Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 476: 2 Chúng ta là người một nhà

.Mộng Tư nghe đến phần sau không khỏi cúi đầu xuống, trầm tư không nói. Trong lòng không khỏi nhớ tới Mộng nhi bọn họ. Nghĩ tới Mộng nhi bọn họ ngày nào cũng bên cạnh mình. Đều nghĩ cách để tránh né chuyện này, đều nghĩ cách để làm cho bản thân vui. Thậm chí còn ngầm phái người đi tìm Tạ Huy. Bất giác lại cảm thấy áy náy vạn phần.
.Hàn Nghệ nói không sai. Nàng sợ bị người khác cười nhạo, bị người khác chế giếu. Vì thế mới trốn ở đây khóc lóc. Hiển nhiên nàng ta còn chưa hiểu rõ ý nghĩa của người nhà.
.Trôi qua chốc lát, Mộng Tư mới nhỏ giọng nói: - Tiểu Nghệ ca, xin lỗi!
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Bổ sung thêm một câu. Giữa người nhà không cần nói xin lỗi. Bất kể cô có bất cứ khuyết điểm gì ta đều ủng hộ cô. Ta cũng muốn cô có thể hiểu được điểm này.
.Mộng Tư lại ngẩng đầu lên. Trong mắt rưng rưng nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Từ trong ánh mắt của cô dường như ta nhìn thấy ý muốn lấy thân báo đáp.
.Mộng Tư đỏ mặt, xì lên một tiếng nói: - Huynh nghĩ nhiều rồi.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ lại nói: - Cũng đúng, cô có Tạ công tử rồi. Có điều hình như Tạ công tử đã lâu không tới rồi. Còn là trùng hợp ta cũng không ở đó.
.Mộng Tư nghe đến Tạ công tử không khỏi ảm đạm nói: - Huy ca đi rồi.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Vì sao?
.Mộng Tư nói: - Huynh ấy ở Trường An mưu cầu con đường làm quan không được thuận lợi. Sau đó nhà huynh ấy gửi thư đến. Đại bá của huynh ấy sắp xếp cho huynh ấy một mối hôn sự. Mối hôn sự này giúp đỡ rất nhiều tới con đường làm quan của huynh ấy.
.Nói tới đây, nước mắt của nàng tuôn lã chã.
.Tên lửa đảo đó cũng biết tìm lý do a. Như vậy sợ là Mộng Tư sẽ tha thứ cho sự bạc tình phụ nghĩa của y. Hàn Nghệ nói: - Cuối cùng y cũng lựa chọn con đường làm quan? Vì thế mà rời đi?
.Mộng Tư khẽ gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Cô có trách y không?
.Quả nhiên Mộng Tư lắc đầu nói: - Không, ta không trách huynh ấy chút nào. Kỳ thựckỳ thực ta chỉ là gái phong trần, sao có thể xứng với huynh ấy.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cô có thể làm được không trách y ta hết sức vui mừng. Thù hằn không thể thay đổi cái gì. Chỉ có thể làm cho cô càng thêm mệt. Nhưng cô cũng không cần tự ti, nếu nói đến tự ti thì ta còn có tư cách tự ti hơn một chút. Ta xuất thân nông phu, nhưng hiện giờ ta đối diện với những người như. Vinh Dương Trịnh thị, Quan Trung Trưởng Tôn, Thái Nguyên Vương thị. Bất cứ một ai trong bọn họ đều cao quý hơn Tạ Huy một trăm lần. Ta đứng giữa bọn họ, chênh lệch thân phận lớn như vậy, ta nên cảm thấy tự ti mới đúng. Nhưng ta lại càng tự tin hơn. Bọn họ cao quý hơn ta bởi vì tổ tiên của bọn họ cố gắng. Còn cá nhân mà nói, ta hoàn toàn không cảm thấy bọn họ cao quý hơn ta. Tình yêu cũng như vậy, hai bên của tình yêu vĩnh viễn là ngang nhau. Những thứ mà cô bỏ ra không ít hơn y, thậm chí còn nhiều hơn. Bởi vì y còn phải chăm lo đến con đường làm quan của mình. Còn cô thì toàn tâm toàn ý. Ồ cô là người nhà của ta. Nếu như cô cảm thấy thấp hơn y một bậc, vậy chẳng phải là ta cũng thấp hơn y một bậc sao. Cô cho rằng như vậy thích hợp không?
.Mộng Tư vội vàng lắc đầu.
.Hàn Nghệ hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: - Mộng Tư, một đời người phải trải qua rất nhiều khó khăn. Mỗi người đều phải như vậy. Ly biệt là một loại thường thấy nhất trong đó. Mỗi người đều bởi vì nó mà cảm thấy không vui, đó chính là nhân tính. Cho nên cô không cần cố ý giấu diếm, không có ai vì thế mà cười nhạo cô. Bởi vì mỗi người đều sẽ trải qua những chuyện này. Nhưng không vui là không vui, cô không nên dùng thái độ tiêu cực để đối diện. Mà nên dùng một thái độ tích cực để nhìn nhận tất cả những thứ này. Bởi vì ly biệt chính là biểu thị cho sự gặp lại hoặc là một sự bắt đầu mới. Đồng thời cô cũng nên mang lòng cảm ơn để đối đãi với quá khứ.
.Đúng, cuối cùng hai người đã không thể ở bên nhau. Nhưng là Tạ công tử đã mang tới tình yêu cho cô. Làm cho cô thưởng thức được sự tuyệt vời của tình yêu. Làm cho cô từng có một thời gian vô cùng vui vẻ. Những thứ này Mộng nhi bọn họ chưa từng có. Đây sẽ là hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời cô. Bao gồm cả việc Tạ công tử rời đi. Sẽ làm cho mỗi lúc cô nghĩ tới chuyện này sẽ cảm thấy vui vẻ. Đây đồng thời sẽ làm cho cô biết làm thế nào để tốt hơn trong cuộc tình tiếp theo. Loại kinh nghiệm quý báu như vậy có thể gặp được nhưng không cầu được. Những kinh nghiệm này sẽ làm cho cô thong dong bước vào cuộc tình tiếp theo. Cũng sẽ làm cho cô gặp được người đàn ông yêu cô hơn và có những ngày tháng vui vẻ hơn. Nhưng vấn đề trước tiên là cô phải bước về phía trước. Chứ không phải trì trệ không tiến.
.Mộng Tư nghe vậy hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hàn Nghệ, kinh ngạc không nói.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nếu hôm nay cô đã đau lòng như vậy rồi, vậy thì không ngại đau thêm chút nữa. Đem tất cả những thứ đau lòng đều khóc ra. Sau đó giữ tất cả những đau thương cho ngày hôm nay. Sau đó chờ đợi cuộc tình tiếp theo. Cho nên, khóc lớn lên đi, không cần kiềm nén bản thân.
.Nghe xong những lời này, nước mắt của Mộng Tư từng giọt nối tiếp từng giọt rơi lã chã. Một lúc sau nàng ta oa lên một tiếng, chợt ngồi xuống sau đó khóc lớn lên.
.Cảm xúc bi thương giống như nước vỡ bờ. Từng đợt nối tiếp từng đợt, căn bản không dừng lại được.
.Người trăng hoa tới đâu, người cao quý tới đâu, lúc đối diện với tình đầu đều có một loại cảm giác đau xé ruột xé gan. Đây cũng là nhân tính.
.Trôi qua hồi lâu, Mộng Tư ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Nghệ đang giơ hai tay ra không nhúc nhích. Giống như bị người khác niệm chú định thân vậy, hiếu kỳ nói: - Tiểu Nghệ ca, huynh làm gì vậy?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, buồn bực nói: - Ta nói nhiều như vậy chỉ là hy vọng cô cuối cùng có thể ghé đầu và ngực ta để khóc một trận. Tại sao? Tại sao đến điều này cũng không thỏa mãn ta? Không lẽ đầu gối của cô ấm áp hơn so với ngực ta sao?
.Mộng Tư lập tức dừng khóc, ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ, bỗng nhiên cười khúc khích, đứng dậy, đỏ mặt nói: - Tiểu Nghệ ca, huynh thật sự càng ngày càng xấu rồi.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
.- Chỉ giáo cho! Ta cho rằng ở nơi rừng cây hẻo lánh này. Những gì mà ta đã làm tuyệt đối có thể coi là chính nhân quân tử.
.Mộng Tư lườm hắn một cái, quay người bước đi.
.Hàn Nghệ nói: - Tại sao cô lại đi?
.Mộng Tư vừa chạy chậm vừa nói: - Ta đi tìm Mộng nhi bọn họ. Cho bọn họ không lo lắng nữa.
.- Ai, cô như vậy là qua cầu rút ván a!
.Hàn Nghệ hô một tiếng, lại thấy bước đi nhẹ nhàng của Mộng Tư. Bỗng nhiên cười một tiếng, thở phào nhẹ nhõm. Nhìn xung quanh một cái nói: - Làm gì bây giờ? Ồ đúng rồi, ta tới đây để tiểu tiện.
.Kết quả là tên không có tố chất này đến bên một gốc cây. Hừ hừ một tiểu khúc, vui sướng bắt đầu xuỵt xuỵt, rung lên một cái, bỗng cảm thấy thoải mái không ít.
.Quả thực là không nước tiểu nhẹ cả người a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận