Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1227: Tinh thần dâng hiến

.Ngôn ngữ của Hàn Nghệ vẫn vô cùng cuốn hút như trước, Cấm quân xung quanh, thậm chí bọn võ tướng Trình Giảo Kim cũng nghe đến vô cùng kính cẩn, mặc dù Trình Giảo Kim xem như là lão lưu manh trong quân ngũ, nhưng ông ta vẫn lấy quân nhân làm kiêu ngạo. Kẻ chưa từng là quân nhân, chưa từng trải qua chém giết chiến trường không thể hiểu được cảm xúc này của họ.
.Cũng như các học viên đứng trong ô vuông ánh mắt đều không tập trung, hoàn toàn không có tiêu điểm, giống như xem một bộ phim truyền hình vô cùng nhàm chán.
.Nếu đây là người khác, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, nhưng Hàn Nghệ không giống như vậy, lúc Hàn Nghệ ở Phượng Phi Lâu, chính là trưởng thành trong sự ghét bỏ, phải tự làm cho mình say mê rồi nói tiếp, vẫn rất tự tin nói: - Mọi người đều biết, ta xuất thân là nông gia, tổ tiên đời đời đều là nông phu, vì vậy từ nhỏ ta rất mơ hồ đối với khái niệm quân nhân.
.Nói tới đây, hắn dừng lại một chút rồi nói: - Mãi đến lần trước, Bệ hạ phái ta giám sát vận chuyển lương thảo đi Tây Bắc, thứ cảm xúc rung động của chiến trường mang tới ấy, làm cho ta đến hôm nay vẫn còn nhớ rõ không quên.
.Đám người Hứa Kính Tông nghe vậy liền xì mũi khinh thường, tiểu tử này lại khoe mẽ rồi.
.Trên phương diện hành quân đánh trận, Hàn Nghệ cũng chỉ có thể đem một lần ấy ra nói.
.Tuy Hàn Nghệ là loại người lời lẽ tầm thường như vậy, nhưng dù sao hắn còn rất trẻ, chưa đến tuổi thích nhớ lại chuyện cũ, nói: - Đặc biệt là trận Ưng Sa Xuyên do Lư Quốc Công chỉ huy đã để lại cho ta ảnh hưởng vô cùng sâu sắc.
.Trình Giảo Kim nghe được sắc mặt hơi đổi, trận chiến này cũng là vinh quang cuối cùng của ông ta, sau trận chiến này ông ta liền rơi vào một loạt tai tiếng.
.- Nhưng không phải thắng lợi, không phải tình cảm mãnh liệt, không phải mưu lược, mà là bi tráng!
.Hai đầu mày Hàn Nghệ lộ ra vẻ bi thương, nói: - Hơn vạn tướng sĩ quân Đường chết trong trận chiến này, máu của họ đã chảy thành sông, nhuộm mặt đất đỏ tươi, thi thể của họ và thi thể của quân địch lẫn lộn cùng nhau chồng chất như núi, trước đó họ còn sống rành rành, mà một màn sau đó thật là khiến người ta ảm đạm khóc thương.
.Một câu này nói ra làm cho cả thao trường như chết lặng, ngay cả tiếng gió nhẹ thoảng qua đều có vẻ chói tai lạ thường.
.Chín trăm học viên kia cũng theo đó mà thay đổi sắc mặt, vì trong số họ có rất nhiều người xuất thân từ gia tộc quân sự, cũng có rất nhiều người có tiền bối hy sinh nơi sa trường, không thể hiểu được loại tình cảm kia, nhưng họ đủ khả năng cảm nhận được tình cảm bi tráng kia.
.Do vậy có thể thấy, chỉ cần Hàn Nghệ nguyện ý mở miệng, người có thể không bị lừa dối là rất ít.
.- Lẽ nào họ đáng chết sao? Lẽ nào đây chỉ là một vụ buôn bán đổi lấy phong thưởng với triều đình sao?
.Hàn Nghệ đột nhiên cao giọng nói: - Đương nhiên không phải. Ta dám nói chẳng có ai muốn tới chiến trường ném đầu đổ máu, họ đều muốn giống với ta và các ngươi, ở nhà làm ruộng, trong ngày hè oi ả này, cùng phụ mẫu, thê tử ngồi trước nhà hóng mát, đếm ánh sao trên trời. Nhưng cuối cùng họ vẫn nằm lại Ưng Sa Xuyên, họ không phải chiến đấu vì bản thân mình, không phải chiến đấu vì công danh lợi lộc, họ là vì đất nước này mà chiến đấu, vì người dân của đất nước này mà chiến đấu, là sinh mạng và nhiệt huyết của họ đổi lấy cuộc sống an bình của chúng ta, dù là sống hay chết, họ đều là anh hùng của Đại Đường ta, điều này là không thể nghi ngờ được.
.Ở đây, hắn không nhắc đến hoàng đế, nhưng Lý Trị một chút cũng không để ý, vì đây không phải việc tốt. Nếu như nói vì hoàng đế mà chiến đấu tới chết, nhìn từ một góc độ khác, không phải là nói "cha của ta chết đều tại Hoàng đế ông cả, không có Hoàng đế như ông, cha của ta cũng không hy sinh". Như vậy hy sinh vì đất nước tuyệt đối nghe là vô cùng quang vinh, hơn nữa đất nước và con dân của đất nước cũng bao gồm cả bản thân, cũng như vì bản thân mà chiến đấu sẽ không có ai cảm thấy có điều gì bất mãn.
.- Nói rất hay!
.Trình Giảo Kim nghe được thật sự là kích động không thôi, vỗ đùi đứng dậy.
.Dương Tư Nột và nhóm võ tướng cũng vô cùng kính nể.
.Mà tinh thần những học viên kia cũng đã thay đổi, trầm trọng như vậy, mặt của họ cũng dần giống như những ô vuông kia, góc cạnh rõ ràng, không có lấy một tia khôn khéo đưa đẩy.
.- Đây là thứ tinh thần như thế nào?
.Hàn Nghệ tự hỏi tự đáp: - Đây là một thứ tinh thần dâng hiến, cũng là sự rèn luyện cơ bản nhất mà mỗi một quân nhân phải có, vì vậy chiến tranh chính là tranh đấu giành lấy sinh mạng, mà sinh mạng của mỗi người là vô giá, dù có là vàng bạc châu báu cũng không đánh đổi được. Là điều gì đã thúc đẩy quân nhân đi về phía trận địa của địch, chính là tinh thần dâng hiến này, một tinh thần liều sẵn sàng hy sinh với gánh nặng đất nước và người dân của đất nước trên vai.
.Nếu không có tinh thần này, trên chiến trường cũng chỉ là người vì công danh lợi lộc, một khi đánh trận, loại người này chín phần chính là đào binh, bởi vì trong mắt bọn họ không có quốc gia và bách tính, chỉ có bản thân, làm sao y có thể phấn đấu quên mình. Nhưng nói đi phải nói lại, ích kỷ chính là bản tính của con người, ngươi ích kỷ ngươi không sai, nhưng ngươi ích kỷ mà còn chạy đi làm lính, vậy thì là ngươi không đúng, bởi vì nhất cử nhất động của ngươi có thể sẽ ảnh hưởng đén cả chiến cuộc, mang lại cho quốc gia và bách tính sự tổn hại không thể đo lường được.
.Đám người Dương Tư Nột nghe được liên tục gật đầu, tên tiểu tử này có thể thể hiện bề ngoài đến mức cực điểm.
.Hàn Nghệ tổng cộng chỉ từng giám sát vận chuyển lương thực có một lần, cũng không ở trong quân đội sống qua mấy ngày, hắn làm được cũng là việc của văn thần, hắn thực sự hiểu quân nhân? Tất nhiên không phải hiểu rất sâu sắc, nhưng hắn thường có thể đem vẻ ngoài của một thứ gì đó nói đến sâu trong tâm khảm người khác.
.Đột nhiên Hàn Nghệ hít sâu một hơi nói: - Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu lúc ban đầu ta từ chối tham gia Học viện quân sự Đại Đường, vì người Học viện quân sự Đại Đường huấn luyện không phải những người bình thường, mà là quân nhân, là người quân nhân có thể đảm nhiệm việc bảo vệ gia đình bảo vệ đất nước, bất cứ sai sót nào gây nên tổn thất đều không thể dự tính trước, gánh nặng này không phải bình thường, vì vậy ta rất lo sợ.
.Nhưng cuối cùng ta vẫn đứng ở đây, nguyên nhân trong đó có rất nhiều, ta sẽ không lắm lời nữa, nhưng hôm nay ta đã đứng ở nơi này, ta sẽ vì Bệ hạ, vì đất nước, vì dân chúng mà có trách nhiệm. Các ngươi tới đây học tập là hy vọng tương lai có thể trở thành quân nhân, như vậy ngày đầu nhập học ở đây, ta hy vọng các ngươi có thể trả lời ta, các ngươi có nguyện ý dâng hiến sinh mạng cho đất nước này, cho dân chúng đất nước này hay không?
.- Nguyện ý!
.Chín trăm học viên cùng đồng thanh hô lớn.
.Hoàng đế an vị ở đằng trước, vấn đề này trả lời thật dễ dàng rồi.
.- Các ngươi nói gì? Hàn Nghệ nghiêng tai hỏi.
.- Chúng ta nguyện ý!
.Một đám học viên cuồng loạn hô ta.
.Nghe đến đinh tai nhức óc!
.Lý Trị thầm nhíu mày, tiểu tử này thật đúng là giảo hoạt a!
.Trong mắt Hàn Nghệ lóe lên một tia tinh quang, cười nói:
.- Tuy nhiên tinh thần dâng hiến này nói miệng thì dễ, còn làm thật thì khó như lên trời. Nhưng vào thời khắc đầu tiên ở đây, ta nguyện tin tưởng đây là lời từ trong lòng các ngươi, nhưng muốn trở thành một người quân nhân thực thụ, chỉ dựa vào lòng nhiệt huyết này vẫn là chưa đủ. Quân nhân coi trọng là nghiêm túc, là cẩn thận, thể hiện đến từng chi tiết. Thân là quân nhân phải tự khắc chế bản thân, phải vứt bỏ chủ nghĩa cá nhân, mà trách nhiệm thiêng liêng của quân nhân chính là đánh trận. Tất cả thói quen sinh hoạt ấy cũng là vì chiến tranh, vậy thì bất cứ thứ gì bất lợi với chiến tranh đều phải từ bỏ, ví dụ như búi tóc của các ngươi.
.Búi tóc?
.Gần như tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, chuyển qua chủ đề này thật làm cho người ta khó hiểu, đánh trận và tóc có quan hệ gì chứ.
.Nhưng sau đó Hàn Nghệ ném ra một câu kinh người: - Ta hy vọng mỗi học viên của Học viện quân sự Đại Đường đều cắt ngắn tóc đi.
.- Cái gì?
.Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ đột nhiên đứng lên.
.Học viên dưới đài ai ai cũng trợn mắt há hốc mồm.
.Trong thời cổ đại này, búi tóc không chỉ thể hiện mỹ quan mà còn thể hiện truyền thống của người Hán, đại diện cho hiếu đạo, da tóc thân thể này là thuộc về phụ mẫu, là không thể tùy tiện cắt đi.
.- Việc này... việc này thật là hoang đường, làm sao có thể làm như vậy.
.Không đợi những học viên kia mở miệng, Hứa Kính Tông nhảy ra đầu tiên, cổ họng gào rít ồm ồm nói: - Người Hán chế giễu Di Địch, cũng thường đem búi tóc ra nói, người nào không búi tóc, đó chính là kẻ không có văn hóa, ngươi lại ngược lại, muốn cắt đi búi tóc, vậy không phải là tự hủy Trường Thành sao.
.Hàn Nghệ đáp trả lại: - Tại sao không được, chiến tranh sẽ không cho ông thời gian búi buộc, búi tóc không có lợi cho chiến tranh, nếu đã không có lợi cho chiến tranh vậy thì phải nhịn đau mà vứt bỏ.
.Lư Thừa Khánh cũng cảm thấy cực kỳ bất mãn: - Lão hủ đã sống mấy chục năm, cũng vẫn chưa từng nghe búi tóc cũng có thể ảnh hưởng đến thắng bại.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta nghĩ đến thời Xuân Thu Chiến quốc, chắc chắn cũng có rất nhiều đại thần nói với Triệu Võ Linh Vương nói, "lão hủ đã sống mấy chục năm, cũng chưa từng nghe qua một bộ y phục cũng có thể ảnh hưởng đến thắng bại."
.Lư Thừa Khánh lúc này sửng sốt.
.Hàn Nghệ nói: - Trong lịch sử có rất nhiều trận chiến, thắng bại chỉ trong chốc lát, có khi một chi tiết nhỏ bé không đáng kể cũng có thể ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả. Quân nhân là sống để chiến đấu, sứ mệnh của quân nhân là đánh trận, nếu đã như vậy, tại sao còn phải giữ lại những gì không có lợi cho chiến đấu, huống chi là một búi tóc.
.Lý Nghĩa Phủ lời lẽ chính nghĩa nói: - Nhưng da tóc thân thể là của phụ mẫu, sao có thể cắt đi dễ dàng, đây vẫn là hành động bất hiếu.
.Hàn Nghệ cười lạnh nói: - Lý Trung thư nói rất phải, da tóc thân thể đúng là của phụ mẫu, như vậy tại sao triều đình còn cho dân chúng đi đánh trận chứ? Lẽ nào Lý Trung thư không biết đánh trận là phải chết người sao? Phải chăng mỗi binh sĩ chiến đấu vì đất nước đều là bất hiếu?
.- Ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý.
.- Đây làm sao lại là cưỡng từ đoạt lý, vì sao ta lại phải cưỡng từ đoạt lý. Bọn họ có cắt tóc hay không, đối với ta mà nói lại có quan hệ gì, chỉ là Học viện quân sự Đại Đường là huấn luyện quân nhân, Bệ hạ đem trọng trách này giao cho ta, ta nhất định dốc toàn lực mà làm, tranh thủ mỗi chi tiết làm đến hoàn mỹ, nếu chiến trường đã không có thời gian cho việc búi tóc, vậy thì Học viện quân sự Đại Đường cũng sẽ không cho học viên thời gian búi tóc, vì vậy bắt buộc phải cắt đi.
.Hứa Kính Tông nói không lại Hàn Nghệ, chỉ có thể hướng về phía Lý Trị kêu lên:
.- Bệ hạ, người nhất định phải ngăn hắn lại, nếu thật cho hắn làm vậy, hậu quả không thể lường trước a!
.Lý Trị cau mày, nắm chặt tay nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng.
.Hàn Nghệ xoay người đi, hướng về phía những học viên đang sợ ngây người: - Ta bảo các ngươi cắt tóc, có hai nguyên nhân. Đầu tiên, vừa rồi ta đã nói qua, chính là chiến trường không cho các ngươi thời gian búi tóc, nếu đã không có, vậy thì không nên tồn tại thời gian này, ta không hi vọng có ngày các ngươi tóc tai bù xù xông về phía kẻ địch, chỉ vì tóc che khuất hai mắt mà thất bại.
.Nhưng đây chỉ là thứ yếu, nguyên nhân quan trọng nhất, ta hy vọng lấy tóc của các ngươi làm lời thề trang trọng nhất của các ngươi đối với bệ hạ, quốc gia, bách tính. Thân thể da tóc là thuộc về phụ mẫu, đương nhiên ta biết cái này đối với mỗi một người còn mà nói đều vô cùng quan trọng, chính bởi vì mái tóc này vô cùng quan trọng đối với mỗi một người, ta mới bảo các ngươi làm như vậy, ta không thể dạy các ngươi làm sao để dâng hiến sinh mạng của mình, vậy thì chỉ có thể dùng tóc để thay thế, nghi thức này càng đại diện cho lòng trung thành và sự dâng hiến nhiều hơn.
.Tần Tiếu đột nhiên mở miệng nói: - Xin hỏi Hàn Thị lang, có phải quân nhân không cắt tóc đều không có tinh thần dâng hiến mà huynh nói.
.- Đương nhiên không phải!
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Đây chỉ là nghi thức nhập học của Học viện quân sự Đại Đường chúng ta, bởi vì huấn luyện một người quân nhân cho đất nước, thật sự làm cho người ta vô cùng thấp thỏm bất an, thậm chí không thở nổi, Học viện quân sự Đại Đường chỉ có thể hà khắc với các ngươi, thà loại bỏ các ngươi trong thời gian ở học viện, cũng không nguyện ý đưa một học viên không đạt tiêu chuẩn vào trong quân đội. Đương nhiên, ta sẽ không ép các ngươi cắt đi búi tóc, nhưng nếu quân nhân ngay cả một cọng tóc cũng không nguyện hiến cho đất nước, sinh mạng càng không phải nói rồi, vì vậy người không đồng ý cắt tóc có thể rời đi. Ngoài ra, đây cũng là nguyên nhân ta mời phụ mẫu
Bạn cần đăng nhập để bình luận