Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1225: Ngày càng to gan

.Xung quanh sự thay đổi này, thật không nằm trong dự tính của bọn Trịnh âu Phượng Sí, họ tuyệt đối không nghĩ đến, mấy lần trước trao đổi, Hộ Bộ chưa bao giờ nhắc đến việc này, hơn nữa không có liên quan gì tới Hộ Bộ, bởi vì là việc buôn bán riêng của Hàn Nghệ.
.Điều này cũng làm cho họ không lấy ra được đầy đủ lý do để cò kè mặc cả, nhưng bọn họ cũng không ngốc, chỉ nói về việc phát triển này, vì tơ lụa này, nhân công có thể đều phải chết, huống hồ Trịnh Phượng Sí cũng sớm có chuẩn bị, dù sao lần trước đã bị đánh một lần không kịp trở tay, món nợ này gã là tính toán rõ ràng, xung quanh đó mang đến bao nhiêu lợi nhuận chứ?
.Hàn Nghệ đưa ra một câu trả lời vô cùng đơn giản, chỉ cần giá cả hợp lý, chất lượng đạt tiêu chuẩn, bất kể là vỏ cây hay là quả dâu, các người có bao nhiêu ta thu bấy nhiêu. Về vấn đề giá cả, những nguyên liệu làm giấy như vỏ cây, tiêu chuẩn của Hàn Nghệ đưa ra thấp hơn giá củi trên thị trường, dù sao ta thu nhiều như vậy, các người cũng phải cho ta chút ưu đãi chứ.
.Bản thân Hàn Nghệ cũng là một thương nhân, ta cho ngươi lợi, nhưng nếu ngươi quá tham lam, như vậy cũng không được.
.Nhưng dù là vậy, Trịnh Phượng Sí vui vẻ nhận lời, yêu cầu buộc phải viết vào trong khế ước.
.Vì với loại vỏ cây này, ngươi không mua thì cũng đốt đi, còn có thể làm gì chứ, bình thường đều là đốt đi, không sản sinh ra được lợi nhuận gì, giá củi đốt cũng đã coi như không tệ rồi. Còn quả dâu, hiện giờ giá của quả dâu không cao, vì nhà nào cũng trồng cây dâu, đa số diện tích trồng dâu căn bản đều không có người thu hoạch, quả cũng không dễ vận chuyển, chẳng khác nào hai món tiền này cho không họ vậy, vì số lượng lớn, món lợi này là tăng lên vù vù. Càng quan trọng hơn là hiện giờ có tiền cũng khó mà mua đất, bây giờ có đến mười ngàn mẫu đất, việc này thật là quá cám dỗ người rồi.
.Tuy nhiên đám người Tần Thăng vẫn đưa ra một yêu cầu, chính là nếu họ không cần nhiều người như vậy, xưởng của Hàn Nghệ có thể nhận một ít sang hay không.
.Trịnh Phượng Sí không lên tiếng, gã hiểu rất rõ nước cờ của Hàn Nghệ. Thông thường sẽ tung ra hai loại quả, một ngọt một đắng, hắn sẽ không để ngươi nuốt quả ngọt, nhả ra quả đắng, điều này là không có khả năng, thế nhưng lại không ngờ Hàn Nghệ tỏ ra không có vấn đề gì, chỉ có một điều kiện trước tiên, chính là nếu như nhân công của ngươi thực sự quá nhiều, như vậy có thể san sẻ qua, việc này không có gì khó khăn, nhưng tiền thuế thì ngươi nhất định phải chịu, vì đó là thuế đất đai, một việc nữa là trên hiệp ước, chúng ta ghi rõ một điểm, nếu phát hiện Trường An các ngươi mang người tới, không dùng người ở địa phương, vậy các ngươi phải bồi thường cho ta.
.Nhân công của ngươi không đủ, ta có thể giúp các ngươi gánh vác một phần, nhưng nếu ngươi muốn nô tài trong nhà đi làm việc, giảm bớt phí tổn, vậy chẳng phải các ngươi coi ta như kẻ ngốc sao.
.Đám người Tần Thăng lập tức tỏ vẻ tất cả những lời này ta đều chưa từng nói ra, nói đùa một chút mà thôi.
.Việc này làm sao được, mới bắt đầu trồng cây chắc chắn vẫn phải điều người từ Trường An tới, ít người như vậy làm sao đủ.
.Nhưng bất kể như thế nào, đàm phán rất hòa hợp, cũng rất sâu sắc, nhưng đám người Trịnh Phượng Sí cũng không lập tức đồng ý, mối làm ăn này thật không nhỏ, bọn họ cũng phải bàn bạc một chút, bọn họ cũng phải tính toán sổ sách làm ăn này cho rõ ràng.
.Việc này là hợp lý, Hàn Nghệ cũng gật đầu đồng ý, chỉ có tỏ ý đừng để hắn đợi quá lâu, dù sao thì người cảm thấy hứng thú cũng không chỉ có sáu người bọn họ.
.Với chuyện này, Hàn Nghệ vô cùng tự tin, hắn đã tính toán hết sức rõ ràng, ngoại trừ thiên tai không nói, tỷ lệ thiệt hại vô cùng nhỏ, vì bên kia cũng chưa ký kết nên hắn bèn chạy đi hồi báo cho Lý Trị.
.Bởi vì điều khoản hiệp ước vẫn có chỗ nhạy cảm, đã phá vỡ chế quân điền hiện nay, hơn nữa chế độ này là do triều đình đặt ra, hắn không dám tiền trảm hậu tấu.
.- Hơn sáu vạn mẫu đất, khanh chỉ định chia cho sáu người?
.Lý Trị nghe xong rất kinh ngạc, vì y đã quen với chế quân điền, một người nhiều nhất một trăm mẫu đất đã là quá nhiều, trong một chốc ngươi phân ra mười ngàn mẫu đất, trực tiếp chênh lệch gấp trăm lần a.
.Hàn Nghệ nghe xong trong lòng nghĩ, may mà kế hoạch nam tiến là vụng trộm thực hiện, nếu không, Lý Trị không thể không giết hắn, cái vòng vận động mà Nguyên gia chơi so với cái này còn nhiều hơn nhiều, hắn nói: - Hồi bẩm bệ hạ, nếu như để quá nhiều thương nhân tham gia, như vậy lượng đất đai của mỗi thương nhân cũng không phải quá nhiều, kiểu buôn bán tơ lụa này, không có cách nào sản xuất ra số lượng lớn, như vậy lợi nhuận cũng không phải quá nhiều, không có cách nào thu hút đủ số lượng thương nhân, như vậy triều đình cũng không dễ dàng đưa ra điều kiện.
.- Nhưng vấn đề là, khanh như vậy cũng là nhiều quá, trẫm thấy một người nhận thuê một ngàn mẫu đất đã đủ rồi. Lý Trị vẫn lắc lắc đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hại chẳng lẽ là lo lắng việc chiếm đoạt ruộng đất?
.Lý Trị gật gật đầu nói: - Hơn nữa, một ngàn mẫu đất, trong triều nhất định sẽ có người phản đối.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng thần làm như vậy chính là để phòng ngừa chiếm đoạt ruộng đất.
.Lý Trị kinh ngạc nói:
.- Sao lại nói như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Người dân cũng không phải cho đem đất đai trực tiếp cho thương nhân thuê, mà là thông qua triều đình nhượng lại cho thương nhân, vì dân chúng không tin tưởng thương nhân, bắt buộc triều đình phải ra mặt đảm bảo thì người dân mới tin rằng quyền lợi của mình được bảo vệ. Như vậy tóm lại, bất kể thương nhân hay địa chủ đều không thể chiếm đoạt đất đai được chia càng cẩn thận hơn, nếu thương nhân muốn chiếm đoạt những vùng đất đai này, đất đai mà họ muốn chiếm đoạt không phải của người dân mà là đất đai của triều đình, vì người dân sẽ đòi lại triều đình, người dân là ủy thác cho triều đình, chứ không phải đem đất đai dâng cho triều đình.
.Không đợi hắn nói cho hết lời, Lý Trị liền ngắt lời hắn: - Chia ruộng theo nhân khẩu thực ra cũng do triều đình đặt ra, nếu như đã chết sẽ phải giao trả lại, nhưng không ít thương nhân và địa chủ xảo quyệt đã mua rẻ lại, sau đó biến thành ruộng đất của mình mãi mãi.
.Lời này muốn nói, đất đai mà những địa chủ này chiếm đoạt chính là đất đai của triều đình.
.- Bệ hạ nói rất đúng.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Nhưng tình trạng như vậy chính là vì triều đình không can thiệp vào, như vậy mới dẫn đến những địa chủ kia thừa cơ trục lợi. Nhưng hôm nay đã khác, nếu như chuyện mua bán này thành công thì trong đó vai trò của triều đình chính là người chứng nhận hoặc người đảm bảo, ai ở trong đó chiếm đoạt một tấc đất, triều đình phải chịu trách nhiệm, thậm chí bồi thường. Bệ hạ nói xem, kiểu chiếm đoạt ấy là đất đai chuyển đổi qua lại, cuối cùng rơi vào tay địa chủ, cũng không tổn hại đến thể diện của triều đình, quan trọng là cũng không có người tố cáo triều đình, nhưng nếu như hôm nay, thương nhân dám lừa gạt, người dân sẽ báo cho triều đình, để triều đình bảo vệ lợi ích của họ, trong khế ước này đã quy định rõ nghĩa vụ của triều đình, triều đình bắt buộc phải ra mặt giải quyết vấn đề này.
.Lý Trị nghe được dường như thoáng suy tư, vẻ mặt cũng từ từ hòa hoãn vài phần.
.Hàn Nghệ lại tiếp tục nói: - Đại Đường ta tiếp thu bài học từ tiền triều, không cùng người dân trực tiếp phát sinh quan hệ lợi ích, vì lợi ích thường đi đôi với mâu thuẫn, vì vậy triều đình Đại Đường ta không làm bất cứ việc mua bán gì với người dân. Thế nhưng, hoàn toàn không tham gia cũng không được, người dân chất phác làm sao có thể là đối thủ của những thương nhân và địa chủ đó, như vậy rốt cuộc triều đình phải dùng thân phận gì để can dự vào việc này, tất nhiên chính là người chứng nhận và người giám sát, cũng có nghĩa là giao phó quyền giám sát đất đai cho triều đình, thực ra chính là tiến thêm một bước tăng cường sự kiểm soát của triều đình với đất đai, hơn nữa người dân sẽ càng dựa vào triều đình, bởi vì triều đình đang bảo vệ quyền lợi của người dân, người dân cũng sẽ càng ủng hộ triều đình.
.Những lời uyển chuyển như vậy, Lý Trị cảm thấy việc này có thể a!
.Bây giờ vẫn coi như thời kì đầu triều Đường, sự kiểm soát của triều đình với đất đai là hết sức nghiêm ngặt, ruộng phân theo hộ khẩu là không thể mua bán, chỉ có đất đai sở hữu vĩnh viễn là có thể mua bán, vì vậy đất đai sở hữu vĩnh viễn là hoàn toàn thuộc về cá nhân. Thế nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách. Những địa chủ lớn cũng có thế lực vô cùng lớn trong triều, họ mua số đất phân theo hộ khẩu này, dù các bộ ngành liên quan biết cũng chỉ mắt nhắm mắt mở vì đất đai là của quốc gia, chúng ta sao phải vì đất đai của quốc gia mà đắc tội đồng liêu chứ.
.Hiện giờ thiên hạ thái bình, bốn phía cũng không có cường địch nên là lúc hưởng phúc, chiếm đoạt đất đai cũng bắt đầu xuất hiện.
.Nhưng nếu như triều đình đảm đương nghĩa vụ pháp luật và trách nhiệm phân chia quyền lợi đất đai, như vậy tình hình lại khác nhiều, triều đình công nhiên chiếm đoạt đất đai của người dân, như vậy dân chúng nhất định sẽ tạo phản. Nếu các cơ quan có liên quan không nghe không hỏi, vậy sẽ không phải vấn đề là đắc tội ai, mà là ngươi sẽ phải đối mặt với tai ương lao ngục. Suy cho cùng, ai chẳng có một kẻ thù chính trị, người dân chắc chắn là tới tố cáo một người liền phê chuẩn một người, nếu bên trên hỏi, ta lại đi điều tra, ngươi không hỏi thì ta sẽ không điều tra. Quan viên không cần gánh vác bất cứ trách nhiệm gì, ta lại không có chiếm đoạt đất đai của người dân, người dân và địa chủ cũng là hai bên tình nguyện giao dịch, ta chỉ là không biết mà thôi.
.Đồng nghĩa với việc ba bên người dân, triều đình, địa chủ giữ thế cân bằng lẫn nhau, nếu như loại bỏ triều đình thì cán cân nhất định sẽ nghiêng về phía địa chủ.
.- Lời khanh nói trẫm cũng đồng ý, nhưng mười ngàn mẫu đất, trẫm vẫn thấy hơi nhiều một chút. Lý Trị rất băn khoăn với con số này, vì đất đai y phong thưởng cũng không có phong thưởng nhiều như thế, rất không thích hợp a.
.Hàn Nghệ cũng khó xử nói: - Thần cũng muốn thu nhận nhiều thương nhân hơn nữa, đây là buôn bán, khi trong tay ngươi chỉ có một con lợn, ngươi sẽ không thể ra điều kiện, vì người ta không mua của ngươi, vẫn có thể đi mua của người khác, chỉ khi trong tay ngươi có rất nhiều lợn thì ngươi mới có quyền lên tiếng, ngươi mới có quyền đưa ra một mức giá tốt. Ta đem mười ngàn mẫu đất phân cho một trăm người, người ta đều có thể cần hoặc không cần, vì nguồn lợi từ mười ngàn mẫu đất này làm ra rất có hạn.
.Ý nghĩa của đất đai với triều đình, đó đơn giản chính là thứ để dưỡng dục dân chúng và thống trị dân chúng, lần buôn bán này đã thỏa mãn hai điểm này, bệ hạ xem điều kiện thần đưa ra, người dân không lo cái ăn cái mặc, hơn nữa còn có thể kiếm tiền, mức sống tiến lên một bước lớn, đồng thời tăng cường quyền quản lý của triều đình với đất đai, người dân càng dựa vào triều đình hơn, mà thương nhân chỉ có kiếm được lợi ích mà thôi, nếu họ dám giở trò tư lợi, triều đình lập tức có thể loại bỏ và tìm người thay thế bọn họ. Dẫu sao đây cũng là mười ngàn mẫu đất, diện tích lớn người ta tranh nhau thuê, triều đình cũng không sợ không có người thuê, mà quyền lợi của người dân là không thay đổi, về phần ai sẽ phát tiền cho họ thì không quan trọng, có được sự báo đáp mà mình nên có là tốt rồi.
.Lý Trị sửng sốt hồi lâu, lại nghĩ hồi lâu, nửa câu cuối cùng này làm cho y chợt hiểu ra, ngươi đem mười ngàn mẫu đất cho một trăm người thuê, ngươi quản cũng không dễ quản, nhưng nếu cho một người thuê, chỉ cần ngươi làm trái thỏa thuận, dám dở trò mưu ma như vậy ta cũng có thể tìm lý do loại bỏ và tìm kẻ thay thế ngươi, y cười ha ha nói: - Tiểu tử khanh đúng là trời sinh thương nhân, đúng là tính toán khôn khéo hơn bất cứ kẻ nào, ngay cả trẫm nghe cũng cảm thấy có chút đau đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ quá khen.
.Ta đây là đang khen khanh sao? Lý Trị đột nhiên lại nhíu mày, nói: - Nhưng con số này nhất định sẽ mang tới không ít sự chỉ trích của các đại thần, trẫm thật không muốn lại nhìn thấy tình trạng đó xảy ra.
.Đi một ngày đàng học một sàng khôn, Lý Trị cũng đã giúp Hàn Nghệ gánh ít nhiều tiếng xấu, khanh không thể lần nào cũng để trẫm ra mặt.
.Hàn Nghệ nói:
.- Xin bệ hạ yên tâm, nếu ai dám hạch tội thần, vậy thần liền hạch tội kẻ ấy.
.Lý Trị hiếu kỳ nói: - Khanh hạch tội gì?
.- Đối phương hạch tội thần cái gì, thần liền hạch tội kẻ ấy như vậy.
.- Sao lại nói như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Đại thần trong triều chắc chắn đều có tá điền, pháp luật thật không có quy định chỉ có đại thần được có tá điền, không cho phép người dân có tá điền, nói là thuê làm nhưng cũng không có gì khác nhau, chỉ có điều người dân là thuê người khác tới cày ruộng, như vậy có gì không thể.
.Lý Trị nghe thấy rất có lý, đúng là cùng một tình trạng như vậy, gật gật đầu nói: - Được rồi, việc này khanh tự xem xét làm đi! Nói đến đây y chợt nhíu mày nói: - Đúng rồi, bên học viện quân sự hình như sắp sửa khai giảng rồi.
.Hàn Nghệ gật đầu nói:
.- Hình như còn mấy ngày.
.Lý Trị nói: - Hiện giờ Tư không bọn họ đều đã xuất chinh, ngay cả Độc Cô Vô Nguyệt cũng đi rồi, trẫm biết khanh rất bận, nhưng trước mắt cũng chỉ có duy nhất khanh là thích hợp nhất, khanh là người tài làm nhiều một chút vậy.
.- Việc này vi thần đã có tâm lý chuẩn bị rồi. Hàn Nghệ nói xong dừng một chút, nói: - Nhưng thần quyết định, trong ngày khai giảng ấy hạ một liều thuốc mạnh, hơn nữa liều thuốc mạnh này còn hiệu quả hơn ngày khai giảng của trại huấn luyện trước kia gấp bội, vì vậy buộc phải có sự đồng ý của bệ hạ.
.Lý Trị nghe được lại là vẻ mặt chán ghét, nói: - Trẫm còn đang định dặn dò khanh, lần này khanh phải làm một cách thỏa đáng, không được gây nên thị phi, chơi mấy trò chỉnh người khác nữa, miễn cho lại giống lần trước, làm cho ầm ĩ huyên náo, trẫm lại thay khanh gánh vác, trẫm cũng rất mệt đấy, nhưng khanh lại càng ngày càng to gan. Ôi! Trẫm biết rồi, nếu không phải như thế, tiểu tử khanh nhất định là lại tiền trảm hậu tấu.
.Người quả thật đoán đúng rồi! Hàn Nghệ nói:
.- Bê hạ, thật oan uổng quá, thần đâu dám tiền trảm hậu tấu, bệ hạ có phải đã quên lần trước, thần chỉ là cho những học viên kia chạy mấy vòng thôi, họ cũng không làm, việc này thật không thể trách thần. Mà lần này thần cũng không muốn vậy nhưng liều thuốc mạnh này của thần nếu thành công sẽ xây dựng cho Học viện quân sự Đại Đường một nền tảng vững chắc, đồng thời làm cho Đại Đường thu được lợi ích to lớn, thần không thể không cược một ván này.
.- Cược ván này? Nói cách khác là khả năng thất bại rất lớn.
.- Rất có khả năng.
.Lý Trị lần đầu tiên nghe thấy Hàn Nghệ trả lời không chắc chắn như vậy bèn nói: - Vậy nếu như thất bại.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu như thất bại, hậu quả cũng không phải quá lớn, bệ hạ tìm người khác đến làm là được rồi, thần có thể ở bên cạnh giúp bệ hạ đưa ra một chút chủ ý, dù sao vi thần chủ yếu là ở Hộ Bộ, vậy nên thần mới dám đưa ra liều thuốc mạnh này.
.Lý Trị nghe xong có chút sởn da gà nói: - Khanh lần này ngay cả đường lui cũng đã nghĩ xong rồi, rốt cục khanh muốn làm gì đây?
.Hàn Nghệ đáp: - Nhổ lông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận