Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1285: Nét bút thần thánh

.- Nhưng mà điều này thì có quan hệ gì với ta chứ? Khuôn mặt Hàn Nghệ mang theo đầy vẻ nghi hoặc nhìn Trịnh Thiện Hành
.- Ngươi có biết tại sao lại biến thành như thế này không?
.- Không
.- Mới vừa nói một từ, đột nhiên Hàn Nghệ phản ứng lại, trừng mắt nói: - Lẽ nào. ?
.Trịnh Nghệ Hành gật gật đầu nói: - Từ lúc bắt đầu, phàm là nhân công ở xưởng may quần áo của ta, con cái của bọn họ đều có thể đi học ở Học viện Chiêu Nghi, nhưng điều này chẳng qua là một phúc lợi thuận theo tự nhiên mà thôi. Ta đương nhiên là không có nghĩ tới, Học viện Chiêu Nghi của ngươi vừa hay lại mở ở đây, chỉ có như vậy thôi. Nhưng, bây giờ thì ngược lại, mọi người đều cho rằng xưởng may của ta là con đường duy nhất để vào Học viện Chiêu Nghi. Ngươi cũng biết ngay cả phu nhân của Trâu Phượng Sí cũng đi.
.- Không phải chứ! Không ngờ tên nhãi kia đã chuẩn bị hai tay. Hàn Nghệ hơi kinh ngạc, lại thì thầm: - Chuyện này, ngàn vạn lần đừng để cho bọn họ được như ý. Ta còn trông chờ bọn họ quyên góp thêm chút tiền đấy.
.- Cái gì?
.- Ặc, không có gì. Trước tiên, vào trong ngồi đi.
.Sau khi vào trong sảnh ngồi xuống, Hàn Nghệ lại nói: - Nếu như ngươi không cần nhiều người như vậy, thì ngươi cũng có thể từ chối bọn họ mà.
.- Điều này
.Trịnh Thiện Hành nhăn mày, gã không giỏi về khoản từ chối người khác, nhất là đối với những người dân này. Ngược lại, gã cho rằng những người dân này cũng không dễ dàng gì, thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, mình phải nên giúp đỡ bọn họ, nhưng mà năng lực của gã cũng có bấy nhiêu, vì thế gã không phải đến để than trách, bản thân gã là một quân tử, không thích than trách. Mục đích gã đến đây rất đơn giản, hy vọng có thể nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, nói: - Nếu như ta thật sự cần nhiều người như vậy thì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Vậy thì ngươi tuyển đi.
.- Bọn họ đều là vì con cái nên mới chạy tới chỗ ta. Thế nhưng Học viện Chiêu Nghi đâu có thể chứa hết nhiều người như vậy? Trịnh Thiện Hành nói: - Căn bản ta không có cách nào bảo đảm với bọn họ, sợ rằng sau này ta muốn tuyển người cũng rất khó.
.- Điều này cũng đúng.
.Hàn Nghệ nhíu mày.
.- Ân công, ân công.
.Chợt thấy Tang Mộc vội vàng đi vào, ông ta vừa nhìn thấy Trịnh Thiện Hành cũng có mặt ở đây, lập tức đem những lời vừa muốn nói ra nuốt ngược trở lại, hướng về phía Trịnh Thiện Hành hành lễ.
.Hàn Nghệ hỏi: - Tang Mộc, sao thế?
.Tang Mộc trả lời: - Ân công, sáng hôm nay, ở xưởng phía tây ngoại ô của chúng ta đột nhiên có hơn ngàn người tới nói là muốn đến xưởng chúng ta tìm việc làm.
.Hàn Nghệ sửng sốt một chút, lại cười khổ nói: - Chút nữa là ta quên, công nhân của chúng ta cũng có phúc lợi này.
.Tang Mộc sững sờ, không rõ ràng cho lắm.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ta đến đây cũng là vì chuyện này.
.Tang Mộc chậm chạp ồ lên một tiếng.
.Đúng rồi, thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Sao ta lại quên điểm này được chứ? Từ đó có thể thấy, ta vẫn là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương của phụ mẫu. Mắt Hàn Nghệ đột nhiên sáng lên.
.Trịnh Thiện Hành nhìn thấy thần sắc khác thường của Hàn Nghệ, dò hỏi: - Chẳng lẽ là Hàn tiểu ca đã tìm ra cách giải quyết rồi?
.Hàn Nghệ liếc nhìn Trịnh Thiện Hành, làm sao mà không hiểu gã có ý gì, không phải gã đến đây kể khổ, điều này cũng chẳng phải chuyện to tát gì, không tuyển là được rồi, là gã hy vọng Hàn Nghệ nghĩ cách có thể giúp đỡ được nhiều người hơn. Khẽ ho một tiếng, hắn nói: - Trịnh công tử, ta nghĩ chuyện này lại chẳng phải là vấn đề khó khăn gì, biết tự lượng sức mà làm là được rồi, lấy thúng úp voi, thì cũng chẳng làm đến đâu. Nếu như quả thật ngươi muốn tuyển người thì tuyển đi, thêm ít người nữa, Học viện Chiêu Nghi vẫn chứa được. Nếu bỗng nhiên tăng lên rất nhiều người, vậy thì chứng tỏ việc buôn bán của ngươi không tệ, lại có thể quyên góp nhiều tiền một chút, xây dựng thêm một học viện nữa là được rồi.
.Trịnh Thiện Hành thoáng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng.
.Hàn Nghệ lại hướng về phía Tang Mộc nói:
.- Tang Mộc, xưởng ở ngoại ô phía tây cũng như vậy. Cần tuyển bao nhiêu người thì tuyển bấy nhiêu người. Hiện tại người nhiều, còn thể lấy được những người ưu tú.
.- Vâng, ta biết rồi.
.Sau khi tiễn Trịnh Thiện Hành rời đi, Hàn Nghệ lập tức quay sang Tang Mộc nói: - Nhanh chuẩn bị xe ngựa, ta phải vào cung ngay lập tức.
.- Ân công, thời gian này không còn sớm nữa.
.- Không sao, dù sao đợi ở đây cũng rất mệt.
.Đợi đến khi Hàn Nghệ chạy tới hoàng cung, đã là lúc chạng vạng, Lý Trị đang ngồi trong lầu các cao cao cùng Võ Mị Nương thưởng thức ráng chiều mùa thu rực rỡ, nghe thấy Hàn Nghệ cầu kiến, cũng đều cảm thấy kinh ngạc.
.- Vi thần tham kiến bệ hạ, tham kiến hoàng hậu.
.- Miễn lễ. Lý Trị hiếu kỳ nói: - Khanh vào cung lúc này có phải là có chuyện quan trọng gì cần bẩm báo hay không?
.Hàn Nghệ cũng trực tiếp nói: - Hồi bẩm bệ hạ, vi thần vừa nghĩ đến một cách một công đôi việc, vừa có thể làm suy yếu sức ảnh hưởng hương thân, lại có thể làm cho chính sách "đất nào trồng cây đấy" của triều đình được thực thi, còn có thể khiến cho nhiều đứa trẻ được tiếp thu giáo dục.
.Lý Trị nghe vậy liền mừng rỡ, nói: - Lời này là thật?
.Hàn Nghệ gật đầu, sau đó đem chuyện hôm nay có rất nhiều dân chúng muốn đến xưởng của hắn làm việc kể cho Lý Trị nghe.
.Lý Trị nghe được thì sững sờ, nghi hoặc nói: - Điều này thì có liên quan gì đến việc khanh nói.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, chuyện này đủ để chứng minh một điều, chính là đáng thương tấm lòng làm cha mẹ trong thiên hạ. Ai cũng đều hy vọng con cái của mình thành tài, có tiền đồ. Muốn vậy, lối thoát duy nhất chính là học tập. Nhất là những dân chúng bình thường và thương nhân. Bình thường, con cái họ muốn được đi học đều là chuyện cực kỳ khó khăn. Lúc trước, Hộ Bộ phổ biến chính sách "đất nào trồng cây đấy" gặp phải trở ngại, đều là do hương thân ở giữa cản trở, nhưng nếu như phối hợp với chính sách của triều đình, con cái của bọn họ được đến học ở Học viện Chiêu Nghi, vậy thì hương thân còn có thể cản trở được nữa không?
.Lý Trị nghe vậy liền mở to mắt, nghĩ ngợi hồi lâu, nói: - Khanh nói tiếp đi.
.Hàn Nghệ nói: - Sức ảnh hưởng của hương thân kỳ thực không phải là đến từ xuất thân của bọn họ, phần nhiều là dân chúng đều phải dựa vào bọn họ, trong đó điều mấu chốt là do dân chúng đều không biết chữ. Chiếu lệnh của triều đình chỉ có thể thông qua hương thân nói cho dân chúng biết, mà dân chúng cũng chỉ có thể thông qua hương thân để hiểu được chính sách của triều đình. Nhưng nếu như một đứa trẻ ở quê cũng có thể được học ở Học viện Chiêu Nghi, như vậy đối với việc dựa dẫm vào hương thân về mặt chữ nghĩa sẽ càng ngày càng suy yếu bớt, triều đình cũng như vậy.
.Vả lại, bọn trẻ còn học được tri thức mới. Hơn nữa, học ở Học viện Chiêu Nghi của hoàng hậu, vậy thì trong lòng họ sẽ hình thành khái niệm quốc gia, sẽ không tuân theo những hương pháp lạc hậu, ngu dốt nữa. Hơn nữa, sẽ không còn mù quáng bị người khác giật dây, làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo. Với lại, đây đều là những biến đổi ngầm, sẽ không gây ra xao động lớn, thậm chí còn không cần triều đình ra mặt.
.Võ Mị Nương nghe vậy ánh mắt lóe lên, nhưng ngoài miệng lại nói:
.- Nhưng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để xây dựng Học viện Chiêu Nghi?
.- Không cần đâu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chẳng lẽ hoàng hậu đã quên thương nhân. Thương nhân càng mong muốn con cái của họ được đi học. Vả lại, thương nhân là đối tượng quan trọng để chính sách "đất nào trồng cây đấy" dựa vào. Chỉ cần Học viện Chiêu Nghi phối hợp với chính sách "đất nào trồng cây đấy" của triều đình, xây dựng học viện ở những nơi thực hiện chính sách "đất nào trồng cây đấy", nhưng mà tiền này do thương nhân bỏ ra đầu tư. Thương nhân nhất định sẽ đáp ứng, bởi vì, cũng có thể nhờ vậy mà bọn họ kiếm được càng nhiều hơn.
.Đầu tiên, bọn họ quyên trợ cho Học viện Chiêu Nghi, con cái bọn họ có thể đi học ở Học viện Chiêu Nghi. Mặt khác, con cái của những nông dân làm thuê cho họ cũng có thể tới học ở Học viện Chiêu Nghi. Cứ như vậy mà nói, chỉ sợ sẽ có càng nhiều nông phu bằng lòng đem đất của họ cho thương nhân thuê. Nhưng do chính sách trước đây, kỳ thật là dân chúng đặt đất đai của mình trong tay triều đình, tiếp đó sẽ do triều đình cho thương nhân thuê. Tương đương với việc đất đai triều đình nắm trong tay càng ngày càng nhiều. Ngược lại điều này có thể tránh đượcviệc thôn tính đất đai, cùng với trốn thuế, lậu thuế.
.Võ Mị Nương sau khi nghe xong, trong lòng phẫn nộ. Nhìn từ lợi ích chính trị của nàng ta, việc làm suy yếu sự ảnh hưởng của hương thân đối với nàng ta mà nói cũng là có lợi, nếu có thể làm được điểm này, nàng ta cũng đã hài lòng rồi, nhưng mà nếu giống như lời Hàn Nghệ đã nói, lấy đó để thay thế, sẽ là Học viện Chiêu Nghi, đồng thời Học viện Chiêu Nghi sẽ có thể nhanh chóng khuếch trương ra bên ngoài. Đối với việc này mà nói cũng là một công đôi việc. Nàng ta hơi khẩn trương liếc Lý Trị, tuy biết rằng Lý Trị sẽ phải đáp ứng, nhưng việc này có liên quan đến lợi ích chính của nàng ta, trong lòng cũng còn có chút lo lắng.
.Lý Trị nghĩ ngợi một lúc lâu, gật đầu nói: - Chủ ý này của khanh thật là không tệ. Đến lúc đó, một số hương thân trước đây đã từng cự tuyệt chính sách "đất nào trồng cây đấy" của triều đình e là hối hận không kịp.
.Đối với y mà nói, cũng là một công đôi việc, "đất nào trồng cây đấy" đương nhiên không cần nhiều lời, điều này có thể làm giàu dân giàu nước, mà hương thân quá mức mạnh mẽ, đối với triều đình mà nói cũng không phải là chuyện tốt, nhưng cũng không thể không có bọn họ. Chỉ có thể nói làm suy yếu sức ảnh hưởng của bọn họ, vậy thì thêm nhân tố phi chính trị là Học viện Chiêu Nghi, này ở bên trong, có thể đạt được sự cân bằng rất tốt. Hơn nữa, sẽ không dẫn đến bất cứ xao động nào, ta là nghĩ cho dân chúng, tăng thêm phúc lợi, hương thân cũng không thể nói triều đình nhắm vào bọn họ, chuyện này là ngươi tình ta nguyện, Học viện Chiêu Nghi lại không có ép buộc các ngươi đến học. Tiếp đó, phổ cập giáo dục là con dao hai lưỡi, nhưng mà nếu hoàng thất nắm nền giáo dục trong tay, vậy thì đương nhiên là lợi nhiều hơn hại rồi, nó có thể truyền bá tư tưởng hoàng đế cần cho dân chúng
.- Bệ hạ thánh minh. Hàn Nghệ nói: - Thần cho rằng, triều đình chỉ có thể dẫn dân chúng đi trên con đường đúng đắng, mà không thể dùng chính sách để áp bức họ, mặc dù ước nguyện ban đầu là tốt, nhưng sẽ dẫn đến tâm lý phản kháng của dân chúng.
.Võ Mị Nương thấy Lý Trị nhẹ giọng, biết mình cũng nên bày tỏ thái độ rồi, gật đầu, cười:
.- Đây không phải là tư tưởng "Vô vi nhi trị" của Lão Tử hay sao?
.Lý Trị gật đầu, cười - Nhưng đồng thời cũng bao hàm cả tư tưởng giáo hóa của Nho gia, mà hai nhà hợp làm một, chính là chỗ tinh túy của văn hóa Đại Đường ta. Được rồi, chuyện này sẽ do khanh đi làm.
.Chuyện này, thậm chí cũng không cần thông qua bất cứ sự bàn bạc nào.
.- Vi thần tuân mệnh.
.Nói xong, Hàn Nghệ lại tiếp: - Bệ hạ, hoàng hậu, thần còn có một yêu cầu hơi quá.
.- Yêu cầu gì?
.- Thần hy vọng có thể xây dựng một Học viện Chiêu Nghi ở Dương Châu, về mặt tiền bạc, thần sẽ dốc hết sức đảm đương, xem như là một chút báo ơn đối với quê hương của thần.
.Lý Trị cười nói: - Chuyện này phải hỏi hoàng hậu.
.Võ Mị Nương cười, nói - Cho dù không muốn, ta cũng không thể từ chối Hàn Thị lang dốc chút sức lực đối với quê hương.
.Vả lại còn không cần cô xuất ra một phân tiền. Hàn Nghệ vội nói:
.- Đa tạ hoàng hậu ân chuẩn.
.Điều này không phải là hắn đột nhiên nghĩ tới, mà là hắn đã sớm lên kế hoạch xong rồi. Trước mắt, Học viện Chiêu Nghi đang ở thời kỳ sôi động, hắn nhất định phải đuổi trước, trước tiên xây dựng Học viện Chiêu Nghi ở Dương Châu, quê hương gì đó chỉ là thứ yếu, chủ yếu là hắn muốn tăng thêm chính tích của Dương Triển Phi, thu hút thương nhân xuống phía nam đầu tư nhiều hơn nữa.
.Chính vào lúc này, Trương Đức Thắng bước thấp bước cao chạy đến, thở hổn hển nói: - Bệ hạ, tin thắng trận của tiền tuyến báo về, tin thắng trận của tiền tuyến báo về.
.- Ồ, mau đưa cho trẫm!
.Lý Trị đột nhiên đứng dậy, sau khi đợi Trương Đức Thắng dâng tin chiến thắng lên, y vội vàng mở ra xem, xem xong liền cười ha ha: - Tư không bọn họ sắp khải hoàn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận