Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 851: Tin nóng sôt

.Thôi Bình Trọng lập tức si ngốc rồi, phải là người điên cuồng bao nhiêu mới có thể hét ra câu này, có ý tốt nhắc nhở: - Nguyên Phi, ngươi phải làm cho rõ, là Vô Y gả cho Hàn Nghệ trước.
.Nguyên Ưng chớp chớp mắt, từ trên cành cây nhảy xuống, nói: - Vô Y là thê tử của Hàn Nghệ.
.Nói xong, ông ta đã mờ mịt rồi, nói: - Không đúng a! Nếu đã như vậy, tại sao Vô Y còn giúp ta tác hợp cho Hàn Nghệ và tiểu muội?
.Thôi Bình Trọng nói: - Chuyện này ta cũng không rõ, nhưng ta chỉ biết một điều.
.- Ta đã bị nó đùa bỡn.
.Nguyên Ưng nói xong lại lấy tay che miệng, có vẻ cực kỳ kinh ngạc, cho đến nay chỉ có ông ta đùa bỡn người ta, chưa từng bị người khác đùa bỡn như vậy, đây là một sự đả kích cực lớn đối với lòng tự tin của ông ta.
.Thôi Bình Trọng gật đầu nói: - Có thể nói như vậy.
.Nguyên Ưng nắm chặt hai tay, sắc mặt một vẻ bi thương: - Không không ngờ là Nguyên Ưng ta cũng có hôm nay, lẽ nào ta thật sự đã già rồi sao.
.Thôi Bình Trọng liếc mắt nhìn tên này, nói:
.- Ta thấy chuyện này cũng không trách người ta được, là tự ngươi dâng đến cửa cho người ta đùa bỡn.
.Nguyên Ưng hít mạnh một hơi khí lạnh, nói: - Lão Thôi, ngươi đừng giậu đổ bìm leo được không. Không đúng, không đúng, trong chuyện này nhất định có âm mưu, âm mưu? Ai dô, nếu như là có âm mưu, vậy thì chẳng phải là ta đã hại tiểu muội ta rồi sao. Không được, ta phải mau về thôi.
.Một tiếng đàn "tưng" vang lên.
.Nguyên Ưng quay đầu, nhìn Thôi Bình Trọng.
.Thôi Bình Trọng chậm rãi nói:
.- Ngươi đã bỏ phật xuân tán rồi, không quay lại được rồi.
.Nguyên Ưng đồng tử chợt nhỏ đi, trời đất dường như quay cuồng.
.Hoàng cung!
.- Hứa Thượng thư, đây chắc là khanh viết?
.Lý Trị ngồi ở trước bàn sách, giận dữ ném một bài văn cho Hứa Kính Tông.
.Hứa Kính Tông nhặt bài văn lên thoáng nhìn, vẻ mặt bình tĩnh nói: - Hồi bẩm bệ hạ, đây đúng là lão thần viết, không biết có gì không ổn?
.Lý Trị giận nói:
.- Có gì không ổn? Trẫm còn muốn hỏi khanh, khanh viết bài văn này là mục đích gì?
.Hứa Kính Tông nói: - Lão thần đây là đang suy nghĩ vì bệ hạ.
.Lý Trị cau mày nói: - Suy nghĩ vì trẫm? Sao lại suy nghĩ vì trẫm?
.Hứa Kính Tông lập tức nói: - Nhìn tổng quan toàn bộ chuyện phế hậu, nguyên nhân căn bản trong đó, không nằm trên người cá nhân Thái úy, mà là ở quý tộc, giữa quý tộc liên hôn với nhau, làm lớn thế lực của mình, bởi vậy mới xuất hiện đảng phái tranh chấp, mới uy hiếp đến hoàng quyền, bởi vậy tiên đế nhiều lần chèn ép kiểu liên hôn này, và còn chế định "Thị tộc chí", hiện giờ Lan Lăng Tiêu thị rõ ràng chính là muốn làm như vậy, Hàn Nghệ là nhân tài mới xuất hiện được bệ hạ coi trọng nhất hiện nay, bọn họ liền lập tức thò tay ra, nếu như mở ra tiền lệ này, những quý tộc khác đều sẽ đua nhau noi theo, bất luận sau này bệ hạ đề bạt bao nhiêu người lên, đều sẽ bị những quý tộc này lôi kéo, kiểu oai phong tà khí này, nhất định phải chèn ép, cũng không phải lão thần nhằm vào Hàn Nghệ, chuyện này của Hàn Nghệ là ván đã đóng thuyền, muốn đổi ý cũng không được, chẳng qua là lão thần muốn mượn chuyện này để cảnh cáo người phía sau.
.- Khanh!
.Lý Trị dù sao cũng nhỏ tuổi, nếu muốn nói đạo lý, đâu phải là đối thủ của Hứa Kính Tông, y nhất định cũng sẽ giống như Lý Thế Dân, tiếp tục áp chế quý tộc, nếu như hôm nay y thể hiện tán thành làm như vậy, đây là điều vô cùng không ổn, bởi vậy y biết rõ Hứa Kính Tông là nhằm vào Hàn Nghệ, nhưng Hứa Kính Tông lại một mực nói ra mấy đạo lý, nghĩ bụng, viết thì cũng viết rồi, muốn vãn hồi cũng không kịp nữa, hừ nói: - Trong lòng khanh đang nghĩ gì thì khanh tự rõ, chuyện này trẫm không so đo với khanh. Nhưng trẫm cũng nói rõ với khanh, nếu trẫm còn thấy văn chương kiểu này nữa, trẫm khanh tự lo mà giải quyết đi.
.- Lão thần tuân mệnh!
.Hứa Kính Tông khẩn trương chắp tay hành lễ.
.- Khanh lui xuống đi!
.- Vâng.
.Đi đến hậu cung, Lý Trị lại đưa bài văn này cho Võ Mị Nương xem, kích động nói: - Trẫm thật sự không hiểu nổi, bọn họ đều là thần tử tốt của trẫm, tại sao không thể hòa thuận với nhau, Hứa Kính Tông làm như vậy, rõ ràng chính là muốn giúp Lý Nghĩa Phủ trút cơn giận này.
.Võ Mị Nương xem xong, đặt lên bàn, khẽ thở dài: - Thật ra thần thiếp cũng muốn để bọn họ hòa thuận với nhau, nhưng thần thiếp đã biết đây là chuyện không thể, Hàn Nghệ và bọn họ vốn đã khác nhau, hơn nữa vẫn luôn có ân oán với bọn họ, bệ hạ chớ vội hướng về bên nào, xử lý công bằng là được, chỉ cần bọn họ không làm ra chuyện hạ đến bệ hạ và quốc gia, thì để mặc bọn họ đi.
.Nàng ta cũng không có cách nào, bọn họ là đối địch trời sinh.
.Lý Trị nghe nói vậy khẽ gật đầu, không khỏi nhớ đến những lời của Trưởng Tôn Vô Kỵ, tranh đấu trong triều là chuyện không thể tránh khỏi, chỉ có cân bằng được thế lực của các phương diện, đừng để bọn họ hình thành cục diện nhất gia độc đại, nhìn từ điểm này, Hàn Nghệ không cùng bè phái với bọn họ, cũng không phải chuyện xấu. Nghĩ đến đây, y khẽ thở ra một hơi, năm trước triều đình tương đối yên tĩnh, không thể có tranh đấu, đều là tiếng nói của một mình Trưởng Tôn Vô Kỵ, không ai dám nhiều lời, lúc đó Lý Trị còn cầu cho bọn họ tiến gián, nhưng đó lại là thời kỳ khó khăn nhất của Lý Trị.
.Võ Mị Nương nói: - Bệ hạ, vậy có cần tìm Hàn Nghệ đến giải thích với hắn một chút không.
.Lý Trị hơi trầm ngâm, nói: - Không cần. Dù sao cũng đã viết rồi, giải thích nữa cũng chẳng ích gì, trẫm còn nghe nói hôm đó sau khi từ hoa viên đi ra, Hàn Nghệ lại gặp phải Lý Nghĩa Phủ, và còn đánh Lý Nghĩa Phủ một quyền, nghĩ lại muốn điều giải từ giữa, sợ là khá khó khăn, trẫm đã căn dặn Hứa Kính Tông không được viết nữa rồi, nếu như Hàn Nghệ có ấm ức, tự nhiên sẽ quay lại tìm trẫm, trẫm cũng tin là Hàn Nghệ sẽ lấy đại cục làm trọng, sẽ không làm ra chuyện gì quá kích.
.Nguyên gia bảo!
.- Cô cô!
.Nguyên Liệt Hổ nhẹ giọng hướng đến phía Nguyên Mẫu Đơn đang ngồi ngẩn người trong viện hô lên. Gã một hán tử cao hai mét, nhưng ở trước mặt Nguyên Mẫu Đơn, lại có thể rúm ró thành một nữ tử.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ giật mình, quay đầu lại, nói: - Là Tiểu Hổ à, có chuyện gì sao?
.Nguyên Liệt Hổ nuốt nước bọt, nói: - Cô cô, chất nhi muốn nói với cô một chuyện.
.- Chuyện gì?
.-
.Nguyên Liệt Hổ ra sức gãi đầu, nói: - Vậy vậy chất nhi nói, nhưng cô đừng tức giận.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi nhíu mày, nói:
.- Chuyện này có liên quan đến Hàn Nghệ phải không?
.Nguyên Liệt Hổ ra sức gật đầu.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Có phải cháu muốn nói với ta, thê tử của Hàn Nghệ chính là Vân Thành.
.Nguyên Liệt Hổ cả kinh miệng há to cũng đủ để nhét cả một con sóc vào, trôi qua một hồi lâu, y mới phán ứng lại: - Cô cô, cô sớm đã biết rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ta cũng mới biết gần đây.
.Nguyên Liệt Hổ vội vàng ngồi xuống, nói: - Cô cô, đây không phải là chuyện nhỏ a, nữ ma đầu kia là người mất sạch nhân tính, chuyện gì cũng làm ra được, bây giờ cô ta ở trước, cô ở sau, cô vẫn phải thấp hơn cô ta một bậc, nữ ma đầu kia nhất định sẽ ức hiếp cô, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta sợ rồi. Ai dô, chuyện này đều trách cháu, lúc đó không thể ngăn cản cha cháu, nếu không thì đâu có ngày hôm nay.
.Nguyên Mẫu Đơn vốn đã đủ phiền rồi, cũng sợ đối mặt với Tiêu Vô Y, Nguyên Liệt Hổ lại thêm dầu vào lửa như vậy, lại càng phiền hơn, nhíu cặp lông mày kẻ đen, nói: - Được rồi! Vân Thành đâu có đáng sợ như cháu nói, chuyện này cô cô tự có cách ứng đối, cháu đừng lo lắng nữa.
.- Ây! Ngươi có biết không, hóa ra thê tử của Hàn tiểu ca chính là Vân Thành quận chúa của Tiêu gia.
.- Chuyện này sao có thể?
.- Ta vốn cũng không tin, nhưng đây là sự thật, chậc chậc, thật không biết Hàn tiểu ca này có vận mệnh gì, lại còn cưới được Vân Thành quận chúa, người ưu tú như ta đây, nhưng vẫn cô đơn một mình, ông trời bất công a!
.- Hừ! Ta đã từng nói, Hàn Nghệ hắn chỉ là một tên nông dân từ Dương Châu đến, sao lại có năng lực như vậy, hóa ra là có Tiêu gia ở phía sau chống đỡ hắn.
.- Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào, Tiêu tướng công đó là tể tướng được kính trọng và ngưỡng mộ nhất từ trước đến nay, tôn nữ của ông ta sao có thể lấy một tên nông dân, không được, ta phải đi kháng nghi, các người cũng đừng có cản ta.
.- Ngươi kháng nghị cái gì, hiện giờ Lan Lăng Tiêu thị đã như đèn trước gió, ta thấy chắc chắn là bọn họ cầu cạnh Hàn tiểu ca, gả Vân Thành quận chúa cho Hàn tiểu ca làm thê tử, để mong bảo vệ mình.
.- Chuyên nay la thât?
.- Lừa ngươi làm gì, đây là chính miệng Lễ bộ thương thư nói, còn có thể là giả được sao.
.- Uổng cho ta sùng bái Lan Lăng Tiêu thị như vậy, thế mà bọn họ lại vì cứu bản thân, mà đem Vân Thành quận chúa hạ giá cho một tên nông dân, thật là vô liêm sỉ cực kỳ, còn sĩ tộc cái gì, đến tiểu nhân còn chẳng bằng.
.Liên quan đến chuyện của Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y, đã truyền ra ngoài với một tốc độ kinh người, giống như Tạ Đình Phong và thiên hậu Vương Phi tái hợp vậy, chỉ trong một ngày, đã lan truyền đến cả thành đều biết.
.Đó là kinh thiên địa, khấp quỷ thần, càng nói càng sôi nổi, đứng vững ở vị trí top đầu, đáng tiếc là không có uổng phong đến tiếp nhận giao phó.
.Thật ra đây chỉ hôn sự của hai người, không có bất cứ quan hệ gì với những người khác.
.Sở dĩ bàn luận sôi nổi như vậy, chủ yếu vẫn là vì sĩ thứ thiên cách, trong mắt của dân chúng cổ đại này, quá là không thể tin nổi. Ngoài ra, Hàn Nghệ vẫn luôn nhận được sự chú ý của mọi người, cũng gây ra vô cùng nhiều sóng gió, sáng tạo ra hết kỳ tích này đến kỳ tích khác, chuyện của hắn, mọi người cũng muốn vui vẻ bàn luận. Điều càng mấu chốt hơn là, Hứa Kính Tông ở phía sau châm lửa, đủ mọi âm mưu luận đều đưa ra, danh vọng của Lan Lăng Tiêu thị tạm thời bị đả kích nặng.
.Càng ngày càng nghiêm trọng, đã đến mức không thể vãn hồi rồi.
.Ban đầu e rằng cũng không có ai dự liệu được sẽ xuất hiện tình huống này, bao gồm cả bản thân Hứa Kính Tông.
.Phượng Phi Lâu!
.- Tiểu Nghệ ca, hóa ra thê tử của ngươi chính là Vân Thành quận chúa, ngươi giấu chúng ta thật thảm a!
.Mộng nhi nũng nịu oán trách nói.
.- Mộng Nhi tỷ, tỷ đừng trách Hàn đại ca, không phải Hàn đại ca cố ý muốn giấu tỷ, Hàn đại ca cũng là có nỗi khổ riêng.
.Hùng Đệ vội vàng nhảy ra giải vây giúp Hàn Nghệ.
.Mộng Đình nói: - Tiểu Mập, huynh sớm đã biết rồi, nhưng cũng không nói, huynh càng đáng ghét hơn.
.Hùng Đệ cười he he, vò đầu không nói.
.- Thật sự không ngờ được, Vân Thành quận chúa mà lại lại là thê tử của ngươi. Lưu Nga vẫn còn đang chấn kinh, chuyện này đối với một người từ trong cung ra như nàng ta mà nói, thật sự là quá huyền ảo.
.Hùng Đệ lập tức nói: - Chuyện này có gì mà không ngờ, Hàn đại ca thông minh như vậy, cũng chỉ có đại tỷ tỷ mới có thể xứng đôi với Hàn đại ca.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Tiểu Mập! Câu này sau này chớ có nói nữa.
.Hùng Đệ sửng sốt, cười hì hì nói: - Hiểu rồi! Khiêm tốn! Khiêm tốn!
.Cái này có quan hệ gì với khiêm tốn, lời thì không có nói gì sai, nhưng nếu để Nguyên Mẫu Đơn và Dương Phi Tuyết nghe được câu này, thì người hứng tội là ta a! Hàn Nghệ cũng không biết nên giải thích thế nào, trong lòng cũng đang suy nghĩ, vừa mới lộ ra một người đã ầm ĩ như vậy rồi, nếu lộ ra hai người, ba người, trời ơi! Ta không bị nước bọt nhấn chìm chết không được.
.- Hừ!
.Chợt nghe thấy một giọng nói bất mãn.
.Hàn Nghệ liếc mắt thoáng nhìn, chỉ thấy Cố Khuynh Thành ngồi bên cạnh nghênh trán lên, một bộ dạng ghen tuông, nhưng Hàn Nghệ hoàn toàn không biết vì sao cô ta ghen, mà cô ta có tư cách gì để ghen, nói: - Khuynh Thành, hiện giờ cô biết rồi, hẳn là biết khó mà lui rồi chứ.
.- Phụt!
.Mộng Đình lập tức bật cười ra tiếng.
.Cố Khuynh Thành nói: - Tại sao ta phải biết khó mà lui, người ta thích là ngươi, có liên quan gì đến Vân Thành quận chúa.
.Hai người bọn họ một khi đấu khẩu, Mộng Nhi các nàng đều che miệng cười trộm, mong đợi kịch hay lên sàn, đây dường như đã trở thành một hiện tượng được chú ý của Phượng Phi Lâu rồi.
.Nữ nhân này rốt cuộc là thật hay là giả. Hàn Nghệ khóc không ra nước mắt, nói: - Cô nói cô thích ta cái gì, ta sửa còn không được sao?
.Lời vừa nói ra, đám người trực tiếp ôm bụng bật cười ha hả, ngay cả Lưu Nga cũng không nhịn được cười.
.Bởi vì Cố Khuynh Thành luôn trêu đùa Hàn Nghệ, các nàng đều đã quen rồi, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
.Cố Khuynh Thành không thèm quan tâm đến tiếng cười của mọi người, cực kỳ chân thành nói: - Thứ nhất, vẻ ngoài tuấn lãng bất phàm của ngươi. Thứ hai, ngươi có gia tài vạn quan. Thứ ba, dũng khí không ai sánh kịp của ngươi.
.Lời này vừa nói ra, nội đường lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả đều nhìn phía Hàn Nghệ.
.Hùng Đệ ngẫm nghĩ một chút, rất là khó xử nói với Hàn Nghệ:
.- Hàn đại ca, đệ thấy rất khó sửa a.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Tiểu Mập, trong lòng cảm động vạn phần, quá nể mặt mũi rồi, lập tức lại hướng đến Cố Khuynh Thành, phẫn nộ nói: - Cô gian dối, những thứ đó đều là bẩm sinh ta đã có, cô bảo ta sửa thế nào, ta ta không nói với các người nữa, các người đúng là quá ức hiếp người khác. Nói xong, hắn liền nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
.Mộng Đình che khuôn miệng nhỏ nhắn, nói: - Lời sáo rỗng như vậy, vậy mà Tiểu Nghệ ca cũng tin được.
.Mộng Nhi lẩm bẩm: - Lẽ nào đây chính là dũng khí không ai sánh kịp.
.Đúng lúc này, nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của Hàn Nghệ: - Lưu tỷ, tháng này thưởng thêm cho Khuynh Thành một quan tiền.
.Một lát sau, trong phòng lập tức vang lên một trận cười lớn.
.Thật buồn cười, ta chưa từng gặp nữ nhân nào thành thật như vậy, đáng ghét, thật là đáng ghét a, ta đây nhất thân vạn thuật lại không hề có đất dụng võ. Hàn Nghệ tức tối bất bình đi ra tiểu viện, chợt nghe có người kinh ngạc nói: - Hàn tiểu ca!
.Hàn Nghệ quay đầu lại, đã thấy Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái, Vương Huyền Đạo đang dùng một ánh mắt hết sức phức tạp nhìn hắn, hắn không khỏi bi thiết kêu một tiếng, trời ạ! Ngươi đây là muốn làm ta mệt chết à! Hứa Kính Tông chết tiệt, ta nhất định phải cho ngươi không chết tử tế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận