngươi tuy không phải là không có lý, nhưng nếu viết thông tục dễ hiểu, sợ là độc giả sẽ cho rằng không phải là chúng ta viết.
.Thật ra ông ta muốn nói, chúng ta là ai, ngươi bảo chúng ta viết thông tục dễ hiểu, chẳng phải sẽ làm mất giá trị của chúng ta sao.
.Chính xác! Bọn họ thích tinh tướng như vậy, không cao thâm một chút không phải là phong cách của bọn họ, nhưng quá cao thâm thì người hiểu được lại ít! Hàn Nghệ hơi hơi trầm ngâm, đột nhiên nói: - Sao các vị tiền bối không thế này, dùng câu chuyện để minh họa những học luận này, nếu như vậy thì có thể làm cho thông tục dễ hiểu, mà còn có thể thu hút bách tính đọc, độc giả cũng sẽ không nghi ngờ có phải các vị tiền bối viết hay không.
.Trịnh Bá Ngung suy nghĩ một lát, lại trao đổi bằng ánh mắt với Thôi Tư bọn họ một phen, cảm thấy Hàn Nghệ nói có lý, dù sao cũng là quảng bá Nho học, cũng phải suy nghĩ đến độc giả cấp bậc thất học giống như Hàn Nghệ, liền gật đầu đồng ý.
.Các đại nho này lại ngồi thêm một lát thì cáo từ.
.Bọn họ đi rồi, Hàn Nghệ lại gọi Tang Mộc đến: - Tang Mộc, suýt nữa thì quên hỏi ngươi, giấy mực và khuôn in liên quan đến cẩm nang đã đưa đến chưa?
.Tang Mộc vội nói: - Mấy ngày trước đã đưa đến toàn bộ rồi.
.- Vậy thì tốt!
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Tang Mộc lại hỏi: - Không biết ân công dự định bán báo cẩm nang này thế nào?
.- Bán?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Trước mắt vẫn không phải lúc bán, hiện giờ việc chúng ta phải làm là quảng bá, là khiến cho mọi người quen hàng ngày đều đọc báo cẩm nang này, cho nên ta dự định trực tiếp tặng miễn phí cho các đại tửu lầu để cho khách của tửu lầu xem, như vậy cũng có thể thu hút các quý tộc đến tửu lầu, đợi đến khi mọi người đã thành thói quen rồi, nhiều tiền bao nhiêu cũng có thể lấy về.
.Đối với kiểu cách làm miễn phí này của Hàn Nghệ, Tang Mộc đã quen từ lâu rồi, cũng không hỏi nhiều nữa, so với sách lược miễn phí của Hàn Nghệ trước đây, việc này cũng có là gì, thế là lại hỏi: - Vậy không biết ân công in bao nhiêu bản?
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Hai trăm bản thôi!
.- Hai trăm bản?
.Tang Mộc khó hiểu, nói: - Với năng lực của chúng ta hiện giờ, cho dù là một ngàn bản cũng không thành vấn đề a!
.Tên thổ hào này! Hàn Nghệ cười nói: - Tin là qua ngày hôm nay, sức nổi sẽ truyền đi khắp các ngõ ngách, và còn rất nhiều người đều sẽ về nhà làm thực nghiệm, nhưng trong kịch của ta cũng không nói rõ, chắc chắn có rất nhiều người muốn đọc bài học luận này, hai trăm bản nhất định là không đủ, nếu như vậy thì có thể làm cho những người đó tranh giành lẫn nhau, tốt nhất là tranh đến sứt đầu mẻ trán, tranh đi tranh lại, vậy thì báo cẩm nang này sẽ nổi danh Trường An rất nhanh, ngươi phải nhớ, làm buôn bán nhất định phải phóng tầm mắt đi xa, trong đầu đừng cứ nghĩ đến tiền, phải thiết định mục tiêu thành từng giai đoạn một, trước mắt vẫn là giai đoạn quảng bá, không phải giai đoạn kiếm lợi nhuận.
.Tang Mộc bừng tỉnh đại ngộ, cách này thật tuyệt, sự sùng bái đối với Hàn Nghệ trong lòng như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận