Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 647.1: Sợ bóng sợ gió một phen

.Từ đầu đến cuối, Hàn Nghệ không hề nói nửa câu về chuyện Hoàng Hậu thi hành yếm thắng chi thuật, bởi vì hắn cảm thấy chuyện này không quan trọng, cho dù Vương Hoàng Hậu thật sự thi hành yếm thắng chi thuật, thì thế nào đây?
.Nếu Lý Trị ngươi có thực lực, có lý do rồi, ngươi có thể phế bỏ nàng, nhưng nếu ngươi không có thực lực, mà miễn cưỡng phế bỏ Hoàng Hậu, vậy ngươi đang tự tìm không thoải mái nha.
.Bây giờ Lý Trị không có thực lực có thể tranh đấu với Trưởng Tôn Vô Kỵ, hơn nữa Lý Trị cũng không có chuẩn bị tốt, chuyện này xảy ra quá đột ngột, cho nên lúc này cứng đối cứng với Trưởng Tôn Vô Kỵ, khả năng thua là vô cùng lớn.
.Mà cùng lúc này, Chử Toại Lương, Hàn Viện, Lai Tể, Liễu Thích đều đến phủ Thái Úy.
.Chuyện lớn như vậy, hậu cung cũng liên tục có động tác, Liễu Thích chắc chắn nhận được phong thanh, ông ta cũng bị hù cho ngây người, đủ mọi dấu hiệu bên ngoài cho thấy, Lý Trị muốn chính thức phế hậu, thế là cả đêm đến tìm bọn họ thương lượng đối sách.
.- Tử Yến, Ngụy Quốc phu nhân sao lại hồ đồ như thế, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.
.Chử Toại Lương đầu tiên là tức giận không kềm được chất vấn Liễu Thích.
.Yếm thắng chi thuật này có thể lớn có thể nhỏ, thậm chí có thể phán tử tội. Bây giờ là thời khắc mấu chốt, lỡ như Lý Trị muốn trị tội Hoàng Hậu, quyết chiến nhất định vừa chạm là bùng phát, nhưng quá đột ngột, mọi người còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nha.
.Liễu Thích gần như sụp đổ, trái tim cũng treo lên tận cổ họng rồi, kích động nói: - Đăng Thiện, tỷ ta sao lại làm ra chuyện hồ đồ thế chứ, đều là Võ Chiêu Nghi vu cáo cho con ta.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cau mày nói: - Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
.Liễu Thích vội nói lại mọi chuyện từ đầu cho Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe.
.Nhưng ông ta vẫn không nói sự thật, bởi vì ông ta cũng không biết, Liễu thị chỉ nói cho ông ta biết, gần đây áp lực của Hoàng Hậu quá lớn, đứng ngồi không yên, đêm không thể ngủ, thế là bà ấy chạy đến tìm Vương Huyền Đạo bốc quẻ, nhưng Vương Huyền Đạo không tính ra được gì cả, thế là lại tìm đạo sĩ, cầu chút pháp khí và phù chú bình an.
.Sự thật lại là sau khi Liễu thị bốc được quẻ hung ở chỗ Vương Huyền Đạo, càng bất an hơn, mới đến tìm đạo sĩ phá giải điềm hung này, liền mang ít pháp bảo và phù chú vào cung.
.Chỉ là Vương Huyền Đạo nổi danh bên ngoài, nếu ngươi nói với người khác, Vương Huyền Đạo bốc một quẻ hung cho Vương Hoàng Hậu, thì vấn đề rất lớn, cho nên Liễu thị cũng không dám nói với ai, bao gồm cả Vương Hoàng Hậu.
.Nhưng vì Vương Hoàng Hậu không được lòng người trong cung, nô tỳ, thái giám đều không thích Vương Hoàng Hậu, bởi vì Vương Hoàng Hậu xuất thân quý tộc, nô tì trong mắt nàng cũng giống như heo chó vậy, còn Võ Mị Nương xuất thân hàn môn, lại ở lại Cảm Nghiệp Tự vài năm, bản thân cũng giỏi tâm kế, đối đãi với cung nữ thái giám vô cùng tốt, thu mua hết người bên cạnh Hoàng Hậu, nắm rõ như lòng bàn tay động tác của Hoàng Hậu. Phía Trần Thạc Chân biết Liễu thị đi tìm Vương Huyền Đạo, liền nói cho Võ Mị Nương biết, Võ Mị Nương liền bắt đầu bảo ngươi quan sát chặt chẽ nhất cử nhất động của Vương Hoàng Hậu.
.Không ngờ đôi mẹ con ngu muội này lại tự mình dâng đến cửa, mang chút pháp khí, phù chú vào cung. Sau khi biết tình hình, Võ Mị Nương liền nhanh chóng cáo trạng với Lý Trị, nói Hoàng Hậu dùng yếm thắng chi thuật, thêm vào người bên cạnh Hoàng Hậu đều nói Hoàng Hậu thi hành yếm thắng chi thuật, nhân chứng vật chứng đều có, vậy Lý Trị đương nhiên tin tưởng, trong lòng chắc chắn là tức giận.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe xong, nói:
.- Tử Yến, lão phu hỏi ngươi lại lần nữa, Hoàng Hậu rốt cuộc có thi hành yếm thắng chi thuật không?
.Liễu Thích nói: - Thái Úy, đã lúc này rồi, ta còn cần gạt các ngươi sao.
.Hàn Viện lo âu nói: - Bất kể phải hay không, bây giờ bệ hạ đã nhận định Hoàng hậu thi hành yếm thắng chi thuật, lần này làm sao mới được đây!
.Chử Toại Lương lên tiếng: - Nếu Hoàng Hậu không có thi hành yếm thắng chi thuật, Võ Chiêu Nghi muốn cứng rắn vu oan giá họa, vậy Chử Toại Lương ta dù phải liều cái mạng già này, cũng quyết không thể để nàng ta toại nguyện, quyết không để chuyện Trương Minh xảy ra lần nữa.
.Lần trước Trương Minh chịu thiệt cho người ta, nhưng hi sinh Trương Minh là để lấy đại cục làm trọng, bảo vệ Vương Hoàng Hậu, mục tiêu bây giờ chỉ thẳng vào Vương Hoàng Hậu, vậy thì không thể nào lùi bước.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu, kiên định nói: - Đăng Thiện nói không sai, lần này chúng ta bất luận thế nào cũng đều không thể nhượng bộ, nếu ngày mai bệ hạ muốn định tội Hoàng Hậu, chúng ta phải yêu cầu tra rõ án này.
.Ông ta nói ra tức là đã chuẩn bị quyết đấu rồi.
.Trong Hoàng cung!
.- Mứt quả của Hoàng cung quả thật không tệ nha!
.Hàn Nghệ bưng một khay ngọc đầy mứt quả, vừa ăn vừa đi theo một tiểu thái giám đến trước một gian phòng nhỏ, tiểu thái giám kia nói: - Đặc Phái Sứ, Vương Ngự Sử ở bên trong, tiểu nhân lập tức cho người thả Vương Ngự Sử ra.
.Hàn Nghệ đột nhiên kéo y lại, nhỏ giọng hỏi: - Này, bên trong có chuột hay gián không?
.Tiểu thái giám vội lắc đầu nói: - Không có, không có, xin Đặc Phái Sứ yên tâm, bệ hạ đã có dặn dò, phải thiện đãi Vương Ngự Sử.
.Hàn Nghệ thất vọng nói: - Ngay cả chuột và gián cũng không có, thì tính là giam giữ gì chứ! Hắn vô cùng hi vọng nhìn thấy cảnh Vương Huyền Đạo bị chuột hù cho ngất xỉu.
.Tiểu thái giám kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ chợt cũng tự biết lỡ lời, hắng giọng nói: - Mở cửa nhanh đi.
.- Dạ!
.Vừa mới mở cửa, một lát sau, thấy Vương Huyền Đạo từ trong phòng đi ra, y nhìn thấy Hàn Nghệ, lập tức mỉm cười, không còn là nụ cười keo kiệt nữa, giống như là vô cùng vui vẻ vậy, thậm chí có chút mờ ám.
.Tên này có ánh mắt gì hả! Hàn Nghệ bất đắc dĩ nói: - Đi đi, Vương công tử.
.Hai người đi đến trước cửa cung theo sự dẫn đường của tiểu thái giám.
.Vương Huyền Đạo đột nhiên nói: - Đa tạ!
.Hàn Nghệ nói: - Tạ ơn thì không cần, lần này chỉ có thể nói ngươi may mắn.
.Vương Huyền Đạo khẽ lắc đầu.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
.- Có ý gì?
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Ta nói rồi, ngươi sẽ thay đổi vận mệnh của ta, qua được kiếp này, túc mệnh của ta coi như đã phá, là ngươi đã cứu ta.
.Hàn Nghệ ngẩn người, chỉ cảm thấy thật sự có chút tà môn nha. Hắn cũng biết nguyên nhân lúc trước Vương Huyền Đạo không nhập sĩ, hơn nữa lần đầu tiên Vương Huyền Đạo gặp hắn đã từng nói vói hắn, hắn sẽ thay đổi vận mệnh của y. Sự thật hình như thật sự là thế, nghĩ bụng, khó trách thằng nhãi này cười vui vẻ đến thế, nói: - Những thứ này, tin thì có, không tin thì không có, nếu ngươi mê tín vào những thứ này, sẽ vô cùng nguy hiểm.
.Vương Huyền Đạo khẽ mỉm cười, không trả lời, còn vô cùng vui vẻ.
.Hàn Nghệ đột nhiên sắc mặt ngưng trọng nói: - Cho dù có phải ý trời hay không, chuyện này ngươi làm vô cùng hồ đồ, sao ngươi có thể giúp Liễu thị bốc quẻ chứ.
.Vương Huyền Đạo nói: - Sư phụ dạy ta những bản lĩnh này, vốn là để ta giúp người bốc quẻ, huống chi Liễu thị cũng coi như là thẩm thẩm của ta, bà ấy đến cầu xin ta, ta sao có thể không giúp. Thật ra chuyện này cũng không tính là giúp, quẻ tượng vô cùng công bằng, kết quả có tốt hay không đều không liên quan đến ta.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Vậy kết quả là tốt hay là không tốt?
.Vương Huyền Đạo hơi liếc nhìn hắn, cười nói: - Đây là chuyện của người ta, ta không tiện nhiều lời.
.- Vậy nếu bệ hạ hỏi ngươi thì sao?
.Vương Huyền Đạo chỉ lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận