Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1280.1: Có muốn lên trời không

.Trận đấu lúc trưa so với trận buổi sáng còn ngắn hơn, dù sao thời cổ đại này cũng không có đèn đường, hơn nữa còn có cấm đi lại ban đêm, phải về sớm chút thôi.
.Nhưng ngày đầu tiên của Đại hội vận động này không thể ngờ lại đạt được thành công chưa từng có, từ sáng tới trưa, những người qua lại ở đây không những không giảm, ngược lại ngày một gia tăng, có thể dự tính vào ngày mai sẽ càng đông hơn nữa.
.Các học sinh của Học viện Chiêu Nghi lấy lớp làm đơn vị, dưới sự dẫn dắt của lão sư, ngay ngắn trật tự rời khỏi khu vui chơi, nhưng trên từng gương mặt non nớt lại tràn trề vẻ hưng phấn, đang cùng nhau trao đổi, lâu lâu còn truyền lại từng tràng tiếng cười.
.Lý Trị, Võ Mị Nương cũng gần như vào canh giờ này mà rời khỏi, vô cùng cổ động.
.Hàn Nghệ cũng chuẩn bị trở về, nhưng nhìn cả nửa ngày cũng không thấy Tiêu Vô Y, thậm chí ngay cả Hùng Đệ bọn họ cũng không có thấy, ngược lại lại gặp được cả nhà Nguyên Ưng.
.Hàn Nghệ chắp chắp tay, thấp giọng chào hỏi với các vị tẩu tẩu, lại nhìn nhìn hai bên nói: - Mấy tiểu tử Nguyên Tranh kia đâu?
.Nguyên Tựu chu cái miệng nhỏ nhắn nói: Nguyên Tranh bọn họ theo học sinh của Học viện Chiêu Nghi đi rồi.
.Nguyên Ưngtức giận nói: Mấy tiểu tử đó thật không có nghĩa khí.
.Cái này không phải học ông sao. Hàn Nghệ nói thầm một câu.
.- Hàn Nghệ! Tần Hồng Mai đột nhiên nhẹ giọng gọi.
.Chúng nữ nhìn nhau một cái, tựa như có chuyện gì muốn nói.
.Nguyên Ưng ai da một tiếng: - Nữ nhân các người đúng là phiền phức. Nói xong lại quay về phía Hàn Nghệ nói:
.- Hàn Nghệ, chuyện là vậy, Hồng Mai bọn họ hy vọng Tựu Nhi bọn chúng có thể đi học ở Học viện Chiêu Nghi, ngươi có thể giúp chúng ta việc này không.
.- À?
.Hàn Nghệ sững sờ.
.- Không được sao?
.Tần Hồng Mai vội hỏi.
.- Không đương nhiên không phải. Hàn Nghệ nói: - Chỉ là chỉ là ta cảm thấy hơi đột ngột.
.Tần Hồng Mai vội nói: - Là như vậy, đúng lúc gần đây cũng đang tìm lão sư cho Tựu Nhi bọn chúng, nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp, hôm nay chúng ta thấy những học sinh của Học viện Chiêu Nghi đều rất nỗ lực, khắc khổ, còn Tựu Nhi bọn chúng đều luôn ở bên cạnh chúng ta, chúng ta vẫn hy vọng bọn chúng có thể độc lập một chút, thêm vào đó bản thân bọn chúng cũng muốn đi, đệ xem chuyện này !
.Vì mấy người các nàng cũng rất tự lập, họ cũng cảm thấy trẻ con nên sớm thích nghi với việc tự lập, đừng lúc nào cũng đi theo bọn họ.
.Hàn Nghệ nghe vậy trầm ngâm không nói.
.Nguyên Ưng cười ha hả nói: - Hồng Mai, nàng cũng thấy rồi, ta đã nói tiểu tử này ích kỷ vô cùng, hắn không đồng ý các nàng đâu, các nàng như vậy cũng phí hơi sức thôi.
.Hàn Nghệ nghe thấy vậy liền nhíu mày, liếc nhìn Nguyên Ưng, thầm nghĩ, phải là tên này có ý phá hoại đồng minh của chúng ta không, hay là đang dùng chiêu khích tướng? Mịa nó, hình như bất luận ta làm như thế nào, tên này cũng đều đắc lợi a.
.A Sử Na Mộ Vân khẽ nhíu cặp lông mày kẻ đen lại nói: - Hàn Nghệ, ngay cả một việc nhỏ như vậy đệ cũng không giúp. Nàng ta là người Hồ, không có chú ý nhiều quy tắc như Trung Nguyên, nàng ta cảm thấy mọi người đều là thân thích, việc nhỏ này lẽ ra ngươi phải giúp.
.Hàn Nghệ cười cười, nói: - Cái này không phải ta không muốn giúp, mà là các học sinh ở Học viện Chiêu Nghi đều là con nhà nghèo, Tựu Nhi bọn chúng lại khác, chỉ là ta lo chúng không thể giao tiếp với nhau.
.Tư Mã Linh Lung cười nói: - Cái này thì đệ có thể yên tâm, chúng ta đã rời khỏi gia tộc từ rất sớm, bọn trẻ lúc trước cũng đều chơi cùng con cái của nhà bách tính bình thường, không có được chiều chuộng như vậy.
.Hàn Nghệ nghe vậy thở dài nói: - Đây thật sự là làm khó tẩu tẩu rồi, cô nhi góa phụ ở bên ngoài bao nhiêu năm !
.Nguyên Ưng lập tức nói: - Hàn Nghệ, ngươi lại có ý nghĩ xấu rồi.
.- Cái gì mà ý nghĩ xấu a! Hàn Nghệ trong lòng lại nghĩ, chúng ta đều như nhau, nói: - Ta muốn nói là, trong lòng ta rất cảm động, các vị tẩu tẩu thật là người mẹ vĩ đại, cô nhi góa phụ ở bên ngoài phiêu bạt nhiều năm như vậy, quá không dễ dàng mà.
.A Sử Na Mộ Vân lườm Nguyên Ưng nói: - Cái này còn không phải nhờ phúc của ông ta.
.Nguyên Ưng tức đến nổi trận lôi đình, chiêu châm ngòi ly gián này cũng quá rõ ràng rồi, tức giận trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, Hàn Nghệ lập tức nói: - Chỉ dựa vào điểm này, việc này ta nhất định giúp, các vị tẩu tẩu yên tâm, ta sẽ lập tức an bài Tựu Nhi bọn chúng vào Học viện Chiêu Nghi học.
.Tần Hồng Mai các nàng nghe được rất mừng rỡ, liên tục nói cảm tạ với Hàn Nghệ.
.Nguyên Ưng mới thấy tình trạng này, lửa giận đầy bụng cũng không dám phát, cũng chỉ có thể nhịn lại, hừ một tiếng, cõng Nguyên Linh Nhi đi nhanh ra phía ngoài.
.Tần Hồng Mai các nàng trong lòng làm sao không rõ, lần lượt cảm tạ Hàn Nghệ, sau đó cũng đều rời đi.
.Sau khi từ biệt Nguyên Ưng bọn họ, Hàn Nghệ lại gọi một hạ nhân tới, hỏi: - Ngươi có trông thấy Vân Thành quận chúa không?
.- Ồ, hình như lúc nãy tiểu nhân nhìn thấy Vân Thành quận chúa với Tiểu Mập ca bọn họ ở chỗ sân nhảy xa.
.- Cám ơn!
.Hàn Nghệ lập tức đi về phía sân nhảy xa, đi được một lúc, thấy năm sáu người đứng bên sân nhảy xa, lại nghe được tiếng hô hào truyền đến nói: - Tiểu Mập cố lên, Tiểu Mập cố lên.
.Chỉ thấy Hùng Đệ đầy khí thế đứng trước vạch xuất phát, vẻ mặt căng thẳng, thần sắc cực kỳ nghiêm túc. Hàn Nghệ thấy vậy rất vui, vội vàng chạy qua bên đó.
.- A !
.Nghe được một tiếng hét của Hùng Đệ, đôi chân béo sải bước, phóng về hố cát như điên.
.Phịch một tiếng trầm đục.
.Chỉ thấy Hùng Đệ nguyên người nằm sấp trên hố cát, không hề nhúc nhích.
.- Trời ạ!
.Hàn Nghệ một tay che mặt.
.- Tiểu Mập, ngươi vẫn ổn chứ?
.Tiểu Dã đã chạy đến bên cạnh Hùng Đệ ngay lập tức, và đỡ cậu ta dậy.
.- Không sao! Không sao!
.Hùng Đệ phủi phủi cát trên người, vội vàng quay đầu: - Ta đã nhảy bao xa.
.Hàn Nghệ đi lên phía trước, cười nói: - Vậy thì phải xem tính ở đầu, hay tính ở chân.
.- Hàn đại ca, sao huynh lại tới đây.
.Hùng Đệ thấy Hàn Nghệ đến, rất xấu hổ xoa xoa mặt. Tiểu Dã nói: - Hàn đại ca, huynh đừng cười nhạo Tiểu Mập, có bản lĩnh thì chúng ta so so tài.
.Tiêu Vô Y lập tức đổ thêm dầu vào lửa nói:
.- Phu quân, xuất cước giáo huấn Tiểu Dã một chút, ta ủng hộ chàng.
.Hùng Đệ lập tức một tay khoác lên vai Tiểu Dã, vênh mặt béo lên nói: - Hàn đại ca, huynh dám ứng chiến không.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Ta chẳng qua là tùy miệng nói một câu như vậy thôi, các người có cần phải nhắm vào ta không, ta còn lâu mới theo. Hắn lại liếc nhìn Tiêu Vô Y, nói: - Còn nàng, nàng giúp bên nào đây.
.Tiêu Vô Y mỉm cười nói: - Đương nhiên ta giúp Tiểu Mập a!
.Hùng Đệ mừng rỡ bật cười ha hả. Hàn Nghệ hừ một tiếng nói: - Đệ đây là cậy nhiều bắt nạt ít, đáng hận là Thẩm Tiếu huynh đệ của ta không ở đây, không thì dễ gì mấy người huênh hoang như vậy, đợi huynh đệ ta về hãy nói!
.Hùng Đệ cười ha hả nói: - Chỉ sợ Tiếu ca cũng sẽ giúp đệ đó.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Được rồi, được rồi, chúng ta về thôi, sắc trời cũng không sớm nữa.
.- Ừ!
.Đoàn người ra khỏi khu vui chơi, Tiểu Dã và Tiểu Mập đánh xe ngựa, chở Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y chạy về hướng nội thành.- Này! Nàng đang xem gì thế?
.Hàn Nghệ thấy Tiêu Vô Y từ lúc lên xe ngựa, chỉ cầm mấy tờ giấy xem, lâu lâu lại dùng bút chì của Học viện Chiêu Nghi viết gì đó lên trên, hoàn toàn phớt lờ đi sự tồn tại của hắn.
.- Thành tích của trận đấu vòng loại.
.- Cái này thì có gì để xem chứ.
.- Chàng thì biết cái gì! Ta phải tính xem, chúng ta có thể giành được bao nhiêu hạng nhất, chiến thư đã đưa ra rồi, không thể thua được.
.- Chiến chiến thư?
.Hàn Nghệ có chút kinh ngạc.
.- Chàng không biết sao? Tiêu Vô Y hừ một tiếng, nói: - Lão sư của Học viện Chiêu Nghi phía tây ngoại ô thật đáng ghét, còn nói cái gì mà nể chúng ta là nữ nhân, nên nhường chúng ta một chút, thật là vô liêm sỉ, chỉ là những thư sinh tay trói gà còn không chặt, một mình ta cũng có thể đánh ngã hết tất cả bọn họ, chỉ tiếc rằng ta không thể đích thân lên trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận