Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1051.1: Học viện quân sự Đại Đường

.Khinh thường, miệt thị từ khi mới bắt đầu, cho đến khiếp sợ, rồi tới học tập, đó là tâm trạng trong khoảng thời gian ngắn ngủi của các đại lão trong quân, đã phát sinh sự thay đổi long trời lở đất.
.Cái gì gọi là tinh nhuệ?
.Đây mới là tinh nhuệ!
.Điều hoàn mỹ nhất chính là chi tiết trong đó đều thể hiện ra tinh thần của Cảnh sát Hoàng gia, lúc cứu người, trước tiên đưa con tin đi, người còn lại yểm hộ, sau đó lại rút lui, quan trọng vẫn là hai thiếu nữ, đây là chủ nghĩa anh hùng, nhưng là chủ nghĩa anh hùng của đoàn đội, không có chủ nghĩa anh hùng cá nhân.
.Cho dù là Lý Tích, Đại nguyên soái đệ nhất Đại Đường, cũng không khỏi cảm thấy thán phục, quan trọng là trước đó mấy người kia đều là đám hoàn khố nổi tiếng của Trường An, nhất là hai người Uất Trì Tu Tịch và Tiêu Hiểu kia, không chuyện xấu nào không làm, thực sự là làm rất nhiều chuyện thất đức, nhưng hiện giờ lại xảy ra biến hóa lớn như vậy, không hề cảm thấy được hơi thở của con ông cháu cha trên người bọn họ, thầm nghĩ, nếu trại huấn luyện chiêu sinh, bất kể như thế nào, cũng phải để cháu của mình tham gia trại huấn luyện, ông ta cũng không muốn đứa cháu của mình trở thành tên hoàn khố làm xằng làm bậy.
.- Đặc phái sứ.
.Đột nhiên Lý Tích gọi.
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn về phía Lý Tích.
.Lý Tích vẫy tay.
.Hàn Nghệ đi tới, hiếu kỳ nói:
.- Không biết Tư Không có gì chỉ bảo?
.Lý Tích kích động nói:
.- Thứ vừa rồi bốc khói kia là vũ khí gì?
.Các tướng lĩnh còn lại cũng tò mò nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Cái này à, Dương Tướng quân hiểu rõ hơn.
.Mọi người đều nhìn về phía Dương Tư Nột.
.Dương Tư Nột cảm thấy quái lạ, nói:
.- Ta chưa từng nhìn thấy, không thể nói là hiểu rõ rồi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Chẳng lẽ Dương tướng quân đã quên Trần Thạc Chân trước kia rồi hả?
.Dương Tư Nột đột nhiên ngẩn ra:
.- Ngươi nói là——!
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Đương nhiên Dương Tư Nột đã từng gặp, năm đó một mình Trần Thạc Chân xông vào Dương phủ, suýt nữa giết chết Hàn Nghệ trước mặt một đám đại tướng, mặc dù thất bại trong gang tấc, nhưng cũng đã đốt phủ Tương Dương không còn một mảnh, điều này khiến cho Dương Tư Nột coi là nỗi nhục lớn, một nữ tử xông tới đại bản doanh của ông ta, dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người, đốt cháy đại bản doanh của ông ta, hơn nữa còn toàn thân trở ra, đây quả thực là chuyện mất hết cả mặt mũi.
.Trong lòng Lý Trị cũng hiếu kỳ, nói:
.- Rốt cuộc là thứ gì?
.Hàn Nghệ vội nói:
.- Kỳ thực đây chỉ là một loại bột lân, đốt lên sẽ tỏa ra lượng khói mù lớn, nhưng chỉ có thể dùng cho việc tấn công quy mô nhỏ, nếu dùng trong trận chiến lớn, thiên quân vạn mã xông lên, sẽ không thể có hiệu quả.
.Lý Tích gật đầu, hơi lộ ra vẻ tiếc nuối.
.Bỗng nhiên, trên thao trường, lại vang lên tiếng cổ vũ, mọi người theo tiếng vang nhìn lại, chỉ thấy vòng tiếp theo đã bắt đầu, mà lần này đi lên chính là Bùi Thiếu Phong, Dương Mông Hạo, Ngôn Hào, Mộ Dung Châu Hàng, Nguyễn Văn Quý.
.- Là nhi tử của ta!
.Đại tướng Mộ Dung Bảo Tiết ngạc nhiên vui mừng nói.
.Dương Tư Nột càng chú ý đến Dương Mông Hạo, nhìn thấy động tác thành thạo kia của Dương Mông Hạo, trong lòng vô cùng vui mừng, Nhị ca kia của ta cuối cùng có thể thở phào một hơi rồi.
.Kỳ thực đội này cũng rất mạnh, tuy rằng năng lực cá nhân của Uất Trì Tu Tịch và Tiêu Hiểu đội trước siêu cường, nhưng Liễu Hàm Ngọc, Lư Khai Minh kém hơn một chút, nhưng có thể thấy được đám người Hàn Nghệ đã sắp xếp cẩn thận, đặt mạnh và yếu vào trong một đội, chính là sợ bọn họ không thi đạt.
.Nhưng nếu nói mỗi lần đều như vậy, thì quá vô vị, quá đơn giản, bởi vậy sau khi đám người Uất Trì Tu Tịch hoàn thành, ngoại trừ bức tường không thể dịch chuyển ra, thì công sự che chắn bắt đầu thay đổi, con tin treo ở trên cây đổi thành ở dưới nước, vì cuộc thi này trại huấn luyện giành hết công sức, đào một cái hồ nước lớn, dù sao cũng đủ cách cứu người.
.Nhưng mà “anh hùng cứu mỹ nhân” là chủ đề xuyên suốt, đây là muốn xây dựng hào quang hình tượng Cảnh sát Hoàng gia.
.Căn cứ vào công sự che chắn khác nhau, cho thấy sự phối hợp khác nhau, làm cho người xem hoa cả mắt, hơn nữa những sự phối hợp này đều không phải là nhìn khá mà không dùng được, bởi vì nơi này đều là những nhân sĩ chuyên gia, ngươi không lừa được bọn họ, chỉ cần bày ra bản lĩnh thực sự, đám người Khế Bật Hà Lực luôn luôn không kiềm chế được khen ngợi, có thể thấy rất nhiều thứ đều làm cho mắt bọn họ phát sáng.
.Tuy nhiên các học viên không vì vậy mà cảm thấy phiền phức, mà đã hoàn toàn hòa nhập vào tình trạng này, đạt tới trạng thái bên cạnh không có thứ gì, một đội nhỏ hoặc năm người, hoặc bảy người, hoặc mười người, từng nhóm nối tiếp từng nhóm, không ngừng xông về phía tường gỗ cao một trượng kia.
.Đám người Lý Trị cũng xem đến thỏa mãn, mặc dù đã tới buổi trưa, cũng không cảm thấy đói bụng, đã xem đến mức mê mẩn rồi.
.Bởi vì từng đội từng đội đi lên, thời gian hao phí của một đội, đại khái là thời gian hai nén hương, hai trăm người cũng không cần quá lâu, đương nhiên, bên trong xuất hiện không ít việc ngoài ý muốn, nhưng đây là thi đấu đoàn đội, một người không qua, người trong toàn đội đều không qua, vì vậy những người còn lại hết sức cứu trợ, tuyệt đối không bỏ rơi đồng sự, ngược lại làm cho người ta cảm nhận được tinh thần đồng đội của bọn họ.
.Đến xế chiều, toàn bộ hai trăm người đều vượt qua kỳ thi, chỉ có ba đội kém hơn một chút nên không qua được.
.Hai trăm học viên lại xếp hàng thành đội ngũ chỉnh tề, đi tới trước khán đài, cúi chào Lý Trị.
.Lý Trị và toàn bộ đại lão trong quân đứng dậy vỗ tay!
.Trong đó có kích động, có cảm động, cũng có áy náy.
.Khế Bật Hà Lực và một đám tướng quân không dám coi thường đám nhóc này, quân nhân còn không hơn thế này, quan trọng là nội dung quá hay, anh hùng cứu mỹ nhân.
.Biểu hiện của đám học viên không kiêu ngạo không nóng nảy, đứng thẳng người, bọn họ đoạt lại danh dự thuộc về bọn họ.
.Hàn Nghệ đi lên phía trước, vẻ mặt bình thản, giọng nói cũng rất bình thản:
.- Hành động của các ngươi đã chứng minh tất cả, ta cũng không muốn nói nhiều, nhà ăn bên kia đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho các ngươi, giải tán.
.Hoàn toàn tương phản với buổi diễn thuyết dõng dạc hùng hồn kia của hắn lúc đầu, hơn nữa vô cùng ngắn gọn, nhưng vẫn giả bộ có phong cách như cũ.
.Sau khi đám học viên cúi chào xong, đội hình lập tức lộn xộn, như ong vỡ tổ lao về phía nhà ăn, đây quả là bất chấp hết thảy.
.Tay của Lý Trị vẫn đang vẫy, vẫn đang nghĩ có nên nói vài câu hay không, nên nói cái gì, không cần nói y nữa, các đại tướng cũng chuẩn bị chỉ bảo một phen, trông rất xúc động, bọn họ lĩnh hội rất nhiều từ trong đó, có rất nhiều ý tưởng.
.Nhưng Hàn Nghệ hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội này, Hàn Nghệ cho rằng các ngươi nói nhiều, sẽ giảm mất phong cách, bọn ta không cần sự chỉ bảo của các ngươi, hiện giờ đến phiên bọn ta xem thường các ngươi rồi. Nhưng mà, khi Lý Trị trông thấy đám học viên tản ra như chim, trong lòng không khỏi lại suy nghĩ, chẳng lẽ tất cả trước mặt đều là ảo giác, đây là một đám con ông cháu cha.
.Hàn Nghệ quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Lý Trị, vội hỏi:
.- Bệ hạ, vi thần tội đáng muôn chết, vi thần có thói quen để cho bọn họ giải tán.
.Lý Trị ngẩn ra, ho nhẹ một tiếng, cười nói:
.- Không sao, không sao. Trẫm lại rất tò mò, vì sao bọn họ vội vã đến nhà ăn như vậy?
.Hàn Nghệ nói:
.- Ồ, đây cũng là thói quen, bởi vì bình thường ăn cơm đều giới hạn thời gian, bọn họ chỉ tranh thủ càng nhiều thời gian ăn cơm cho mình, nhưng mà bọn họ lại quên rằng hôm nay không giới hạn thời gian.
.Khế Bật Hà Lực tặc lưỡi nói:
.- Không ngờ các ngươi nghiêm khắc như vậy?
.Tiết Nhân Quý không kìm lòng được nói:
.- Nếu không nghiêm khắc như thế, làm sao có thể huấn luyện đội ngũ làm cho người ta chấn động như vậy.
.Ông ta vừa dứt lời, chợt nghe thấy từng đợt tiếng hoan hô truyền từ trong nhà ăn tới. Hàn Nghệ sửng sốt, cười khổ, nói:
.- Bệ hạ, có thể vi thần phỏng đoán sai, họ chỉ muốn sớm chúc mừng cuộc thi đã thông qua.
.Đầu tiên đám người Lý Trị sửng sốt, sau đó đều phá lên cười.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Bệ hạ, Tư Không, các vị tướng quân, bên trong quân thự đã chuẩn bị xong yến tiệc ở, kính mời bệ hạ và các vị tướng quân tới quân thự nghỉ tạm.
.Uất Trì Kính Đức khụ khụ nói:
.- Bệ hạ, các ngài đi đi, lão phu tới chỗ nhà ăn kia xem một chút.
.Dùng bữa cùng Hoàng đế, ông ta thực sự không có nhiều hứng thú.
.Lý Trị cười gật đầu, đoàn người liền hướng về phía công thự thú vị kia.
.Chỉ có điều dường như Hàn Nghệ đã quên hiện giờ hắn đã bị lạc đàn.
.- Tiểu tử ngươi, người không lớn lắm, lá gan cũng không nhỏ, còn muốn cho chúng ta biết tay! Ngươi biết cánh tay này của ta đã giết bao nhiêu người không?
.- Nào nào nào, xem ngươi cho ta biết lợi hại như thế nào!
.Đám nhị đại chiến công Khế Bật Hà Lực, A Sử Na Di Xạ, Trình Xử Lượng, Cao Khản, Lý Tư Văn đều cắp theo Hàn Nghệ, có vài cánh tay lớn đặt ở trên vai không thể nào cường tráng của Hàn Nghệ, lắc Hàn Nghệ đến đầu óc choáng váng, mặc dù nói Hàn Nghệ là Tể tướng, nhưng vai vế thấp, bọn họ cũng mặc kệ ngươi là Tể tướng hay không, bây giờ đều là Tướng quân, người đông thế mạnh, ai kêu ngươi kiêu như vậy.
.Trong mắt Lý Trị, đổ mồ hôi lạnh thay Hàn Nghệ, nhưng y cũng không thể ngăn cản.
.Còn lại Độc Cô Vô Nguyệt, Trưởng Tôn Diên, Nguyên Liệt Hổ ngoan ngoãn đi ở bên cạnh, cố gắng hết sức để kéo dài khoảng cách với Hàn Nghệ.
.Trong lòng Hàn Nghệ mắng to bọn họ không có nghĩa khí, ta nói như vậy là vì ai hả?
.Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng bịch vang lên!
.Hàn Nghệ ồ lên một tiếng:
.- Túi tiền của ai vậy?
.- Của ta, của ta!
.Trình Xử Lượng vội vàng nhặt túi tiền lên, y vừa khom lưng, chỉ thấy dọc đường đi đều là túi tiền, hoảng sợ nói:
.- Tại sao lại nhiều túi tiền như vậy?
.- Ôi trời! !! ! Túi tiền của ta!
.- Là túi tiền của ta!
.Đám đại lão hoảng sợ nói.
.Đám người Lý Trị cũng quay đầu lại.
.Càng nguy hiểm hơn là, có một cái túi tiền bên trên có một cái yếm đỏ, đặc biệt bắt mắt.
.Tất cả mọi người nhìn cái yếm đỏ kia, cái này là của ai? Mà xung quanh Hàn Nghệ chỉ có duy nhất một người đang khom lưng nhặt túi tiền, người này chính là A Sử Na Di Xạ.
.Tất cả mọi người nhìn về phía A Sử Na Di Xạ, chỉ thấy mặt A Sử Na Di Xạ đổ mồ hôi.
.Khế Bật Hà Lực cười ha hả, nói:
.- A Sử Na, ngươi đừng nhịn nữa, mau đi nhặt đi! Oa ha ha!
.Những người còn lại cũng bật cười ha hả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận