Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 625.1: Thức tỉnh

.Mặc dù triều đại không giống nhau, rất nhiều thứ đã có thay đổi, chúng ta cũng nên thay đổi theo, nhưng có những thứ không thể đánh mất, đó chính là dũng cảm, chính trực và cảm giác sứ mệnh. Đi tìm lại sự chính trực, dũng cảm và cảm giác sứ mệnh của các ngươi đã đánh mất đi! Dùng trí tuệ siêu phàm của các ngươi để phụ trợ quân chủ trị lý thiên hạ, dùng sự dũng cảm của các ngươi bảo vệ lãnh thổ quốc gia, dùng sự nhân ái của các ngươi để giúp đỡ những bách tính nghèo khổ kia, dùng sự chính nghĩa của các ngươi để đánh bại những tà ác đang phát sinh, dùng sự kiên trì và chấp nhất của các ngươi để hoàn thành cuộc phục hưng này.
.Hàn Nghệ hô ra một câu khẩu hiệu rất có sức cuốn hút.
.Phục hưng!
.Trong phòng học vô cùng yên tĩnh, nhưng trong trái tim của mỗi người đều là sự cuồng nhiệt, huyết dịch của họ sục sôi, bọn họ cảm nhận được một linh hồn đang dần dần thức tỉnh trong cơ thể mình, một cảm giác sứ mệnh mãnh liệt đang kêu gọi họ. Trong đó bao gồm cả cha con Trưởng Tôn Xung và Độc Cô Vô Nguyệt, duy chỉ có Nguyên Liệt Hổ là có động tác buồn ngủ.
.Bọn họ đã khát khao sự vinh quang vô thượng này.
.Bọn họ khát vọng có được tinh thần quý tộc thời kỳ viễn cổ.
.Bọn họ sẵn lòng hoàn thành cuộc phục hưng này.
.Vì với tính cách con người mà nói, đối với hai chữ "phục hưng" đều tràn đầy kính ý và khát vọng vô cùng.
.Hàn Nghệ nhìn bọn họ đang chìm đắm trong tư tưởng của mình, trong mắt lóe lên tia hào quang khác thường.
.- Hàn Nghệ, thật là không dám tưởng tượng, ngươi sẽ nói như vậy?
.Sau khi tan học, về đến đại đường của nha thự, Trưởng Tôn Diên lắc đầu vẻ không thể tin nổi.
.Khẩu hiệu "phục hưng tinh thần quý tộc" lại nói ra từ miệng một tên nông dân, đây đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng.
.Hàn Nghệ cười khổ một tiếng nói: - Ta đây cũng không phải là không có cách nào sao?
.Trưởng Tôn Diên hiếu kỳ nói: - Sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Cảnh sát hoàng gia tương lai phải bảo vệ luật pháp, mà đại diện cho luật pháp là công bằng và chính nghĩa, luật pháp là thứ thần thánh, cơ bản của một quốc gia, nếu như luật pháp rơi vào tay người tâm thuật bất chính, đó sẽ là một tai họa của cả một quốc gia và bách tính. Ta cần phải khiến cho bọn họ nhận thức, mặt đối lập của bọn họ không phải là bách tính, mà là tà ác, tất cả tư tưởng và thế lực tà ác, cảnh sát hoàng gia cần phải có sự quyết đoán đối kháng với quý tộc, đồng thời cũng phải hòa tan chính nghĩa trong huyết dịch.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Vì vậy cảnh sát hoàng gia nhất định phải do quý tộc dẫn đầu.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Không sai! Chỉ có quý tộc mới có dũng khí và tư tưởng độc lập, trước mắt cũng chỉ có bọn họ mới có tư cách bảo vệ tính công bằng của luật pháp, còn thứ tộc hiện nay không thể gánh vác gánh nặng này được, bọn họ không có can đảm này, cũng không có năng lực này. Nhưng chỉ có ta nói là không thể đủ để thuyết phục bọn họ, ta cần phải cho bọn họ một lý do để dũng cảm và chính trực, mà phục hưng là lý do tốt nhất, hai từ này có thể khích lệ bọn họ đi theo con đường chính xác.
.Trưởng Tôn Diên gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, lẽ nào mục đích của hắn chỉ là như vậy thôi sao?
.Lúc vừa mới bắt đầu, y cũng từng một lần nghĩ như vậy, nhưng cùng với việc Hàn Nghệ không ngừng nhắc đến tư tưởng quý tộc khiến y có chút nghi ngờ, y mơ hồ cảm thấy mục đích của Hàn Nghệ tuyệt đối không chỉ là như vậy, nhưng rốt cuộc là gì, y vẫn không thể hiểu nổi.
.Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên nói: - Ta công nhận điều ngươi nói, phục hưng là lý do tốt nhất để thúc đẩy bản thân.
.Trưởng Tôn Diên nhìn y một cái, trong lòng lập tức hiểu được.
.Bởi vì Trưởng Tôn Diên biết giấc mộng từ trước đến nay của Độc Cô Vô Nguyệt, chính là muốn phục hưng Độc Cô gia bọn họ, y cũng luôn tiến về mục tiêu này, vì vậy y mới trở thành một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, y sẽ không cho phép bất cứ tư dục nào hủy hoại vinh quang của Độc Cô gia, kỳ thật y cũng là hy vọng cuối cùng của Độc Cô gia rồi.
.Duy chỉ có Nguyên Liệt Hổ không có hứng thú đối với tinh thần quý tộc này, ý thức độc lập của gã quá mạnh, cho dù lời Hàn Nghệ nói có sức kích động đến đâu nhưng cũng khó mà ảnh hưởng đến gã. Gã có tiêu chuẩn làm người của gã, Trường An thất tử duy chỉ có gã không tiếp nhận sự hun đúc của văn hóa Nho giáo, hơn nữa Nguyên gia bọn họ là người nhất định mang theo tư tưởng chủ nghĩa tư bản, môi trường gã sống từ nhỏ là đề cao lợi ích, quan trọng là bọn họ không thiệp chính, cũng không có tư tưởng có trách nhiệm với sự hưng vong của thiên hạ gì đó, nhưng gã cũng rất có hứng thú với tâm lý học của Hàn Nghệ, cưỡng hành chuyển chủ đề nói: - Ây! Hàn Nghệ, tâm lý học này của ngươi cũng đúng là hết sức thần kỳ, ngươi nói xem lòng tự tôn của ta quá mạnh hay là quá yếu.
.Hàn Nghệ sửng sốt, điều nhà ngươi nghĩ sao vĩnh viễn giống như người khác vậy a! Cười nói: - Nguyên công tử tự tin lạc quan, có giá trị quan cực kỳ chính xác, không mạnh cũng không yếu.
.- Nói có lý!
.Nguyên Liệt Hổ cười ha hả, lại hỏi: - Vậy còn Vô Nguyệt?
.Hàn Nghệ liếc nhìn Độc Cô Vô Nguyệt.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Ta cũng muốn nghe xem.
.Hàn Nghệ cười nói: - Độc Cô công tử vô cùng tự tin, đồng thời cũng có lòng tự tôn rất mạnh.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Đó chẳng phải là lòng hư vinh sao.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Thật ra tự tôn mạnh yếu không có tiêu chuẩn cụ thể, sự mạnh yếu của nó là tương đối với lòng hổ thẹn, lòng hổ thẹn của một người mạnh, lòng tự tôn của hắn mạnh, đây là hiện tượng bình thường, có những người lòng hổ thẹn không mạnh, tính nguyên tắc yếu nhưng lòng tự tôn lại cực mạnh, điều này thì không bình thường, cho nên hình thành lòng hư vinh. Có lẽ thứ mà Độc Cô công tử để ý quá nặng nề một chút, bởi vậy cần có lòng tự tôn và lòng tự tin lớn mới có thể gánh vác được.
.Độc Cô Vô Nguyệt nghe vậy như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, nhưng sau đó lại rơi vào suy tư.
.- Lợi hại nha!
.Nguyên Liệt Hổ trợn to hai mắt, nói: - Chậc chậc! Nói quá có lý. Vậy còn Trưởng Tôn? Hàn Nghệ lại nhìn về phía Trưởng Tôn Diên.
.Trưởng Tôn Diên thấy Hàn Nghệ nhìn qua, ánh mắt có chút mâu thuẫn, nhưng sau đó nói: - Ngươi cứ nói đừng ngại.
.Hàn Nghệ cười nói: - Trưởng Tôn công tử thì hơi yếu một chút.
.Nguyên Liệt Hổ kinh ngạc nói:
.- Ngươi nói Trưởng Tôn y tự ti?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.- Điều này sao có thể!
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Trưởng Tôn là tôn tử của quốc cữu công, y mà tự ti? Tâm lý học của ngươi có phải là lúc chính xác lúc không chính xác không.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, nói: - Tự ti không có quan hệ lớn với gia thế, tự ti thường xuất phát từ thứ mà bản thân vô cùng để tâm, nếu như Trưởng Tôn công tử hết sức để tâm đến vinh quang mà Trưởng Tôn gia mang lại cho y, vậy thì y sẽ không cảm thấy tự ti, nếu Trưởng Tôn công tử để tâm đến chuyện khác, nhưng lại không được như ý thì có thể sẽ dẫn đến tự ti, đương nhiên, đây chẳng qua là phỏng đoán của ta, tâm lý học trước nay không phải một môn học vấn chính xác, bởi vì nhân tính là thứ vô cùng phức tạp và đa biến.
.Nguyên Liệt Hổ nhìn về phía Trưởng Tôn Diên.
.Trưởng Tôn Diên suy tư hồi lâu, thoáng gật đầu.
.Nguyên Liệt Hổ khiếp sợ nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng kiểu tự ti của Trưởng Tôn công tử chưa chắc đã là xấu, bởi vì tự ti có thể khiến con người tiến bộ, mà lòng hư vinh tự đại sẽ khiến con người dừng bước tiến. Ta tin là cùng với việc Trưởng Tôn công tử thành công càng ngày càng nhiều, kiểu tự ti này sẽ biến mất, mà thay thế vào đó sẽ là tự tin.
.Trưởng Tôn Diên mỉm cười nói: - Đa tạ ngươi lương ngôn tương cáo.
.Đúng lúc này, tôi tớ bước vào thông báo: - Khởi bẩm phó đốc sát, Thôi Hữu Du đang ở ngoài cửa cầu kiến.
.Hàn Nghệ nói: - Mời y vào.
.- Vâng!
.Chỉ chốc lát sau, Thôi Hữu Du liền đi đến.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi có chuyện gì sao?
.Thôi Hữu Du đứng thẳng một lát, đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó thở dài nói: - Trước đây học sinh có nhiều chỗ vô lễ với phó đốc sát, mong phó đốc sát tha thứ!
.Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt, Nguyên Liệt Hổ ba người đều giật mình, công hiệu này không khỏi quá nhanh rồi. Không ngờ Thôi Hữu Du luôn suy nghĩ chuyện này, nói cách gã sớm đã công nhận lời Hàn Nghệ nói, chỉ là gã không hiểu một điều duy nhất, tại sao quý tộc lại diễn biến thành như vậy, một lượt giải thích của Hàn Nghệ lúc nãy khiến gã hết sức hài lòng, gã đã hoàn toàn công nhận cách nói của Hàn Nghệ, bởi vậy gã nhất định phải dũng cảm đối mặt với sai lầm, còn Hàn Nghệ bất luận nói thế nào cũng là đang chấp hành nghĩa vụ của một thầy giáo, phải biết truyền thống của Trung Quốc là hết sức tôn sư trọng đạo, do vậy gã cảm thấy bắt đầu phục hưng, nhất định phải bắt đầu từ lời xin lỗi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận