Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 403.1: Hù chết cô.

.Hàn Nghệ nghe vậy chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, này thật đúng là nước lũ vọt miếu Long Vương nha.
.Cố Khuynh Thành thấy vẻ mặt hắn đột nhiên ngu ngơ, thì chuyển chuyển con ngươi, nghỏ giọng nói: - Hàn Nghệ, ngươi làm sao thế?
.- A?
.Hàn Nghệ cảm thấy nên hỏi rõ ràng trước rồi nói sau: - Nàng … nàng ta đến tột cùng là ức hiếp cô như thế nào?
.Đôi mắt đẹp của Cố Khuynh Thành hiện ra lệ quang, đáng thương bảo: - Lúc trước ta và Mộng Đình cùng bọn Tiểu Mập chơi bài, đột nhiên Vân Thành quận chúa tới rồi, đầu tiên nàng hỏi ngươi có nhà không, Tiểu Mập liền nói ngươi đi ra ngoài, sau đó nàng lại trách cứ Tiểu Mập mê muội mất cả ý chí, không chăm chỉ đọc sách, lại ngấm ngầm ám chỉ nói chúng ta cũng không phải hạng người tốt lành gì, sau lại còn nói Tiểu Mập phải học bài, bảo chúng ta đi ra ngoài không nên quấy rầy y.
.Hàn Nghệ sau khi nghe xong, không cần nghĩ cũng biết cảnh tượng lúc ấy là gì, nhưng lại dối lòng bảo: - Hợp tình hợp lý a.
.Thoại phong xoay chuyển, thật sự là rất nịnh bợ. Cố Khuynh Thành vội vàng nói: - Chỗ nào là hợp tình hợp lý chứ, tuy nàng ta là Vân Thành quận chúa, nhưng nơi này chính là Phượng Phi Lâu, nàng dựa vào cái gì mà bắt chúng ta đi ra ngoài, nơi này cũng không phải nhà của nàng a.
.Nàng ấy là vợ của ta, cô nói xem nàng ấy có tư cách hay không đâu. Hàn Nghệ nghĩ một đằng nói một nẻo:
.- Cô nói cũng có đạo lý, vậy sau đó thì sao.
.Cố Khuynh Thành u oán kể tiếp: - Đương nhiên không muốn, nên mới cùng nàng tranh chấp vài câu, nhưng bọn Mộng Nhi, Tiểu Mập đều rất sợ nàng, chẳng những không giúp ta, lại còn khuyên can ta, sau đó Mộng Nhi các nàng phải đi Phượng Phi Lâu rồi, ta dù sao cũng không đi, vì thế ta trở về phòng của chính mình, nhưng Vân Thành quận chúa này còn cố ý sai Tiểu Dã và Hoa Tử trông cửa. Nói gì mà người không có phận sự không cho đi vào, ngươi nói nàng ta có phải là cố ý ức hiếp người không.
.- Đương nhiên. Tuyệt đối là ức hiếp người.
.Hàn Nghệ không ngừng gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến Tiêu Vô Y, chẳng lẽ nữ nhân kia vừa rồi là ghen với Cố Khuynh Thành, sớm biết như vậy, ta sẽ không hẹn nàng mai gặp rồi, đây không phải là đưa dê vào miệng cọp sao. Ai ui. Mẹ nó chứ, lão tử đi ra ngoài có một lúc, kết quả đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
.Cố Khuynh Thành đột nhiên liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, một đôi mắt lộng lẫy, một đôi mắt biết nói, phóng xuất ra điện thế cao nguy hiểm, dịu dàng gọi: - Hàn Nghệ.
.Oa nữ nhân này phát tình sao, Hàn Nghệ bị gọi một tiếng khiến cho cả người nổi da gà: - Có chuyện gì?
.- Ngươi nên giúp ta làm chủ a.
.Cố Khuynh Thành khẽ dựa hướng Hàn Nghệ, đáng thương nói.
.Ta cũng muốn, nhưng ta không dám nha, người làm ăn nói chuyện làm ăn, cô chẳng qua chỉ là cọ xát ta một chút, nhưng là người ta đã lột sạch quần áo ngủ cùng giường với ta đấy. Cô nói xem ta sẽ giúp ai đâu. Hàn Nghệ ngượng ngùng hỏi: - Vậy không biết cô muốn như thế nào.
.Cố Khuynh Thành nói: - Không cho Tiểu Mập nhận nàng làm tỷ tỷ nuôi, vậy thì nàng ta sẽ không có lý do gì để trở lại nữa.
.Cô đây là muốn hại ta a. Hàn Nghệ nói: - Ta cũng muốn, nhưng người ta là Vân Thành quận chúa, mà ta chỉ là một kẻ mở thanh lâu thôi.
.Cố Khuynh Thành nói: - Đây là địa bàn của ngươi nha, nếu ngay cả chúng ta mà ngươi đều không bảo vệ được, thì sao có thể không biết xấu hổ nói mình là nhất gia chi chủ được, hơn nữa, văn hóa ở Phượng Phi Lâu chúng ta không phải là công bằng, bình đẳng, tự do sao, nhưng lúc nàng ta đến đây, thì liền trở thành rất không bình đẳng, không công bằng.
.- Đương nhiên thế rồi, đây là không thể nghi ngờ.
.Hàn Nghệ nói tiếp: - Nhưng cô không được quên, công bằng, bình đẳng, tự do, giới hạn cho trong phạm vi Phượng Phi Lâu, nếu trong Phượng Phi Lâu có người làm như vậy, ta đương nhiên sẽ thay cô hết giận, nhưng Vân Thành quận chúa không ở trong nhóm này.
.Cố Khuynh Thành dậm chân nói:
.- Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua sao, coi như lần này ta có thể nhẫn nhịn, nhưng lần tiếp theo nàng càng thêm quá đáng, đuổi chúng ta ra khỏi ngõ Bắc, thì chúng ta đây cũng muốn mặc kệ sao.
.Hàn Nghệ lắc đầu: - Đương nhiên không cần, cô nhìn thấy nàng ấy đến đây, thì nhanh chóng trốn xa một chút, không cần cho nàng ta có cơ hội phát huy, không phải là được sao. Ha ha, có phải rất đơn giản hay không.
.- Trốn xa một chút.
.Vẻ kiều mỵ giữa hai đầu lông mày của Cố Khuynh Thành lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ khinh miệt: - Hàn Nghệ, ta xem như nhìn lầm ngươi rồi, không ngờ rằng ngươi lại vô dụng như vậy. Hừ.
.Nói xong, nàng vung ống tay áo, tức giận rời đi.
.Xem đi, đây chính là văn hóa ở Phượng Phi Lâu của ta đấy, nếu cô mà ở Hoa Nguyệt Lâu, dám nói chuyện như thế với Tào Tú sao, thật sự là sinh ở trong phúc mà không biết phúc a. Hàn Nghệ lắc đầu, nghĩ thầm rằng, ngày mai nữ nhân kia nhất định sẽ lôi chuyện Cố Khuynh Thành ra nói, nhưng điều này có thể trách ta sao, ta là một người mở thanh lâu, nếu như không có thành đàn mỹ nữ vờn quanh, thì ông chủ thanh lâu này cũng quá mất mặt rồi, đúng là một việc khó nha, đợi chút, về chuyện mặt tiền cửa hàng ta còn không có tìm nàng ta tính sổ, thì nàng ta dựa vào cái gì mà tức giận, thật sự là buồn cười. Đúng rồi, ta còn phải đi xem Nữ sĩ các nữa.
.Nữ sĩ các.
.Lúc này các nữ nhân trong lâu đã rời đi, Nguyên Mẫu Đơn ngồi gần cửa sổ ở một phòng trang hoàng trong lầu ba, bưng chén trà, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
.Một lát sau, Đóa Lạp đột nhiên vội vàng đi tới:
.- Mẫu Đơn tỷ, sự tình đã điều tra rõ ràng, về việc nới lỏng lệnh giới nghiêm ban đêm là xác thực, hơn nữa còn do Hoàng thượng tự mình ra lệnh, tháng sau sẽ thi hành rồi, là do đại công tử nhà Quốc cữu công, và nhị công tử nhà Lư quốc công phụ trách việc này, nhất định không sai được.
.- Trưởng Tôn Xung và Trình Xử Lượng. Nguyên Mẫu Đơn hơi trầm ngâm, nói: - Vậy chuyện này chắc chắn sẽ không sai rồi.ngươi lập tức truyền mệnh lệnh của ta, khiến sáp phường ở các nơi nhanh chóng vận chuyển tất cả ngọn nến đến Trường An.
.Đóa Lạp gật đầu: - Vâng, ta đi ngay.
.Đóa Lạp đi ra ngoài không đến một khắc, thì chợt nghe được một tiếng kinh hô của Đóa Lạp: - Hàn tiểu ca.
.Lại nghe được một tiếng cười nghiền ngẫm: - Chào Đóa Lạp muội tử a, Mẫu Đơn tỷ của các cô có ở đây không?
.- À, Mẫu Đơn tỷ đang ở trên lầu, ta đi giúp ngươi thông báo một tiếng.
.- Không cần, ta cùng Mẫu Đơn nương tử là quan hệ gì, còn cần xa lạ như vậy.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi nhíu mày, tiểu tử này thật đúng là biết tự thiếp vàng lên mặt.
.Chốc lát trôi qua, chỉ thấy Hàn Nghệ lên trên lầu, dùng chiêu bài vẫy tay, chiêu bài tươi cười: - Mẫu Đơn nương tử.
.Nguyên Mẫu Đơn cũng không có đứng dậy, hơi hơi giơ tay, nói: - Mời ngồi.
.- Đa tạ.
.Hàn Nghệ đi vào chỗ ngồi, ngồi trước mặt Nguyên Mẫu Đơn, đưa tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy hôm nay Nguyên Mẫu Đơn ăn mặc giống người Hán, tóc dài cuốn như mây, khuôn mặt nhỏ nhắn như bức tranh, quần áo tuyết trắng, không nhiễm hồng trần. Dáng người nở nang, nhưng giữa hai đầu lông mày không có nửa điểm nhu tình của nữ nhân. Có cũng chỉ là anh khí, cũng là một loại tư vị khác, đặc biệt dễ dàng đưa tới dục vọng chinh phục của nam nhân.
.Nguyên Mẫu Đơn nhẹ nhàng nhíu mày, quát: - Ngươi nhìn cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận