Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1191: Giấy cam đoan

.- Nói láo! Ai có thời gian cùng tiểu tử ngươi đánh thật giết thật, nhớ năm đó khi lão tử đi theo Thái Tông Thánh Thượng đánh đông dẹp bắc, tiểu tử ngươi còn chưa sinh ra, dựa vào cơ thể nhỏ này của ngươi chịu được mấy quyền của lão tử. Cứ cho là ngươi khai trừ con trai ta! Đợi chút, ngươi vừa mới nói cái gì, ngươi muốn khai trừ con trai ta!
.Lão thất phu Khế Bật Hà Lực rống lên nửa ngày, đột nhiên liền si ngốc, chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Tiểu tử, nói rõ một chút cho ta, vì sao ngươi muốn khai trừ con ta? Con ta hiện giờ đến tên còn chưa báo nữa.
.Mấy mãnh tướng huynh môn còn lại cũng là vẻ mặt hoang mang nhìn Hàn Nghệ, chưa từng thấy Tể tướng lợi hại như vậy, ngươi một Đồng trung thư môn hạ tam phẩm, vẫn chưa là Tể tướng chính thức, đã khai trừ con cháu của mấy lão đại trong quân chúng ta, đừng nói Trưởng Tôn Vô Kỵ không dám, Lý Thế Dân cũng không dám làm thế a!
.- Lỡ như! Lỡ như!
.Hàn Nghệ không ngừng nhấn mạnh điểm này, lại nói: - Ta nói chỉ là lỡ như mà thôi! Các vị cũng đều biết, lúc trước người đề xuất thành lập Học viện quân sự với bệ hạ Đại Đường chính là Độc Cô Vô Nguyệt, không phải ta. Hơn nữa ngay từ lúc đầu tìm ta, thật ra là ta cự tuyệt, ta thật không muốn chộn rộn việc này, chỉ có điều sau lại không có cách nào, bởi vì không có ai biết làm sao xây dựng Học viện quân sự Đại Đường này, bệ hạ mới yêu cầu ta tới tiếp tay, ta đây là không có cách nào a!
.A Sử Na Trung hiếu kỳ nói: - Vì sao ngươi không đồng ý?
.Hàn Nghệ than thở một tiếng, nói: - Ăn một lần khôn cả đời a! Lúc trước khi trại huấn luyện hoàng gia mới bắt đầu, những người đó cũng không phải ta muốn khai trừ đâu, là tự mấy học viên đó không chịu nổi, chạy về nhà, mà kết quả chắc các vị tướng quân cũng đều biết, trưởng bối của những học viên kia trực tiếp mời bệ hạ tới, hô đánh hô giết với ta, thật sự là hận không thể giết cho thống khoái, may mắn lúc ấy không phải ta khai trừ bọn họ, nếu không, hôm nay các vị cũng không gặp được ta.
.Ta còn trẻ tuổi như vậy, ta cũng rất sợ a, nếu chẳng may lại lần nữa, chắc chắn ta sẽ không chịu nổi rồi. Nếu quan chức ở dưới ta, vậy ta đã không sao cả, nhưng các vị là tướng quân, oa ta có thể sống ở thái bình thịnh thế này, đều là công lao của các vị tướng quân. Hiện tại chính là tình huống này, các vị có thể chỉ vào ta mắng, nhưng ta không thể chỉ vào các vị mà mắng, nếu công tử nhà các vị đến Học viện quân sự Đại Đường rồi, sao ta dám quản giáo họ, mà không nói tới quản giáo nữa, nếu khiến bọn họ mệt, bọn họ trở về cáo trạng, ta phải làm sao? Hoặc là các vị đi kiến nghị bệ hạ đổi người, hoặc là các vị tha cho ta một lần đi!
.Việc này đúng là không thể thiếu Hàn Nghệ, nếu không thì, Lý Trị thật đúng là sẽ không tìm Hàn Nghệ, y vẫn là hi vọng Hàn Nghệ lấy tài chính làm chủ, nhưng thật sự là không còn cách nào, Lý Trị mới để Hàn Nghệ đến làm cố vấn ở học viện quân sự.
.- Toàn là nói bừa!
.Cao Khản đột nhiên nói:
.- Ngươi nóinhững điều này, đều chẳng qua là lời từ một phía ngươi, chúng ta nói không cho ngươi quản giáo con trai chúng ta bao giờ, nếu bệ hạ đã chọn ngươi, chúng ta cũng là tự nguyện đưa con trai đến Học viện quân sự Đại Đường, vậy tất nhiên phải tuân thủ quy củ, việc này còn chưa bắt đầu, ngươi có bằng chứng gì nói những lời này.
.Cuối cùng là có một người hiểu, làm rõ đạo lý này.
.Hàn Nghệ nói những lời này, không có bất kỳ cơ sở nào.
.A Sử Na Di Xạ sau khi nghe rõ, lập tức nổi trận lôi đình, nói: - Cao tướng quân nói không sai, ngươi đây rõ ràng là đang đùa giỡn chúng ta. Ta đưa con trai qua, không phải là hi vọng ngươi giúp ta quản giáohay sao, cũng thật không quan trọng làm quan cái gì đó, con trai chúng ta cứ cho là không lên Học viện quân sự Đại Đường này đi, tương lai sớm muộn cũng có thể làm tướng quân.
.Khế Bật Hà Lực nói: - Ngươi đừng nghĩ chúng ta cũng lòng dạ nhỏ mọn giống đám văn thần, những người đó động một chút chỉ biết thượng tấu buộc tội, chúng ta không cùng một ruộc với bọn họ. Hơn nữa các tiểu tể tử nhà chúng ta, cũng sẽ không giống con trai của văn thần, thân không được mấy lạng thịt, chạy hai vòng đã có thể bị té xỉu, nếu là như thế, ta cũng không có mặt mũi đưa đến học viện quân sự.
.Hàn Nghệ bật cười ha ha.
.Khế Bật Hà Lực giận nói: - Ngươi cười cái gì?
.Hàn Nghệ không lên tiếng, chỉ là cười.
.Tần Hoài Đạo vẻ mặt lúng túng nói: - Lần trước là khuyển tử không hiểu chuyện, bị trại huấn luyện khai trừ, ta cũng tâm phục khẩu phục, nhưng khuyển tử không hề chạy một vòng đã xỉu rồi, hơn nữa lần trước ta cũng không đến gây phiền toái cho ngươi, lần này ngươi có thể yên tâm, chắc chắn sẽ không đâu.
.Mọi người đã hiểu rồi, trong này có con trai của vài người lần trước cũng tham gia trại huấn luyện, chỉ có điều đã bị khai trừ.
.Đoàn Toản nói: - Hơn nữa lần trước cũng không thể hoàn toàn trách chúng ta, nếu không phải ngươi dở nhiều chiêu bịp bợm như vậy, cũng không có khả năng xuất hiện tình huống đấy.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Kỳ thật đó vẫn coi như nhẹ đấy, ta vẫn là vô cùng nhẹ nhàng quản giáo bọn họ, ta chính là sợ quá nghiêm khắc rồi, đã triệt để trấn áp bọn họ, nhưng yêu cầu đối với quan tướng, chắc chắn phải nghiêm khắc hơn nhiều so với cảnh sát hoàng gia.
.Khế Bật Hà Lực vung tay lên, nói: - Ngươi bớt nói nhảm, ngươi cứ việc sử dụng những thủ đoạn đó là được, lão tử trị quân nghiêm hơn nhiều so với ngươi, không giấu gì ngươi, lão tử còn hi vọng ngươi ác hơn một chút, ngươi yên tâm, ta quyết không can dự.
.Các lão thất phu còn lại cũng bắt đầu thổi phồng mình năm đó trị quân nghiêm minh như thế nào, cái gì đào tâm đào phổi mông lớn.
.Hàn Nghệ chỉ lẳng lặng nghe bọn họ khoác lác.
.Khoác lác xong, Khế Bật Hà Lực tổng kết nói: - Hóa ra suy nghĩ cả nửa ngày trời ngươi lại lo lắng việc này, ngươi đây là lo lắng hão rồi, thật là làm trễ việc, việc này cứ quyết thế đi.
.- Khoan đã!
.Hàn Nghệ nhấc tay!
.Khế Bật Hà Lực phát điên lên nói: - Ngươi còn muốn thế nào?
.Hàn Nghệ nói:
.- Đại tướng quân, ông cũng biết đấy, ta xuất thân là thương nhân, nói miệng không bằng chứng, việc gì cũng lấy khế ước ra nói, nếu các vị tướng quân đều có lòng tin đối với công tử của mình như thế, vậy chắc sẽ không ngại ký kết một bản khế ước với ta chứ!
.- Khế ước gì?
.A Sử Na Di Xạ rất là cẩn thận nói.
.Hàn Nghệ nói: - Chính là tuyệt đối tuân theo mọi sự an bài của Học viện quân sự Đại Đường, cho dù là ngày thứ hai đã khai trừ con cháu của các người, các người cũng phải vâng theo vô điều kiện, quyết không được xen vào.
.Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
.Tần Hoài Đạo, Đoàn Toản không tiện mở miệng, dù sao con trai họ cùng từng bị khai trừ, trong lòng không nắm chắc. Nhưng Khế Bật Hà Lực thế nào cũng không hiểu, thẹn quá hóa giận nói: - Tiểu tử ngươi thật là đáng ghét, ngươi dựa vào cái gì luôn cho rằng con trai ta sẽ bị khai trừ.
.- Ta nói là nếu chẳng may! Hàn Nghệ nói: - Ta có thể ăn ngay nói thật với các vị, Học viện quân sự Đại Đường tuyệt không phải là nơi dễ tốt nghiệp như thế, mỗi một người đều có khả năng bị khai trừ, không phải nhằm vào các vị tướng quân đâu. Đương nhiên, Học viện quân sự Đại Đường sẽ cho biết lý do khai trừ, tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ khai trừ người, nhưng các vị quyết không được can dự vào, ta cũng sẽ không cho bất cứ ai cơ hội. Nói xong, hắn lấy từ trong ngực ra một bản khế ước, đưa cho Khế Bật Hà Lực, nói: - Một khi chính thức trúng tuyển, cha mẹ của học viên đều phải ký tên lên trên này, ai ai cũng đều như thế.
.Khế Bật Hà Lực cầm lấy, những người còn lại cũng đều nghiêng đầu lại, cái này vừa thấy, thật sự là hà khắc tới cực hạn, đơn giản mà nói, chính là hoàn toàn phục tùng tất cả an bài của Học viện quân sự Đại Đường, Học viện quân sự Đại Đường có tất cả quyền lực, ta có quyền tuyển ngươi, vậy ta cũng có quyền khai trừ ngươi. Thậm chí, học viên bị thương khi huấn luyện, Học viện quân sự Đại Đường chỉ cung cấp việc chữa bệnh, những việc còn lại đại khái không chịu trách nhiệm, nói khó nghe một chút, chính là chết thì ngươi cũng không được tìmta gây chuyện.
.Tần Hoài Đạo nhìn thấy trong lòng đều sợ hãi, hỏi: - Hàn Nghệ, ngươi đây là định làm gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Tần thúc thúc, học viên của trại huấn luyện ra ngay từ đầu vẫn chỉ là làm cảnh sát hoàng gia cửu phẩm, nhưng học viên của Học viện quân sự Đại Đường ra thì trực tiếp làm quan tướng. Học viện quân sự Đại Đường nhất định phải huấn luyện bọn họ thành một quan tướng đủ tư cáchtrong thời gian ngắn, có thể nghĩ, đây nhất định không phải chuyện thoải mái gì. Đương nhiên, ta sẽ không giống các vị trị quân, động một chút là hình phạt, ở Học viện quân sự Đại Đường này của chúng ta sẽ không xuất hiện chuyện này, chúng ta sẽ càng không chủ động làm thương tổn bọn họ, ngược lại chúng ta sẽ bảo vệ bọn họ tốt.
.Nhưng vẫn là câu nói kia, tuyệt không phải dễ tốt nghiệp như thế, quân nhân là người bảo vệ quốc gia, nếu bệ hạ đã giao trọng trách này cho ta, ta nhất định phải bảo đảm mỗi một tốt nghiệp sinh của Học viện quân sự Đại Đường đều là chiến sĩ đủ tư cách. Các vị tướng quân, kỳ thật các vị cũng đã nói rồi, con cháu của các vị không cần thông qua Học viện quân sự Đại Đường cũng có thể nhậm chức trong quân, nếu các vị vô cùng yêu thương tôn tử bảo bối của mình, vậy ta đề nghị hay là đừng cho bọn họ đến Học viện quân sự Đại Đường này chịu tội.
.- Ngươi nói nhảm đúng là nhiều!
.Khế Bật Hà Lực oang oang một câu, nói: - Ngươi nói nhiều như vậy, không phải là để chúng ta ký vào cái khế ước rắm chó này sao, ta ký là được rồi, Khế Bật Hà Lực ta không tin con trai ta đến tốt nghiệp cũng không được.
.Lúc trước ông ta nhìn thấy cảnh sát hoàng gia oai hùng, đúng là rất kỳ vọng cháu trai của mình cũng có thể tôi luyện một chút, đừng có cả ngày ra ngoài ăn chơi đàn đúm, bất kể là võ tướng, hay là văn thần, ai mà không hi vọng con trai của mình có tiền đồ, lại nói Lý Tích sẽ đích thân giảng bài, Lý Tích đã thâm đắc binh pháp của Lý Tĩnh, hơn nữa kinh nghiệm vô cùng phong phú, không ít người muốn bái sư Lý Tích, nhưng Lý Tích không thu đồ đệ.
.Ông ta ồn ào như thế, đám tướng quân lại do dự này không có cách nào, cũng không thể nhận sợ, ký thì ký, nếu thật sự không tốt nghiệp, vậy cũng không có cách nào, dù sao ở trại huấn luyện cũng mất mặt một lần rồi.
.Hàn Nghệ sớm đã chuẩn bị xong khế ước, còn chuẩn bị thêm vài bản, hiển nhiên mấy người đến này thiếu vài người so với dự tính của hắn.
.Mấy tướng quân này đều ký đại danh của mình lên trên!
.Hàn Nghệ cảm thấy mỹ mãn xem lạikhế ước một lần, sau đó giao cho Tiểu Dã, lại hướng tới bọn họ chắp tay nói: - Nếu công tử của các vị không thông qua cuộc thi nhập học, ta sẽ trả lại khế ước này cho các vị.
.Khế Bật Hà Lực buồn bực nói: - Tiểu tử ngươi thật lắm trò, cái gì gọi là không thông qua cuộc thi nhập học?
.Hàn Nghệ cười nói: - Điểm này ta đã nói rất rõ ràng trên Đại Đường nhật báo rồi, Học viện quân sự Đại Đường chúng ta cũng không phải là ai cũng nhận, sẽ có một vài cuộc thi nhập học, chính là tố chất thân thể và tri thức văn hóa cơ bản, nếu chạy vài bước đã té xỉu, vậy Học viện quân sự Đại Đường chiêu họ làm gì.
.Khế Bật Hà Lực mặt đầy khinh thường, la hét khuyển tử văn võ song toàn. Mặc dù ông ta là người lớn lên trên thảo nguyên, nhưng thê tử ông là công chúa của Lý Thế Dân, con trai ông ta đương nhiên biết chữ a!
.Tần Hoài Đạo buồn bực nói: - Vậy vì sao không để đến lúc đó hãy ký khế ước.
.Đến lúc đó hãy ký? Nếu chẳng may con trai của ngươi không qua cửa, tốt xấu gì ta cũng có một tờ khế ước chặn miệng các ngươi a! Nhưng lời này không thể nói, Hàn Nghệ nói: - Đến lúc đó nhất định có rất nhiều người ký, hiện tại ký đỡ phải phiền đến lúc đó. Nói thật lòng, theo ý ta, công tử của các vị tướng quân nhập học là không có vấn đề gì đâu.
.- Dĩ nhiên! Tốt nghiệp cũng không có vấn đề! Khế Bật Hà Lực hừ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận