Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1413: Tai họa mọi người đều biết.

.- Quan mới nhậm chức phải dốc lòng hăng hái, đúng là quy luật vĩnh viễn không thay đổi.
.Lư Thừa Khánh nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Hàn Nghệ, không khỏi cảm khái nói.
.Hứa Ngữ Sư ở một bên nói: - Nhưng việc này cũng không giống với tác phong của Hàn Nghệ lắm, hơn nữa không hề có dấu hiệu báo trước.
.Lư Thừa Khánh gật đầu nói:
.- Việc này quả thực có chút khác thường, mọi người cũng đều không đoán được ý của hắn, sau này ai còn dám dễ dàng chọc vào hắn, hắn nắm trong tay hai kế hoạch lớn là Tây Bắc, Thổ Dục Hồn, bây giờ hắn có thể điều Đổng Anh và Chu Đạo Hành đi Tây Bắc, ngày khác cũng có thể điều người khác đi Thổ Dục Hồn.
.Lúc này, một người ở phía sau cười nói: - Nhưng ta thấy chuyện này vẫn còn chưa xong, Chu gia và Đổng gia cũng đều không phải dễ chọc, nếu hai nhà này dập tắt ngọn đuốc này rồi, vậy thì thành chuyện cười rồi.
.Hai người Lư, Hứa nghiêng đầu nhìn một cái, thấy là Đỗ Chính Luân, trướctiên hành lễ một cái, Lư Thừa Khánh lại cười nói: - Nhưng ta thấy khó a, nếu Hàn Nghệ dám dâng bản tấu chương kia, tất nhiên là có đủ lòng tin.
.- Ha ha! Chúc mừng, chúc mừng, Hàn tiểu ca vừa trở về liền song hỷ lâm môn, đúng là rất đáng chúc mừng a!
.Hàn Nghệ và Trương Đại Tượng vừa mới về đến Hộ Bộ Bộ liền nghe thấy một tràng cười sang sảng, chỉ thấy Trịnh Thiện Hành từ trong phòng đi ra, chắp tay cười nói với hắn.
.Trừ khi là ở trong đại điện, nếu không, người tương đối thân vẫn quen xung hô với Hàn Nghệ là Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ lại là vẻ mặt tối sầm, ra vẻ không vui, lên giọng hách dịch nói: - Ta nói Trịnh chủ sự, ngươi cũng thật không có suy nghĩ, ta đã trở về lâu như vậy rồi, cũng không đến đón gió tẩy trần cho ta, lại nói, song hỷ lâm môn, lẽ nào là một câu chúc mừng là có thể xong chuyện, nói ít cũng phải tặng ngàn tám trăm quan để làm lễ vật chúc mừng a.
.- Lễ vật thì ta sớm đã phái người đưa đi rồi, tuy không có ngàn tám trăm quan, nhưng ngươi sao có thể để ý chút tiền này chứ. Trịnh Thiện Hành không nhanh không chậm nói:
.- Về phần đến chúc mừng sao? Ha ha, không phải Trương Thị lang đã thay mặt Hộ Bộ Bộ chúng ta đi rồi sao? Nếu chia mấy tốp đi, ta sợ ngươi cũng chiêu đãi không nổi, dù sao cũng sẽ gặp nhau, hà tất gấp gáp nhất thời.
.Hàn Nghệ nghe vậy thở dài một tiếng, nói: - Nếu ai ai cũng suy nghĩ giống ngươi như vậy thì tốt rồi.
.Trịnh Thiện Hành đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức bật cười ha ha.
.Sau khi đứng trước viện hàn huyên một hồi, ba người liền đi vào hậu đường, ngồi xuống.
.Hàn Nghệ đầu tiên là trực tiếp đem kết quả của triều hội nói với Trịnh Thiện Hành, lại nói: - Về quá trình trong đó, ta không nói chi tiết nữa, nhưng có một điểm có thể chắc chắn, trọng trách tiếp theo của Hộ Bộ chúng ta là vô cùng lớn, vì cho dù là Thổ Dục Hồn, hay là cả vùng Tây Bắc, đều phải lấy lợi ích để lôi kéo họ, ổn định họ lại, để họ hiểu là triều đình đang nỗ lực giúp họ có cuộc sống tốt hơn, mà Hộ Bộ chúng ta nắm giữ tài chính quốc gia, một khi có sai sót, Hộ Bộ Bộ chúng ta khó mà tránh được trách nhiệm này.
.Trương Đại Tượng mà nghe rất mơ hồ a, nói: - Hàn tiểu ca, cũng không thể nói như thế được a, chuyện lớn như vậy sao có thể cho một mình Hộ Bộ Bộ chúng ta quyết định a!
.Không gì khác là nhắc nhở Hàn Nghệ, ngươi đừng tự đào hố chôn mình a! Bây giờ ngươi đã nói như vậy rồi, lỡ như thật sự xảy ra sai sót gì, người ta còn không đẩy hết lên người ngươi à.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lợi ích thường là đi kèm theo với nguy hiểm, bất cứ chuyện gì đều không thể hy vọng chỉ lấy được cái tốt, để cái xấu cho người khác, điều này là không thể tồn tại được, nếu muốn tránh điều này, vậy thì chỉ có một cách, chính là không để Hộ Bộ Bộ chúng ta chủ đạo cả kế hoạch.
.Trương Đại Tượng ngượng ngùng cười, thực ra gã cũng thật không muốn lắm, lời không thể nói như vậy, vì trong lòng gã hiểu rất rõ, nếu không, Hàn Nghệ cũng sẽ không đưa ra a!
.Kế hoạch này của Hàn Nghệ, hắn có thể yên tâm giao cho Tam Tỉnh chủ đạo sao, nếu như có sai sót, lỗi lầm này hắn không gánh cũng phải gánh, nhưng Hàn Nghệ thấy Trương Đại Tượng còn có chút thấp thỏm, vậy là lại nói: - Nhưng các ngươi yên tâm, Thổ Dục Hồn và vùng Tây Bắc bây giờ đều là nghèo vô cùng nghèo khổ, chỉ cần làm chút chuyện nhỏ là có thể thu được thành công rất lớn, đây rõ ràng là để cho Hộ Bộ chúng ta lập công. Nhưng Tây Bắc là một vùng đất lớn như vậy, đột nhiên bắt đầu nộp thu thuế, hơn nữa chế độ thu thuế lại là khá phức tạp, việc này với Hộ Bộ chúng ta mà nói là một khảo nghiệm vô cùng lớn, đặc biệt là trên phương diện nhân tài chuyên môn, trước mắt Hộ Bộ chúng ta rõ ràng là vẫn không đủ. Vì vậy trong nửa cuối năm nay, ta đã dự tính sẽ bắt đầu mở cuộc thi chứng nhận tư cách, chiêu nạp một số nhân tài đến Hộ Bộ chúng ta làm Lại.
.- Lại?
.Trương Đại Tượng sửng sốt, nói: - Hàn tiểu ca, người đọc sách đều muốn làm quan, chức Lại này họ đều khinh thường.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu làm quan dễ như vậy, bổng lộc mọi người ít nhất cũng phải giảm hơn nửa, nếu không, Hộ Bộ đâu có nhiều tiền như vậy để phát bổng lộc. Lại nói người đọc sách chân chính, họ càng tôn sùng việc học Nho đạo hơn, toán thuật không phải là sở trường của họ, họ muốn thi cũng không chắc sẽ thi đậu nữa. Ồ, Hộ Bộ chúng ta mỗi quan sử từ chủ sự trở xuống phải đi thi, tuy không nói không thi đậu sẽ sa thải họ, nhưng việc này liên quan đến con đường làm quan của bọn họ, cái này cũng sẽ được liệt vào thành tích khảo hạch của họ, đặc biệt là những Lại kia, nếu họ muốn trở thành quan viên chính thức thì bắt buộc phải nhận được bằng chứng nhận, hơn nữa ta dự định mượn lần thi kiểm tra tư cách này để chuyển một vài Lại thành quan viên chính thức.
.Hai việc này có liên quan nhau sao? Trương Đại Tượng có chút mơ hồ.
.Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: - Hàn tiểu ca thật không hổ là xuất thân thương nhân, thật là tinh thông về tính toán a!
.Trương Đại Tượng kinh ngạc nói: - Trịnh Chủ sự, lời này của ngươi là sao?
.Trịnh Thiện Hành khẽ cười nói: - Hàn tiểu một mặt mở kỳ thi chiêu mộ Lại với bách tính, một mặt mượn lần thi này chuyển Lại thành quan viên, việc này không phải nói với mọi người rằng cuộc thi kiểm tra tư cách lần này cũng không phải chỉ đơn giản lấy bằng chứng nhận như vậy, có thể làm cho người ta tiến thêm một bước lớn, với những người bình thường mà nói, đó là có thể gặp chứ không thể cầu được.
.Giữa dân chúng và Lại có một ranh giới, đặc biệt là Lại của Hộ Bộ, dù nói như thế nào, tốt xấu cũng là giao tiếp với tiền, ra ngoài nói chuyện cũng phải ngông hơn một chút, mà Lại và quan cũng có một ranh giới, lần thi này liền có thể làm cho ngươi có sự thay đổi về chất, vậy ai còn dám khinh thường lần thi khảo sát tư cách này, muốn không hot cũng rất khó a.
.Trương Đại Tượng cũng thình lình phản ứng lại, nói: - Nhưng Hàn tiểu ca, quan viên chính thức cũng không phải nói chuyển là chuyển được, cho dù chúng ta có thể có thể nghĩ cách, nhưng danh ngạch của Hộ Bộ cũng chỉ có như vậy.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Trương Thị lang, vừa rồi Hàn tiểu ca cũng đã nói rồi, đột nhiên có thêm một mảnh đất lớn Tây Bắc như vậy, lần này cần rất nhiều nhân tài về phương diện này, ta tin tưởng Hàn Thượng thư nhất địnhsẽ điều phái một bộ phận người của Hộ Bộ đi Tây Bắc, như vậy tự nhiên sẽ trống ra rất nhiều danh ngạch.
.Trương Đại Tượng như bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu nói: - Đúng đúng đúng, sao ta có thể quên mất điều này chứ.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, nói: - Việc này quyết định như vậy đi.
.Trương Đại Tượng cười nói: - Ngài đây là tân quan bổ nhiệm hăng hái xốc vác, chúng ta dám nói không sao.
.Dứt lời ba người bật cười ha ha.
.Hàn Nghệ lại nói: - Đúng rồi, những tài liệu đã thu thập về kia, đem tới cho ta xem một chút, à, còn có tình hình thu nhập quốc khố của năm ngoái nữa.
.Trương Đại Tượng đầu tiên là ngẩn người, lập tức phản ứng lại, thứ Hàn Nghệ muốn tất nhiên là tài liệu mà hắn phái người đi tuần tra thu thập về, lập tức gọi người lấy tài liệu đưa tới.
.Hàn Nghệ đầu tiên là lựa chọn một vài báo cáo tổng hợp tài chính từ các nơi, vừa xem, vừa hỏi: - Phần tài liệu này các ngươi đã xem qua chưa?
.Trương Đại Tượng, Trịnh Thiện Hành cùng gật gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Các ngươi có ý kiến gì không?
.Trương Đại Tượng nói: - Việc này không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, chỉ là có chút vấn đề nhỏ, chỉ cần tiếp tục duy trì tình thế này là rất khá rồi.
.Nhưng còn Trịnh Thiện Hành lại cau mày trầm ngâm.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn, cười nói:
.- Trịnh chủ sự có lời dừng ngại nói thẳng, ở đây chỉ có ba người chúng ta, đi ra khỏi cánh cửa này, mọi người cũng có thể không thừa nhận.
.- Hả?
.Trương Đại Tượng kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, người này thế nào cũng không giống Hộ Bộ Thượng thư a!
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ta cho rằng tuy tình hình tài chính trước mắt vô cùng tốt đẹp, nhưng có một tai họa ngầm, không thể coi thường.
.Hàn Nghệ hỏi: - Tai họa ngầm gì?
.- Điều chế tô dung! Trịnh Thiện Hành nói.
.Trương Đại Tượng nghe đến kinh ngạc, đây chính là quốc sách a, nói: - Trịnh chủ sự, điều chế tô dung này có vấn đề gì?
.Trịnh Thiện Hành liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, thấy ánh mắt của hắn vẫn là rơi trên nhưng tài liệu kia, cũng không biểu lộ ra vẻ rất ngạc, trong lòng dĩ nhiên hiểu rõ, vậy liền nói: - Từ xưa đến nay, các triều đại đều là thu thuế theo nhân khẩu, mà điều chế tô dung của triều ta sở dĩ có thể đạt được thành công, là do chế quân điền, mà đặc trưng lớn nhất của chế quân điền chính là ruộng đất của mỗi người đều giống nhau, vậy thì mỗi người tất nhiên phải nộp mức thuế giống nhau.
.Nhưng trên những tài liệu này đã phản ứng ra, thực ra không phải như vậy. Đầu tiên, triều ta thời kỳ đầu xây dựng, không phải tất cả đất đai đều là của quốc gia, lấy ngay Trịnh gia ta mà nói, đất đai của Trịnh gia ta cũng không phải ít, có không ít đất đai là của tư nhân, đất đai họ có trong tay luôn luôn cao hơn số đất đai mà chế quân điền hạn định. Tiếp theo, chính là có không ít đất đai của bách tính bị chiếm đoạt, hoặc là bách tính sống ở vùng đông dân, đất đai mà họ có được ít hơn rất nhiều so với quy định, nhưng thuế mà họ nộp lại là giống với những đại địa chủ kia.
.Triều ta luôn chủ trương tư tưởng bớt lao dịch giảm sưu thuế, nếu dựa theo chế quân điền mà xem, đúng là bớt lao dịch giảm sưu thuế, nhưng sự thực không phải như vậy, với những bách tính ít đất đai kia, thuế phú này chính là thuế nặng. Hơn nữa, cùng với việc đất đai trong tay triều đình giảm đi, việc thôn tính lại tăng cao lên, sẽ đem lại cho quốc gia tổn hại vô cùng lớn, Hộ Bộ chúng ta không thể yên ổn với hiện trạng này, phải bổ sung trước khi xảy ra vấn đề.
.Trương Đại Tượng nói: - Trịnh chủ sự, đây chỉ là số ít mà thôi, nếu thật như Trịnh chủ sự nói, thiên hạ sớm đã đại loạn rồi.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Nhưng nếu so với mấy năm trước, xu thế này rõ ràng đang nặng nề hơn, theo lý nên kịp thời ngăn lại.
.Trương Đại Tượng nhìn Hàn Nghệ, nói: - Hàn tiểu ca, chế quân điền và điều chế tô dung chính là quốc sách của triều ta, không thể không thể hành động thiếu suy nghĩ được a!
.Nếu ngươi châm ngọn đuốc này, vậy thì sẽ không phải ngọn đuốc hăng hái của tân quan, mà là dẫn lửa thiêu thân, lẽ nào chỉ Trịnh Thiện Hành ngươi biết việc này không công bằng, ai không mù đều biết, nhưng nói đến cùng đây là bảo vệ lợi ích của ai, không phải chính là lợi ích của tầng lớp thống trị sao, nếu ngươi thay đổi, ngươi chính là đang làm tổn hại đến lợi ích của tầng lớp thống trị, việc này được sao.
.Hàn Nghệ rốt cục cũng bỏ tài liệu xuống, ngẩng đầu liếc nhìn hai người một cái, cười nói: - Hai vị nói đều rất có lý, chế quân điền và điều chế tô dung chính là cốt lõi để triều ta lập quốc, sao có thể dễ dàng thay đổi, nhưng Trịnh chủ sự nói thực sự cũng có lý, tuy không nói thay đổi, nhưng cũng không thể không phòng, vì vậy ta cho rằng Hộ Bộ chúng ta nên đẩy mạnh việc tuần thị đối với các nơi, nghĩ cách ngăn chặn tình hình này lan rộng, dốc hết toàn lực để duy trì chế quân điền và điều chế tô dung.
.Trương Đại Tượng gật gật đầu nói: - Việc này ngược lại thì khả thi.
.Trịnh Thiện Hành cũng gật gật đầu, thực ra việc này ai cũng biết, nếu thay đổi dễ như vậy thì sớm đã thay đổi rồi, gã chỉ là muốn nói với Hàn Nghệ điểm này, hy vọng trí tuệ của Hàn Nghệ có thể thay đổi, nếu Hàn Nghệ không làm như vậy, gã cũng có thể hiểu được, ngươi bảo hắn đi thay đổi, hắn không có lá gan này, lại nói:
.- Lời của Hàn tiểu ca có lý, nhưng ta cho rằng Hộ Bộ và Ngự Sử Đài kết hợp tuần tra, hiệu quả sẽ càng tốt hơn, đầu tiên hai bên có thể giám sát lẫn nhau, hơn nữa là Ngự Sử Đài có chức trách của quan viên giám sát, có Giám sát Ngự Sử ở bên cạnh giám sát, người của chúng ta có thể thu được nhiều tài liệu hơn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta cũng nghĩ như vậy, vì vậy ta định mỗi năm đều phái người phối hợp với bên Ngự Sử Đài đi tuần tra các nơi.
.Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài có người nói: - Trương Thị lang, Lưu chủ bộ của Quang Lộc Tự đến rồi.
.Trương Đại Tượng vội nói: - Thiếu chút nữa thì quên mất, ta hẹn Lưu chủ bộ đến nói chút chuyện.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy ngươi đi đi, dù sao hôm nay ta cũng sẽ ở Hộ Bộ, à, thuận tiện phân phó xuống, tối nay ta mời khách, chiêu đãi mọi người.
.Trương Đại Tượng gật đầu, sau đó liền đi ra ngoài.
.Lúc này Trương Đại Tượng vừa ra khỏi cửa, Hàn Nghệ liền nhìn về phía Trịnh Thiện Hành, nói:
.- Trịnh công tử, đây chính là Hộ Bộ, ngươi không thể lấy Hộ Bộ ra làm từ thiện được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận