Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1214.1: Địa ngục lại mở ra lần nữa

.Ngay cả hoàng đế cũng toàn gia xuất động, tin rằng thành công của khu vui chơi đã không còn phải nói thêm nữa rồi.
.Tuy rằng lượng người của ngày thứ hai còn nhiều hơn ngày thứ nhất nhiều, đây là bởi vì có nhiều người muốn né tránh giờ cao điểm của ngày đầu, giống như Trình Xử Lượng bọn họ ngày đầu tiên đều không đến, mà là đang trực ban, nhưng hôm nay bọn họ cũng không ngờ rằng, những đứa trẻ kia căn bản là không thỏa mãn với một ngày vui chơi này, nhất là khánh hàng mua vé quý, sáng sớm ngày thứ hai lại đến, bởi vậy lượng người của ngày thứ hai ngược lại còn nhiều hơn ngày đầu tiên.
.Nhưng mà, Hàn Nghệ biết những con số này chỉ có thể cho thấy việc khu vui chơi khai trương thành công, còn về việc có thể duy trì tiếp được hay không thì còn phải không ngừng đổi mới, bởi vì trò chơi có thú vị đến mấy, ngươi chơi hàng ngàn hàng vạn lên cũng sẽ thấy chán.
.Vậy thì thiết kế của khu vui chơi kỳ hai tất nhiên đã được lên chương trình.
.Kỳ thật Hàn Nghệ cũng không ngừng suy nghĩ, bởi vì thương nhân xây dựng rầm rộ chính là đang xúc tiến công ăn việc làm, tiến thêm một bước kích thích kinh tế Trường An, quốc gia xây dựng rầm rộ chính là đang bóc lột bách tính, bởi vì việc mua bán của thương nhân là ta tình ngươi nguyện, nếu thấy tiền công thấp vậy thì ngươi đừng đến nữa, nhưng triều đình xây dựng công trình lớn, lao công đều là thuộc tính chất phục dịch, cưỡng ép bách tính lao động.
.Nhưng việc này cũng không phải nói khởi công là khởi công được, tuy rằng kỹ thuật tạo dựng thiết bị cơ sở đã hết sức thuần thục, nhưng một số đồ chơi vẫn cần phải nghiên cứu chi tiết.
.Hàn Nghệ cùng Lý Tích thương lượng một chút, đồng ý trước tiên bỏ ra năm trăm quan làm quỹ nghiên cứu phát triển, số tiền này có vẻ không ít, nhưng sẽ có ích lợi vô cùng, bởi vì tương lai sau khi thành thục, trực tiếp phục chế ở các nơi như Lạc Dương, Biện Châu, dùng hình thức chuỗi liên kết tiến hành kinh doanh.
.Sùng Nhân Phường.
.- Treo ngay ngăn một chút đấy, phải để khách hàng liếc mắt là nhìn thấy con gấu này.
.- Tiểu Mập ca, huynh yên tâm đi, chút việc nhỏ này không làm khó được ta đâu.
.Hùng Đệ đứng trước cửa tiệm, chú ý cẩn thận chỉ huy một gã cỡ chừng tuổi cậu treo một tấm biển lên trước tiệm, công việc lên lên xuống xuống thế này, Tiểu Mập không làm nổi, chỉ thấy trên tấm biển màu trắng không những có in chữ "Tiệm Thông Hùng", mà bên trên còn có một hình vẽ gấu, tươi cười chân thành, hết sức đáng yêu.
.Đồng thời cũng thu hút sự chú ý của không ít người xem.
.- Đây là tranh của Hàn Thị lang sao?
.- Ồ? Đại thúc, sao thúc biết?
.- Ai da! Bây giờ còn ai mà không biết kỹ thuật vẽ tranh xuất thần nhập hóa của Hàn Thị lang, người trong tranh giống như y là soi gương ra vậy, ngay cả hoàng đế, hoàng hậu đều nhờ Hàn Thị lang vẽ chân dung cho mình.
.Ở khu vui chơi Hàn Nghệ tùy tiện vẽ tranh, kết quả là dẫn đến sự hưởng ứng rất lớn từ đủ các tầng lớp, điểm đầu tiên, vẽ chân dung cho cả nhà hoàng đế, điều này đã đủ khiến chấn động rồi.
.Thậm chí có không ít người đam mê vẽ tranh đến cửa cầu kiến, chỉ mong có thể được thấy kỹ thuật vẽ tranh vô cùng kỳ diệu kia, đương nhiên, ngay cả cửa bọn họ cũng không đi vào. Hàn Nghệ một Hộ Bộ Thị lang, thuộc cấp quan cao nhất, lãng phí thời gian vẽ tranh, đó nhất định là chấn động a. Hắn chỉ sai người nói với những văn nhân nhã sĩ kia, vẽ tranh chỉ là tùy hứng, là sở thích mà thôi, không có chuyên môn gì, các ngươi không cần như vậy, ta không nhận đồ đệ, nhưng hành vi làm ra vẻ khiêm tốn này của hắn, ngược lại còn nâng tầm kỹ năng vẽ hết sức lợi hại, người người đều biết, bởi vì cao nhân đều làm như vậy, chẳng qua Hàn Nghệ là đại ẩn ẩn vu thế1.
.(1: câu nguyên văn là đại ẩn ẩn vu thị, chỉ ẩn sĩ đại triệt đại ngộ, không cần ẩn cư núi rừng, ở thành thị cũng có thể ẩn cư)
.- Hì hì! Không sai, đây chính là tranh Hàn đại ca ta vẽ cho ta, sau này mỗi một cửa tiệm Thông Hùng chúng ta đều sẽ treo hình vẽ gấu này, ồ, ta cũng đã đặt tên cho gấu này, gọi là Thông Hùng, sau này nếu các người nhìn thấy Thông Hùng là biết đó là tiệm Thông Hùng, có phải là rất dễ nhận ra không.
.Tiểu Mập quá yêu gấu này rồi, vì thế sau khi trở về liền tìm thợ mộc của xưởng mộc giúp cậu ta khắp bản in, tranh này hết sức đơn giản, không có gì khó khăn, rất dễ khắc, sau đó Tiểu Mập lấy ra ba mươi mấy trượng vải, điên cuồng in, để dành nhiều một chút.
.- Dùng tranh làm bảng hiệu, chủ ý này cũng thật là hay a!
.- Đúng thế, cái này chính là Hàn đại ca ta nghĩ ra.
.Hùng Đệ rất là dương dương đắc ý.
.Chợt nghe có người hừ nói: - Cũng không phải ngươi nghĩ, ngươi đắc ý như vậy làm gì.
.Hùng Đệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Uất Trì Tu Tịch và Thượng Quan Vân đang đi đến, vội vàng bước lên đón: - Là Uất Trì đại ca, Thượng Quan ca đến à, tuy nói tranh này là Hàn đại ca ta vẽ, nhưng Hàn đại ca dựa theo thần thái của ta để vẽ, đương nhiên ta đắc ý.
.Thượng Quan Vân cười nói: - Tiểu Mập, Đặc phái sứ vẽ ngươi thành một con gấu, ngươi cũng vui vẻ.
.Hùng Đệ hừ nói: - Gấu có gì không tốt, đáng yêu biết bao, huynh bảo Hàn đại ca ta vẽ cho huynh, Hàn đại ca ta chưa chắc sẽ vẽ cho huynh.
.Uất Trì Tu Tịch ngồi xuống.- Được rồi, được rồi, ta đã sắp chết khát rồi, lấy cho chúng ta một bình trà trước, rồi lấy một lồng bánh bao.
.Đương nhiên Hùng Đệ sẽ không tức giận thật sự, lập tức lại đổi một vẻ mặt tươi cười, đúng là giống y hệt như Thông Hùng kia, khiến người ta không khỏi buồn cười, lại khẩn trương sai người đi làm, bởi vì cậu ta biết thời gian của cảnh sát hoàng gia có hạn, nhất định phải nhanh chóng.
.- Haiz! Lúc nào mới nghỉ phép a!
.Uất Trì Tu Tịch một tay chống cằm, than vãn.
.Thượng Quan Vân kinh ngạc nói: - Tu Tịch, ngươi mới nghỉ hôm qua, lại muốn nghỉ nữa.
.- Đúng thế, ta mới nghỉ phép hôm qua, a còn phải đợi bao lâu nữa đây! Uất Trì Tu Tịch uể oải.
.Thượng Quan Vân nói: - Tu Tịch, ngươi làm sao thế?
.- Người không biết đấy, hôm qua ta đã đến khu vui chơi một chuyến, chơi bảo linh cầu đó, ai da, đúng là rất vui, nếu đó không phải là địa bàn của Tư không, kiểu gì ta cũng phải ở đó cả buổi tối. Lần sau ngươi nghỉ phép phải đi mà xem, ồ, còn phải gọi thêm mấy người nữa thì chơi mới thú vị.
.- Thật sao?
.Thượng Quan Vân nửa tin nửa ngờ, mấy ngày nay gã không nghỉ ngơi, vì vậy vẫn chưa từng đến đó, nhưng cũng đã nghe nói, có điều bảo linh cầu nghe cũng thật là mất hứng.
.- Tu Tịch, Thượng Quan. Cuối cùng cũng tìm được các ngươi rồi.
.- Vô Hối.
.Chỉ thấy một công tử trẻ tuổi ngồi xuống, người này tên là Lệnh Hồ Vô Hối, là tằng tôn của Lệnh Hồ Đức Phân nhà sử học lớn thời kỳ Trinh Quán, nói:
.- Tu Tịch, Thượng Quan, chúng ta là huynh đệ tốt a, lần này ngươi phải giúp ta.
.Tinh thần cảnh sát hoàng gia lập tức xông lên não Uất Trì Tu Tịch, vội hỏi: - Giúp ngươi cái gì?
.Lệnh Hồ Vô Hối nói: - Ngày mai ta đã phải lên trại huấn luyện rồi, trong lòng có chút bất an, tìm các ngươi hỏi thử, phải chú ý những gì?
.Thượng Quan Vân cười nói: - Ngày mai là phải đi rồi, hôm nay ngươi mới đến tìm chúng ta?
.Lệnh Hồ Vô Hối nói:
.- Ta vốn đã muốn tìm các ngươi lâu rồi, nhưng gần đây lại mê bảo linh cầu nên quên mất chuyện này.
.Uất Trì Tu Tịch hưng phấn nói: - Thế nào? Ngươi cũng thích chơi bảo linh cầu?
.- Thích muốn chết đi được, thậm chí ta còn hối hận vì đã đi báo danh trại huấn luyện. Tu Tịch, ngươi cũng thích chơi hả?
.- Đương nhiên thích, hôm khác hôm khác chúng ta bàn luận.
.- Chuyện này đến lúc đó hãy nói, mau chuyện với ta về trại huấn luyện.
.Thượng Quan Vân nói:
.- Ngươi đã nghe đến vinh diệu tường chưa?
.- Đương nhiên ta đã nghe.
.- Kỳ thật cái này có từng nghe hay chưa cũng có ích gì, dù sao thì ngươi cũng phải treo lên. Uất Trì Tu Tịch khoát tay một cái nói: - Kỳ thật cũng chẳng có gì, ngươi thấy chúng ta ra ngoài có ai thiếu chân khuyết tay không, bên ngoài đều là đồn đại bậy bạ, khổ thì khổ một chút, nhưng nói tóm lại thì vẫn rất tốt.- Thật sao?
.- Ngươi nhìn chúng ta mà không biết sao.
.- Điều này cũng đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận