Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 833: Vừa ăn cướp vừa la làng

.Đây là việc nhỏ? Vậy thì cái gì mới là việc lớn?
.Võ Mị Nương kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng cười, nói: - Dù là tiên đế hay đương kim bệ hạ, lúc đăng cơ đều nhận không ít lời chê bai, tình huống lúc đó còn nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều. Nhưng hiện giờ người thấy đấy, tiên đế đã lập nên công tích vĩ đại như thế nào, bốn biển thần phục, tám phương triều bái, thậm chí ngay cả dân tộc phương bắc cũng tôn xưng tiên đế là Thiên Khả Hãn, mà hiện nay bệ hạ cũng đã cầm quyền lực của chính mình. Nếu tiên đế ngay từ đầu cả ngày tức giận ngay cả trà cũng không uống trôi, hận trời hận đất, vậy thì tiên đế không thể trở thành Thiên Khả Hãn, bệ hạ cũng như vậy.
.Tục ngữ nói rất hay, không phải tự nhiên có người ghét người tài, ta cho rằng hiện giờ người nên tức giận chính là những người đang phản đối hoàng hậu, người xem các nàng ngoài tự sát thì còn làm được cái gì? Đây là hành động thể hiện sự tuyệt vọng, các nàng muốn chết, vậy ai có thể ngăn cản nổi, cứ để cho các nàng chết đi. Hiện giờ tâm tư của Hoàng hậu nên đặt vào việc củng cố Hậu vị, suy nghĩ xem phải giúp bệ hạ như thế nào, phát huy tác dụng của Hoàng hậu như thế nào, vì dân chúng mà làm chút chuyện, chứ không phải tức giận vì người đã chết. Ta dám khẳng định, Vương, Tiêu hai người nếu thấy Hoàng hậu tức giận ngay cả cơm cũng không ăn, các nàng chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ, đây cũng chính là mục đích duy nhất của các nàng.
.Võ Mị Nương nghe xong trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ, mục đích các nàng làm như vậy, không phải là để Võ Mị Nương tức giận sao, nàng ta đang bị hai người đó dọa sợ. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng tự giễu cười cười, nói:
.- Ngươi nói rất đúng, nếu ta tức giận, vậy thì đã trúng kế của hai thị đó, ta không thể để hai thị đắc ý được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Hoàng hậu anh minh!
.- Là ngươi thông minh!
.Võ Mị Nương nhẹ nhàng cười, ngón tay ngọc ngà hơi duỗi ra, nói: - Ngồi đi!
.- Đa tạ!
.Cmn! Cuối cùng ngươi đã nhớ ta vẫn còn đang đứng, vợ chồng các ngươi đúng là khiến người khác phát mệt, nếu không phát thêm tiền lương thì đúng là không có thiên lý rồi. Hàn Nghệ ngồi đối diện Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương nói: - Nhưng ta cho rằng phải cảnh cáo những người đó.
.- Đây là đương nhiên, ta cũng cho rằng không nhất thiết phải dìm chuyện này xuống. Hoàng hậu đối với chuyện đối ngoại nhất định phải cứng rắn, mạnh mẽ một chút.
.Hàn Nghệ tỏ vẻ vô cùng đồng ý.
.Võ Mị Nương dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: - Đúng rồi, ta nghe nói bệ hạ triệu kiến ngươi.
.Biết ngay ngươi sẽ hỏi cái này, Hàn Nghê gật đầu.
.Võ Mị Nương nhìn hắn một cái, hỏi: - Bệ hạ đã nói gì?
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Con người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình! Bệ hạ khó tránh khỏi buồn bã, nên tìm ta tâm sự.
.Võ Mị Nương nghe lời này, lập tức sắc mặt lạnh băng, nàng là một người phụ nữ, hơn nữa là người phụ nữ có ham muốn chiếm giữ vô cùng mạnh, nghe những lời này nàng có thể vui vẻ sao, lại nói: - Vậy ngươi nói như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Ta đương nhiên là khuyên bệ hạ lấy thân thể và quốc sự làm trọng, hiện giờ tấu chương tam tỉnh đang chất đống, một đạo tấu chương của bệ hạ còn quan trọng hơn hai thi thể kia gấp trăm lần, thân là quân chủ đều phải lấy quốc gia làm trọng.
.Võ Mị Nương gật gật đầu, nghĩ thầm lời khuyên này cũng không tệ, trong lòng nàng ta đương nhiên cũng lo chuyện này sẽ sinh ra khoảng cách giữa mình và Lý Trị, nhưng nàng ta không thể nói Lý Trị không nên buồn bã, bởi vì đây chính là khẩu thị tâm phi, hai vợ chồng bọn họ quá rõ ràng, nếu như có thể di dời đến chuyện đại sự thì là phương pháp xử lý không gì tốt hơn. Nàng ta nói: - Vậy bệ hạ có chấp nhận đề nghị của ngươi không?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Ta nghĩ bệ hạ hẳn đã chấp nhận rồi. Ồ, mặt khác, ta còn đề nghị bệ hạ kết thúc vụ hỏa hoạn này, dù sao trước mắt triều đình đã phân chia, nếu tiếp tục lâu dài, đối với quốc gia và bệ hạ cũng không phải chuyện tốt.
.Võ Mị Nương khẽ thở dài: - Chỉ sợ Thái úy bọn họ sẽ không đồng ý, hôm qua Thái úy còn không xuất hiện, hơn nữa việc như vậy, có lẽ Thái úy sẽ mượn nó để gây sóng gió.
.Nàng ta hiện giờ đã trở thành Hoàng hậu, mục đích cũng đã đạt được, đương nhiên là muốn hòa hảo, không muốn tiếp tục tranh đấu nữa, dù sao trước mắt nàng ta cũng không thể hoàn toàn phá hủy thế lực của đối phương, đợi đến lúc có thể, vậy cũng là một dự định khác. Lấy tình hình hiện giờ, Võ Mị Nương cũng muốn giảng hòa, chỉ cần Trưởng Tôn Vô Kỵ thừa nhận ngôi vị Hoàng hậu này là được, chuyện trước kia mọi người đều quên đi, chỉ cần kéo dài đến sau này, đối với nàng ta càng có lợi.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Nhưng ta không cho là như vậy, Thái úy chẳng lẽ sẽ không sợ dẫn lửa thiêu thân sao, nói khó nghe, có thể ông ta cũng tham dự trong đó. Hơn nữa ta thấy bên Thái úy muốn giảng hòa, chỉ là bọn họ không có tư cách mở miệng với bệ hạ, nếu bệ hạ có thiện ý chủ động nói, ta thấy bọn họ sẽ nhanh chóng tiếp nhận, tuyệt đối sẽ không tiếp tục nữa, dù sao Thái úy cũng có tuổi rồi, cũng muốn chết yên lành!
.Võ Mị Nương nghe xong cười một tiếng, lườm Hàn Nghệ một cái, nói: - Ngươi đúng là cái gì cũng dám nói. Nói xong nàng lại thở dài: - Chỉ mong có thể như thế.
.Ngươi yên tâm, nhất định sẽ như thế, nếu ông ta không thể, vậy thì anh em có thể thăng chức như thế nào! Nụ cười trên mặt Hàn Nghệ lại càng nhiều hơn.
.Chợt nghe thấy có tiếng mèo kêu.
.Hai người quay đầu lại nhìn, thấy một con mèo trắng nhảy ra khỏi bụi cỏ, đứng trên nền cỏ mệt mỏi duỗi hai cái, nhìn cực kỳ đáng yêu.
.Nhưng Võ Mị Nương lại nhíu mày.
.Thái giám canh giữ ngoài đình theo bản năng liếc nhìn Võ Mị Nương, thấy sắc mặt nàng ta không hài lòng, nét mặt căng thẳng, vội vàng hét lên: - Súc sinh từ đâu chạy tới, mau mau đuổi con súc sinh này ra.
.Chỉ là một con mèo mà thôi, thì làm sao. Đầu tiên là Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức phản ứng lại, Tiêu thục phi trước khi chết đã từng nói nàng ta phải biến thành mèo, Võ Mị Nương biến thành chuột, muốn bóp sống Võ Mị Nương. Hắn không khỏi rùng mình nhìn Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương đột nhiên đứng dậy, nói: - Đợi đã.
.Thái giám kia lập tức nói: - Hoàng hậu có gì chỉ bảo ạ?
.Võ Mị Nương nói: - Trong cung nuôi mèo là để nó bắt chuột, ngươi đuổi mèo đi, ai tới bắt chuột cho ngươi. Thả nói đi đi, mặt khác, phải nuôi thêm nhiều mèo trong hậu cung nữa.
.Thái giám kia sửng sốt, nói: - Vâng, tiểu nhân hiểu rồi ạ.
.Võ Mị Nương ta là ai, Tiêu Thục phi ngươi trước khi chết ta còn không sợ, ngươi chết ta càng không sợ. Hơn nữa nếu nàng ta tránh né mèo, đây chẳng phải ám chỉ mình là chuột sao, chuyện này không khác gì tự chửi mình.
.Hàn Nghệ âm thầm gật đầu, không hổ là Võ Mị Nương, quả thực rất có nghề.
."Đôi vợ chồng này quả thật rất muốn mạng người ta, chính mình không ngủ được, thì sẽ không cho người khác ngủ. Ta một đêm chưa ngủ rồi, chẳng lẽ không thể thông cảm cho ta một chút sao, nói xong cái này, lại nói đến cái kia, ta còn muốn đến trại huấn luyện một chuyến nữa, a... ! Thế này là muốn ta mệt chết mà."
.Hàn Nghệ là đại thần cuối cùng rời khỏi hoàng cung, hơn nữa nhiệm vụ của hắn còn chưa xong, hắn còn cần đến trại huấn luyện, bởi vì học viên trại huấn luyện và người của Phượng Phi Lâu đều tham gia cứu hỏa, hắn nhất định phải đi xem.
.Khi vào trại huấn luyện, bầu không khí tương đối nghiêm túc, chỉ thấy một đám quan viên đến đây điều tra, hỏi khẩu cung.
.- Phó đốc sát!
.- Hàn đại ca!
.Hùng Đệ và Tiểu Dã dẫn đầu chạy đến bên Hàn Nghệ.
.- Đừng sợ, đừng sợ!
.Hàn Nghệ vỗ vỗ bờ vai của Hùng Đệ, hỏi: - Người của Phượng Phi Lâu chúng ta đều ổn cả chứ?
.Hùng Đệ gật đầu, nói: - Chúng ta đều không sao. Nhưng trong mắt vẫn còn sợ hãi, hiển nhiên chuyện vừa rồi đã mang đến cho bọn họ sự đả kích không nhỏ.
.Tiểu Dã giống như người không làm sao, cậu vô cùng đơn giản, người cậu để ý thật sự chỉ có Hàn Nghệ và Hùng đệ, giống như đám Dương Phi Tuyết, Mộng Điệp đều yêu ai yêu cả đường đi, những người khác sống hay chết, cậukhông quan tâm.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy là tốt rồi!
.Lúc này, đám Thôi Hữu Du cũng đi tới, vây quanh Hàn Nghệ, mở to đôi mắt duy nhất còn sạch sẽ trên khuôn mặt, một lời không nói nhìn Hàn Nghệ, kỳ thật bọn họ cũng không biết phải nói gì, hoặc có chuyện muốn nói cũng không dám nói.
.Nhìn ta làm gì, chẳng lẽ muốn ta tuyên truyền tinh thần quý tộc, phủ định chủ nghĩa quân chủ vô nghĩa vô tình sao? Thật sự là khôi hài. Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Về việc hôm qua các ngươi xung phong nhận việc dập lửa, ta đã nghe nói rồi, các ngươi làm rất tốt, ta cảm thấy rất tự hào, đây chính là tinh thần cảnh sát của hoàng gia chúng ta, điều này sẽ là một trong những của cải vô cùng quý giá trong đời các ngươi. Về phần những chuyện khác, các ngươi không cần suy nghĩ nhiều, ta đã bảo phòng bếp chuẩn bị thêm đồ ăn, lát nữa ăn ngon một chút, sau đó đi tắm, ngủ ngon một giấc, ngày mai tiếp tục huấn luyện.
.Những đệ tử nho phái như Thôi Hữu Du, Lư Khai Minh há hốc mồm, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được, đây chính là việc hậu cung, vốn thuộc về Hoàng đế, ngươi mở miệng thảo luận, vậy thì không phải ngươi tự tìm phiền toái sao, chỉ có thể gât đầu.
.Nhưng Dương Mông Hạo lại đầy chờ mong nói: - Phó đốc sát, không chỉ có mấy câu như vậy chứ?
.Hàn Nghệ nghi hoặc nói: - Ngươi còn muốn như thế nào nữa?
.Dương Mông Hạo hơi có vẻ kích động nói: - Bệ hạ chẳng lẽ không thưởng gì chúng ta sao, chúng ta không cần tiền, phong chúng ta là anh hùng cứu hỏa cũng được. Đây chính là công lao lớn nhất cả đời y lập được, phải thổi phồng nó lên.
.Trong mắt Uất Trì Tu Tịch sáng ngời, nói: - Anh hùng cứu hỏa, ừm, danh hiệu này rất hay. Phó đốc sát, nếu không ngươi giúp chúng ta nói vài lời hay trước mặt bệ hạ đi.
.Dương Mông Hạo nói: - Đung đây, đúng đấy.
.Hai tên ngu xuẩn này! Ta cũng say rồi! Hàn Nghệ cười nói: - Được! Bệ hạ thưởng phạt phân minh, nhất định sẽ khen ngợi các ngươi.
.Dương Mông Hạo kích động nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Chắc chắn! Thuận tiện phạt các ngươi tội tự tiện xông vào hoàng cung.
.Dương Mông Hạo lập tức ngây người.
.Uất Trì Tu Tịch cãi - Nhưng chúng ta vì cứu hỏa mới làm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận