Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 711.1: Chân đế của luật pháp

.Thôi Hữu Du nghe thế liền thoáng gật đầu.
.Dương Mông Hạo hai tròng mắt hướng lên:
.- Côn cảnh sát? Cũng khá là dễ gọi đấy.
.Nhưng Vi Phương lại vô cùng buồn bực mà nói:
.- Nhưng kẻ cướp toàn dùng đao đấy, chúng ta lấy cái khúc cây này, như thế nào chế phục được kẻ cướp?
.Hàn Nghệ nói:
.- Đương nhiên sẽ cho các ngươi dùng đao, nhưng trại huấn luyện sẽ trắc nghiệm thử xem các ngươi có xứng đáng dùng đao hay không, mà mục đích thí nghiệm cũng chỉ có một, chính là để xem thử trong lòng các ngươi có thực sự tôn trọng sinh mạng hay không. Nói cách khác, chỉ có cảnh sát hoàng gia vô cùng ưu tú, mới có tư cách đeo đao kiếm.
.Uất Trì Tu Tịch lắc đầu thở dài:
.- Xem ra ta cùng với cái côn cảnh sát này là vô duyên rồi.
.Dương Mông Hạo lại thở dài thật mạnh:
.- Ai mà chẳng thế.
.Thật sự là không biết xấu hổ! Hàn Nghệ âm thầm đúc kết một câu, lại nói:
.- Từ điểm này mà nói, thì các ngươi cứ việc yên tâm, chúng ta trước tiên nhất định sẽ bảo đảm vũ khí có thể bảo hộ các ngươi, nếu các ngươi ngay cả mình đều không bảo vệ được, thì sao có thể trông cậy vào các ngươi đi bảo hộ dân chúng, đây cũng là giá trị tồn tại của trại huấn luyện. Hơn nữa, côn cảnh sát này vẫn mới là hình thức ban đầu, côn cảnh sát chân chính nhất định sẽ vô cùng uy vũ, dù sao các ngươi cũng là cảnh sát hoàng gia, ta cũng không thể để cho các ngươi giống như mấy tên ăn mày ngoài kia.
.Dương Mông Hạo lúc này hưng phấn nói:
.- Kỳ thật dùng loại vũ khí nào cũng được cả, mấu chốt chính là phải uy vũ.
.Kỳ thật nói tới cái thứ đồ chơi côn của cảnh sát này, nó có nhiều chức năng lắm sao? Đó cũng là vô nghĩa, ý nghĩa của thứ ấy không phải ở tác dụng của nó mà là một sự tôn trọng sinh mệnh khi dùng nó. Hở một chút là rút súng rút đao, đó là thổ phỉ, làm cảnh sát nên lấy sinh mạng làm trọng.
.Mấy người một bên nói chuyện với nhau, một bên về hướng trại huấn luyện. Đàm luận cũng không phải chuyện to tát gì mà là về sinh mệnh. Hàn Nghệ luôn luôn nhấn mạnh chuyện, thân là một cảnh sát hoàng gia nhất định phải có sự nhận thức vượt qua người bình thường về vấn đề sinh mệnh, bảo vệ mỗi một sinh mạng chính là ý nghĩa sâu xa nhất của một cảnh sát hoàng gia. Lời Hàn Nghệ nói ra đều được bao bọc trong tinh thần quý tộc, cho nên nói một cách khác, bọn họ không cần thiết phải nghe hiểu, bọn họ bây giờ sở dĩ nghe lời như thế đều do có tinh thần quý tộc làm trụ cột.
.Lúc đang nói chuyện với nhau, mấy người liền tới trại huấn luyện, ai cũng tự đi về phía ký túc xá của chính mình.
.Hàn Nghệ đi vào trong nha sở, liền thấy Độc Cô Vô Nguyệt một thân một mình ngồi ở dưới thân một cây đại thụ mọc tại tiền viện, tay phải cầm trúc thư, đang nghiên cứu hết sức chăm chú. Trên người y khoác một bộ áo dài làm bằng lụa mỏng, hơn nữa còn đang rộng mở, bộ ngực lộ cả ra ngoài. Mặc như vậy là do y cực kì sợ nóng, ngày hôm nay khí trời cũng khá nóng bức, lúc ở nhà y liền một là cởi trần, hai là mặc quần áo được nới rộng
.Nhưng không thể không nói một câu, kỳ thật Độc Cô Vô Nguyệt là một người cực kì để ý đến dáng vẻ dung nhan của chính mình, đó là truyền thống của Độc Cô gia. Độc Cô gia có nhiều tuấn nam mỹ nữ, điều đó cũng đã được công nhận. Y phục của y mặc dù rộng mở nhưng ngươi hoàn toàn không cảm thấy được bất luận cảm giác y đang mặc quần áo không chỉnh tề nào, cộng thêm cơ ngực cùng cơ bụng vô cùng xinh đẹp của y, thật sự là da trắng như ngọc. Độc Cô Vô Nguyệt bất kể là dáng người, hay là bộ dạng kia tuyệt đối đều là hoàn mỹ đấy.
.Nếu như bây giờ là nam nhân khác, vậy Hàn Nghệ cũng sẽ không cảm thấy có cái gì, nhưng bộ dạng Độc Cô Vô Nguyệt thật sự là khuynh quốc khuynh thành, xem y quần áo rộng mở như thế luôn làm hắn có một thứ cảm giác là lạ.
.- Tại sao ngươi lại tới đây ?
.Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hàn Nghệ nói.
.Hàn Nghệ đi tới, cười khổ nói:
.- Một câu nói kia của ngươi thật sự là làm cho nội tâm của ta cảm thấy áy náy hơn rồi. Thật sự là rất xin lỗi, mấy ngày nay khiến các ngươi chịu nhiều vất vả rồi.
.Độc Cô Vô Nguyệt mỉm cười nói:
.- Chúng ta chỉ thực hiện bổn phận của chính mình mà thôi. Việc của ngươi, cho dù chúng ta có muốn giúp chỉ sợ cũng không giúp được.
.Hàn Nghệ xấu hổ cười, nhìn chung quanh, nói:
.- Trưởng Tôn công tử không ở sao?
.- Luôn luôn tại trong phòng.
.Độc Cô Vô Nguyệt dừng một chút, đột nhiên nói:
.- Ta cảm thấy ngươi hẳn là đi xem y một chút trước đi.
.Hàn Nghệ hoang mang nhìn y một cái, nhưng Độc Cô Vô Nguyệt dường như cũng không tính toán nói gì thêm. Y không quá yêu thích việc nghị luận bất kì kẻ nào sau lưng họ, cũng giống như y cũng thật không thích ngươi ta nghị luận về y ở sau lưng vậy.
.- Vậy ta đây thất bồi trước.
.Hàn Nghệ đầu tiên là đi đến phòng của chính mình, buông túi da xuống, sau đó mới tới trước cửa phòng của Trưởng Tôn Diên, vươn tay ra, nhẹ nhàng gõ cửa.
.- Ai?
.- Là ta, Hàn Nghệ.
.Hắn vừa dứt lời, chợt nghe được ken két hai tiếng, cánh cửa trước mặt liền mở ra. Chỉ thấy một kẻ mập mạp, hai mắt đầy quầng thâm, râu tóc lộn xộn, mặt đầy vẻ tiều tụy xuất hiện tại cửa.
.- A!
.Hàn Nghệ hoảng sợ, mập mạp này đừng nói rằng mắc phải chứng bệnh bất trị gì chứ? Hắn hỏi:
.- Trưởng Tôn công tử, ngươi có khỏe không?
.- Ta rất khỏe a!
.Trưởng Tôn Diên đánh giá mình một chút, khuôn mặt tuy rằng tiều tụy, nhưng ánh mắt lại lộ ra hào quang hưng phấn, y lại nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi tới thật đúng lúc, ta đang có nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi. Mau mau mời vào.
.- A? Ừ ừ!
.Hàn Nghệ lau mồ hôi lạnh một cái, nhấc chân vào nhà. Hắn chỉ thấy trong phòng chứa đầy bộ sách, hơn nữa các loại tài liệu đều có, trúc thư, bố thư, chỉ thư, dù sao là loạn thành một bầy.
.Bản thân Trưởng Tôn Diên cũng sửng sốt một chút, sau đó nói:
.- Thật có lỗi, quên thu thập.
.- Không có việc gì, không có việc gì.
.Hàn Nghệ hơi có vẻ thật có lỗi nói:
.- Lại nói tiếp, ta còn muốn nói với ngươi một câu xin lỗi. Trước khi được ngươi đồng ý, ta đã tiến cử ngươi đi chỉnh sửa khế ước quân tử thần thánh. Hơn nữa, ta lại luôn luôn bận bịu chuyện thị trường, không hoàn thành đủ trách nhiệm của chính mình, thật là vô cùng có lỗi.
.Trưởng Tôn Diên khoát tay nói:
.- Kỳ thật ta còn phải cảm tạ ngươi, ngươi cũng biết ta sùng bái nhất chính là pháp gia, mà chỉnh sửa luật pháp vẫn luôn là ươc mơ mà ta mong mỏi nhất. Điều duy nhất làm ta lo lắng chính là ta làm không tốt việc này.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Trên đời này chưa có luật pháp nào đúng đắn hoàn toàn. Đã là luật ắt sẽ có lỗ hổng, điều chúng ta có thể làm chính là khiến cho luật pháp càng thêm công bình. Bởi thế Trưởng Tôn công tử cũng đừng nghiêm khắc với bản thân mình quá.
.Trưởng Tôn Diên lại không quá chấp nhận ý kiến của Hàn Nghệ, y nói:
.- Nói thì nói như thế nhưng luật pháp cùng một nhịp thở với quốc gia và dân chúng, nếu có chút sai sót nào thì số người bị hại sẽ không thể ước lượng được, thận trọng một chút sẽ không sai.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Ngươi nói cũng có đạo lý.
.- Nào nào! Mời ngồi.
.- Cảm ơn!
.Hai người ngồi xuống.
.Trưởng Tôn Diên khẩn cấp nói:
.- Kỳ thật vào hôm đó ông nội của ta đã tự mình đến đây, đem việc này nói cho ta biết, cũng đem khế ược quân tử thần thánh ấy giải thích thật tỉ mỉ cho ta nghe. Ta cảm thấy chủ ý đó của ngươi thật là vô cùng tốt, luật pháp vốn là công bình, nhưng hiện giờ luật pháp lại khó có thể tìm được một điều có thể chân chính đại biểu cho sự công bình, như vậy quyết không thể nói rằng nó hoàn mỹ được. Nếu như chúng ta có thể hoàn thiện được khế ước quân tử thần thánh kia thì ta cho rằng điều này có thể coi là đại biểu cho luật pháp của triều đình ta. Tuy nhiên có một chút ta lại luôn có chút không hiểu được.
.Xem ra y thật là một pháp si. Hàn Nghệ thấy y bình thường nửa ngày cũng chưa thể nói rõ được một câu, nhưng nói chuyện đến luật pháp chính là thao thao bất tuyệt, căn bản dừng không được đến, trong lòng chỉ có cười khổ, Hàn Nghệ nói:
.- Trưởng Tôn công tử mời nói, Hàn Nghệ nhất định sẽ cố gắng hết sức.
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Ở trên triều đình, ông nội từng đề xuất việc điều luật pháp ấy có thể sẽ bị người lợi dụng để uy hiếp hãm hại người khác, đi lừa bịp những người dân chúng thành thực lại không biết chữ, mà ngươi lại đưa ra tinh thần quân tử để ngăn cản hiện tượng này phát sinh, vậy thì khi một bên được hứa hẹn có ích lợi, nhất định phải trả giá đúng cái giá mà mình phải trả, khi đó khế ước này mới có thể có hiệu lực. Nhưng giao dịch bình thường lại thiên kì bách quái, làm sao có thể phán đoán được nó có công bằng hay không ?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Kỳ thật ta lúc ấy chỉ là vì mau chóng thông qua cho nên cũng không nói tỉ mỉ chuyện này. Đoạn nói chuyện kia của ta là coi trọng tinh thần quân tử, bởi vì quân tử tương giao, tổng sẽ không để cho đối phương chịu thiệt, nhưng muốn chính xác hoàn toàn lại là điều không thể nào. Giống như buôn bán, có người cần tiền gấp, như vậy bọn họ tất nhiên sẽ bán vãi hàng hóa, nếu dựa theo giá cả ở chợ mà tính toán thì đây chắc chắn không công bằng rồi. Nhưng chuyện ấy cũng là việc mà hai bên đều ngươi tình ta nguyện, theo như nhu cầu, là một giao dịch cực kì công bằng
Bạn cần đăng nhập để bình luận