Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 274.1: Chúng ta động phòng đi!.

.Ngoài năm mươi dặm mặt đông thành Trường An, có một ngọn núi, ngọn núi này tứ phía bị nước bao quanh, đỉnh núi sừng sững, trên núi cây cối sum xuê, thúy trúc rậm rạp, vách núi chót vót, quái thạch lởm chởm.
.Giữa từng rặng mây mù quanh quẩn, mơ hồ có thể thấy được trên mặt nam sườn núi, một toà đình đài như ẩn như hiện, kèm theo tiếng đàn lượn lờ, khác nào tiếng trời.
.Nhìn vào trong đình, chỉ thấy một vị nữ tử đang ngồi, mặc một bộ quần áo màu xanh da trời, mặt mày lả lướt, dáng ngọc thướt tha, mái tóc dài đen bóng quấn lên, tóc tựa gió mai tựa sương, đôi mi như vầng trăng non, dường như hoa lan trong cốc vắng, quả thực thanh lệ thoát tục, xinh đẹp tuyệt trần!
.Hai tay của nang vẫn đang đánh đàn. Một đôi tay ngọc khác nào đang truyền vào sinh mệnh cho cây đàn cũ nát kia.
.Đông !
.Bỗng nhiên, nang ngừng lại, quay đầu đi, trong mắt loé ra một vệt kích động, hơi mỉm cười nói: - Ngươi đến rồi.
.Cô gái này đúng là Tiêu Vô Y.
.Chỉ thấy ngoài đình đang đứng một vị thanh niên mặc bố y, không phải Hàn Nghệ thì là ai.
.Hàn Nghệ đi vào trong đình, cười nói:
.- Đàn rất giỏi, một cây đàn thiếu dây, còn có thể đàn được êm tai như thế, đã sắp đuổi kịp ta rồi.
.Tiêu Vô Y kiều mị lườm Hàn Nghệ một chút, hừ lạnh, nói: - Không đánh đã khai, biết ngay là ngươi trộm mất mà. Nói xong nang vươn tay ra, nói: - Có trả cho ta hay không?
.Hàn Nghệ đem một nhánh dây đàn đặt lên bàn tay nàng, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn cây đàn kia, sắc mặt không khỏi có chút thay đổi, nói: - Sưa tôt rồi sao?
.Tiêu Vô Y nắm lấy dây đàn, đắc ý nói: - Đây là chuyện đương nhiên.
.Thế này thì có gì đắc ý chứ. Hàn Nghệ âm thầm lẩm bẩm một câu, đặt mông trực tiếp ngồi bên cạnh Tiêu Vô Y, hơi thở gấp, nói: - Tại sao lại chọn chỗ này gặp mặt, vừa qua sông, vừa leo núi, mệt chết ta rồi.
.- Nếu như ta chọn ở chợ Đông gặp mặt, ngươi dám đến sao? Tiêu Vô Y khẽ hừ một tiếng, lại nói: - Còn có, ai cho ngươi ngồi gần như thế?
.Hàn Nghệ nói: - Vậy cô bảo ta ngồi nơi nào, ta cũng chẳng nhìn thấy có cái ghế nào ở đây.
.Tiêu Vô Y khẽ điểm đầu về phía trước, nói: - Ngồi đất đi.
.- Còn cô?
.Hàn Nghệ hỏi ngược lại.
.Tiêu Vô Y chỉ bĩu môi. Không có lên tiếng.
.Thât sư không coi trượng phu là trượng phu mà. Hàn Nghệ không tự chủ được đánh giá mỹ nhân trước mặt, vẻ mặt có vẻ hơi kích động. Hắn biết Tiêu Vân rất xinh đẹp, thế nhưng hắn chưa bao giờ thấy Tiêu Vân ăn mặc hoa lệ như thế này, khiến cho khí chất cao quý tao nhã của nàng lộ ra vô cùng nhuần nhuyễn. Hắn chỉ cảm thấy như vậy mới thật sự là Tiêu Vân, nói:
.- Đúng rồi, ta phải gọi cô là Tiêu Vân, hay là Tiêu Vô Y đây?
.Tiêu Vô Y buồn bã nói: - Tùy tiện. Nhũ danh của ta chính là Tiểu Vân.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Thật sao? Ta còn cho rằng nhũ danh của cô là Tiêu Quang Quang (quang quang nghĩa là trống trơn).
.Tiêu Vô Y kinh ngạc nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Vô Y Vô Y, không phải có nghĩa là không có quần áo sao, vậy thì không phải là trống trơn còn gì.
.Khuôn mặt của Tiêu Vô Y bắt đầu trơ nên âm trâm.
.Hàn Nghệ lập tức có một loại kích động đứng lên lao ra khỏi đình, bèn ngượng ngùng nói: - Đùa chút thôi mà, cô không cần phải như vậy chứ.
.Tiêu Vô Y không vui nói: - Vẫn biết ngươi vốn nhanh mồm nhanh miệng, ta đã sớm lĩnh giáo rồi, nhưng không ngờ ngươi dĩ nhiên lại không biết Vô Y nghĩa là gì.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Ta phải biết sao?
.Tiêu Vô Y lộ vẻ ngưng trọng nói: - Ngươi nói cái gì?
.Hàn Nghệ bị nang nhìn đến mức có chút kinh hoàng, thật giống như chính mình thiêu nợ nàng mấy trăm vạn vậy, vội nói: - Cô... cô có ý gì thế?
.Khuôn mặt của Tiêu Vô Y lập tức vặn vẹo, tức giận nói: - Ngươi quả nhiên quên rồi.
.Lẽ nào nang đã nói cho ta biết? Không thể nha! Hàn Nghệ trái nghĩ phải nghĩ, vẫn không có manh mối, vội nói: - Có phải cô nhớ lầm hay không, ta nhớ rõ cô chưa bao giờ cho ta biết cô gọi là Tiêu Vô Y mà?
.Tiêu Vô Y nói: - Thiên văn chương đầu tiên ta dạy cho ngươi, gọi là " Vô Y ".
.Văn chương? Thật hay giả? Lẽ nào chính là văn chương tương tự như " Kim Bình Mai", không có đạo lý ta lại không nhớ rõ nha!
.Hàn Nghệ cả kinh, đột nhiên hiểu được, âm thầm kêu khổ, cô không thể trách ta nha, ký ức của ta là dung hợp, khó tránh khỏi có chỗ thiếu hụt. Nói không chắc tên Hàn Nghệ trước kia đã quên mất chuyện này rồi, ta là vô tội nha!
.Tiêu Vô Y tức giận đến mức không muốn nói lời nào rồi.
.Con ngươi của Hàn Nghệ hơi xoay chuyển, nói: - Cô cũng không hề nói cho ta biết đó là tên thật của cô. Coi như ta không nhớ rõ, cung chỉ chứng minh là ta đọc sách không dụng công, không có quan hệ đến những thứ khác.
.Tiêu Vô Y vừa nghe, cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý, sắc mặt không khỏi hòa hoãn mấy phần.
.Hàn Nghệ cười hì hì nói: - Hiện tại cô nói cho ta biết, ta tuyệt sẽ không bao giờ quên.
.Tiêu Vô Y liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Hai chữ Vô Y là xuất từ Kinh Thi, y nghia là bách tính cả nước phải biết đoàn kết hỗ trợ nhau, cộng đồng đối ngoại. Lúc đó Đại Đường ta đang phải tác chiến với ngoại địch, vì vậy ông nội ta mới lấy tên này cho ta.
.Hóa ra là ý này nha! Con mẹ nó? sau lần này phải trở về xem lại sách vở cẩn thận. Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: - Chậc chậc, không hổ là Trinh Biển Công, đặt tên có văn hóa như vậy, giống loại không văn hóa như ta, cũng chỉ có thể nghĩ ra cái tên Tiêu Quang Quang. Bởi vậy có thể thấy được, đọc sách là rất trọng yếu nha!
.Tiêu Vô Y cười khúc khích, lập tức lườm hắn một cái, nói: - Ngươi không đọc sách ngược lại cũng không quan trọng, nhưng ngươi cung không đến nỗi sa đọa đến mức chạy đến Trường An mở thanh lâu đi.
.Biết ngay là cô sẽ nhắc đến chuyện này. Hàn Nghệ nói: - Ngươi cho rằng ta muốn sao, ta cung là bị bức ép nha, ta cung muốn làm tể tướng, nhưng vấn đề là ta làm không nổi. Huống hồ, ta mở thanh lâu rất không giống với các loại thanh lâu khác. Cô đã gặp đám Tiểu Mập, không có đạo lý không hiểu chuyện này, cô là đang cố tình gây sự với ta.
.- Ta cố tình gây sự?
.Tiêu Vô Y có chút kích động nói: - Được! Việc này tạm thời không đề cập tới, thế chuyện ngươi đi khắp nơi bêu xấu ta, phải giải thích như thế nào?
.Hàn Nghệ oan uổng nói: - Ta bêu xấu cô khi nào chứ?
.Tiêu Vô Y ủy khuất nói: - Ngươi cùng đám con cháu quý tộc kia nói cái gì có nhớ không? ngươi nói thê tử ngươi cái gì cũng không biết, điêu ngoa tùy hứng, hơn nữa một điểm việc nhà cung không làm, lại còn nói ta áp bức ngươi, ta nói thế có sai không?
.- Khụ khụ!
.Xong, xong, sao ta lại quên mất chuyện này chứ. Con ngươi của Hàn Nghệ cấp tốc lay động mấy lần, nói: - Ngày đó cô nhiều lần trào phúng ta ngay trước mặt đám Thôi Tập Nhận, nói ta đê tiện vô liêm sỉ, thân không có mấy lạng thịt, ta vẫn chưa thèm nhắc đến, không ngờ cô còn dám nói ta.
.Tiêu Vô Y nghe thấy thế hơi đỏ mặt, nói: - Ta chỉ là gậy ông đập lưng ông, ai kêu ngươi châm chọc ta trước.
.- Vậy thì ai cũng không được nói người khác. Hàn Nghệ cũng không dám nói thêm cái đề tài này, lại nói: - Ta thả xuống hết thảy công việc, vội vàng chạy tới, không phải là đến cãi nhau với cô.
.Tiêu Vô Y nói: - Vậy ngươi tới đây làm gì?
.Hàn Nghệ oa một tiếng, - Hình như là cô gọi ta đến mà.
.- Ngươi cũng có thể không cần đến. Tiêu Vô Y hừ nhẹ nói.
.Nữ nhân a! Hàn Nghệ thở dài, nói: - Được được được, là ta muốn thăm cô, cô hài lòng chưa.
.Tiêu Vô Y hừ lạnh, nói: - Nếu miễn cưỡng như thế, thà rằng không nói còn hơn.
.Hắc! Cô còn dám được voi đòi tiên. Hàn Nghệ tức giận nói:
.- Vậy ta thu hồi lại lời nói.
.- Ngươi dám.
.Tiêu Vô Y lập tức trừng mắt.
.Hàn Nghệ vừa tức giận vừa buồn cười, nói: - Không dám. Không dám. Dừng một chút, hắn lại nói: - Hơn nửa năm nay cô vẫn khỏe chứ?
.Tiêu Vô Y nói: - Chả khoẻ tí nào.
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện của cô đã giải quyết chưa?
.Tiêu Vô Y nói: - Cũng đã giải quyết xong, bằng không ta sao dám đến Trường An.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy bây giờ có thể nói cho ta, rốt cục là chuyện gì xảy ra rồi chứ?
.Tiêu Vô Y nhẹ nhàng thở dài. Nói: - Thân thế của ta, ngươi hẳn đã biết đi à nha?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Tiêu Vô Y lại nói: - Vậy ngươi có từng nghe qua về vụ án Phòng gia?
.Hàn Nghệ khẽ cau mày nói: - Ý cô là Phòng Di Ái à?
.Tiêu Vô Y gật gật đầu, nói: - Cao Dương công chúa là dì ta, tuổi cung không kém ta mấy, mà Ngô Vương cùng mẫu thân ta là huynh muội đồng bào, ông ấy cung là cậu ruột của ta, trước đây vẫn thường thường dẫn ta cùng dì ra ngoài du ngoạn. Ông ấy cung vô cùng chăm sóc ta, trong những thân thích mà ta biết, cảm tình giữa ta và cậu là tốt nhất. Nhưng mà, không ngờ Trưởng Tôn lão tặc kia...
.- Trưởng Tôn lão tặc?
.Hàn Nghệ cả kinh nói. Tiêu Vô Y nói: - Ý ta là Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.- Ta biết, thế nhưng... cô gọi như thế có thích hợp không?
.- Ngươi sẽ mật báo ta sao?
.- Đương nhiên không.
.- Vậy là được rồi.
.- Được rồi, cô nói tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận