Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1276: Lễ khai mạc

.Dưới sự chú ý của hàng vạn người và tiếng hoan hô điếc tai nhức óc, tất cả đội ngũ đi vòng quanh đường băng phía ngoài thao trường một vòng, tiến vào chính giữa thao trường, lấy lớp làm đơn vị, chia thành từng hàng từng hàng. Tất nhiên, đội trống nhạc ở trước mặt hoàng hậu và bệ hạ, còn khoe khoang kỹ thuật trống một hồi mới ngừng lại.
.Sau khi tiếng trống dừng lại, tiếng hoan hô cũng ngừng lại.
.Trên thao trường bắt đầu yên tĩnh lại.
.- Bệ hạ, người có muốn đi lên đọc diễn văn hay không?
.Hàn Nghệ nhỏ giọng dò hỏi.
.Lý Trị suy nghĩ, vẫn nói: - Khanh đi đi.
.Thật ra y muốn đi, nhưng Đại hội vận động là cái gì, y vẫn chưa hiểu được, đâu biết nói những gì.
.Thật ra thì nói chuyện trong trường hợp này, chỉ có Hàn Nghệ có khả năng làm được.
.- Vi thần tuân lệnh.
.Hàn Nghệ cũng không có nhường nữa, đi lên phía trước. Mọi người thấy Hàn Nghệ đi tới trước đài, khu vui chơi chơi này ngay lập tức yên lặng không một tiếng động, cũng không phải người ta nể mặt, chỉ là bọn họ cũng vô cùng hiếu kỳ, hơn nữa thời đại này cũng không có loa, cho dù xì xào bàn luận, nhưng nhiều người như vậy, cũng cơ bản không nghe rõ Hàn Nghệ đang nói gì.
.Hàn Nghệ cao giọng nói: - Có câu uống nước không quên người đào giếng, hôm nay chúng ta có thể đứng ở chỗ này, đều xuất phát từ tấm lòng mẫu ái không cần báo đáp của hoàng hậu, bởi vậy, chúng ta hãy dành tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất tặng cho hoàng hậu.
.Lời này vừa nói ra, người không vỗ tay, vậy thì không hiểu chuyện rồi.
.Trong chốc lát, tiếng vỗ tay như sấm dậy, dù là Lý Trị cũng vỗ tay, chung quanh thao trường lại lâm vào ở giữa đại dương màu xanh lam.
.Khóe miệng Võ Mị Nương cũng hiện ra nụ cười khó mà kìm nén, đây là điều mà nàng ta muốn.
.Sau khi tiếng vỗ tay ngừng lại, Hàn Nghệ lại nói: - Ngoài hoàng hậu ra, còn có không ít kẻ sĩ nhiệt tình đã tiến hành quyên góp không hoàn lại cho Học Viện Chiêu Nghi, trong đó có một mình Trịnh Thiện Hành của Huỳnh Dương Trinh thị đã quyên góp hơn một ngàn quan cho Học Viện Chiêu Nghi, ngoài ra, còn có Hắn báo một loạt những cái tên. Nói: - Nhờ sự nhiệt tình của bọn họ, mới có thể để cho các học sinh của Học Viện Chiêu Nghi chúng ta lớn lên vui vẻ, chúng ta nên tặng cho họ một tràng vỗ tay.
.Ngay lập tức tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm.
.Đám Tiền Đại Phương, Triệu Tứ Giáp nghe thấy Hàn Nghệ đọc tên của mình trước mặt hoàng hậu, hoàng đế thì cực kỳ hưng phấn, tiền quyên góp này có giá trị. Tất nhiên, Hàn Nghệ làm như vậy, thật ra muốn cổ vũ mọi người quyên góp nhiều tiền.
.Sau khi cảm ơn, Hàn Nghệ nói tiếp: - Chắc rằng mọi người đều đã nghe nói, Đại hội vận động này là ta đề ra, mà mong muốn ban đầu ta tổ chức Đại hội vận động này, không chỉ vì Học Viện Chiêu Nghi, ta hy vọng mỗi người đều đến tham dự, ta hy vọng trong Đại hội vận động này mọi người có thể học được hiểu nhau, tôn trọng nhau, yêu thương nhau, ngừng việc phân biệt đối xử không có chút ý nghĩa nào, làm cho chúng ta càng trở lên đoàn kết hơn, và học được tinh thần cạnh tranh công bằng. Chỉ khi chúng ta đoàn kết không chia rẽ, chúng ta mới có thể làm cho Đại Đường trở nên càng hùng mạnh hơn, mà chỉ khi quốc gia trở nên càng hùng mạnh và ổn định hơn, mỗi người dân mới có thể sống cuộc sống hạnh phúc. Đây là tinh thần và nguyên tắc của Đại hội vận động.
.Sau khi hắn nói xong, vẫn là một mảnh yên lặng không một tiếng động, nhưng sau đó tiếng vỗ tay bùng nổ còn hơn hai lần trước, liên tục là những tiếng trầm trồ khen ngợi, trên mặt mỗi người tràn đầy vẻ xúc động và mơ ước về tương lai.
.- Nói rất hay! Nói thực sự là quá hay!
.Lý Hoằng gắng sức vỗ bàn tay nhỏ, hưng phấn vô cùng.
.Lý Trị liếc nhìn nhi tử, không nhịn được cảm khái nói: - Cái miệng này của Hàn Nghệ cũng đủ để giúp trẫm ổn định thiên hạ a!
.Đám Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ nghe được rất là khiếp sợ, đây là sự đánh giá rất cao rồi.
.Nhưng bọn họ cũng có thể hiểu được, thực sự lời này nói quá hay, hoàng đế chắc chắn là thích nghe đấy.
.Ngụy Quốc phu nhân Dương thị cười nói: - Nữ nhân, lời nói của Hàn Nghệ thật là- không thể tin nổi đấy!
.Một vị phu nhân bên cạnh bà ta nói: - Chẳng trách trong triều những đại thần biết ăn nói đều nói không qua Hàn Nghệ.
.Võ Mị Nương cười nói: - Thực ra nói đến nói đi, đều không rời khỏi một chữ lý, Hàn Nghệ luôn luôn có thể biến đạo lý của người đời thành đạo lý của mình, đây mới là điểm lợi hại nhất của hắn.
.- Vô Y tỷ, tại sao phu quân của tỷ có thể nói được như vậy, bất luận là trong trường hợp nào, địa điểm nào, bên dưới ngồi những ai, chỉ cần huynh ấy mở miệng, là có thể nhận được tiếng vỗ tay của mọi người!
.- Nhớ khi ở Phượng Phi Lâu, Hàn tiểu ca còn là một thương nhân không có danh tiếng gì, nhưng khi đó cũng giống như hiện tại vậy.
.Hôm nay lão sư của Học Viện Chiêu Nghi thực sự trong lòng rất sùng bái Hàn Nghệ, chỉ là một Đại hội vận động mà thôi, vậy mà khiến hắn thăng hoa lên đến trên mặt quốc gia, đổi lại là bọn họ thì cơ bản không thể tưởng tượng được. Cùng lúc đó, bọn họ cũng tự hào bởi vì mình là một phần tử của Học Viện Chiêu Nghi.
.Tiêu Vô Y càng thêm tự hào hơn nữa, chính nàng cũng muốn cười ra tiếng, tại sao lại để mình gặp được một vị phu quân quý báu như vậy.
.Tiếng vỗ tay này rất lâu chưa ngừng lại.
.Hàn Nghệ chờ một lúc lâu, tiếng vỗ tay này mới dừng lại, ngay sau đó hắn lập tức nói: - Ta đứng đây vô cùng vô cùng vinh hạnh tuyên bố, hiện tại Đại hội vận động mùa thu lần thứ nhất của Học Viện Chiêu Nghi bắt đầu.
.Muốn lấy mạng rồi!
.Mọi người mới vừa high, ngươi lại dừng lại. Thật ra mọi người cũng đều hy vọng Hàn Nghệ có thể nói thêm vài câu, bởi vì lời nói của Hàn Nghệ giống như là lương thực tinh thần, làm cho người ta rất phấn chấn, tràn đầy hy vọng.
.Nhưng đây là Đại hội vận động, không phải sân khấu của Hàn Nghệ, nếu như Hàn Nghệ nói nhiều hơn, như vậy sẽ giọng khách át giọng chủ.
.Sau khi Hàn Nghệ lui ra, các lão sư và người làm của Lý phủ lại bắt đầu bận túi bụi, người cần giải tán thì giải tán, người cần kiểm tra thì kiểm tra, các lão sư cũng tổ chức cho học sinh hoạt động một chút, chuẩn bị chào đón cuộc so tài.
.- Hàn Nghệ, ngươi có thể dạy cho ta bản lĩnh nói chuyện này không?
.Lý Hoằng nhìn Hàn Nghệ với vẻ mặt sùng bái.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Điện hạ thông minh lanh lợi, tấm lòng lương thiện, thật ra điện hạ chỉ cần nói ra lời nói xuất phát từ đáy lòng, thì sẽ hơn vi thần ngàn lần vạn lần.
.Lý Hoằng nghe được hơi ngượng ngùng, gãi khuôn mặt nhỏ nhắn, nơm nớp nói: - Ở trước mặt nhiều người như vậy, chỉ sợ ta cũng không dám nói ra.
.Hàn Nghệ nói: - Việc này không có gì phải sợ hãi, điện hạ phải cố gắng bồi dưỡng lòng tự tin của mình, người có biết không, ghế Thái Tử của người làm cho người ta nói chuyện hăng say, khen không dứt miệng.
.- Thật sao?
.- Tất nhiên.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Bây giờ rất nhiều quan thự đã trang bị ghế dựa Thái tử, còn khen ngợi rất nhiều.
.Lý Hoằng nghe vậy vô cùng vui vẻ, lại lén liếc nhìn Lý Trị.
.Lý Trị thấy rõ động tác nhỏ này của Lý Hoằng, lập tức cười lên ha hả.
.Chẳng được bao lâu, hạng mục đầu tiên cuối cùng cũng bắt đầu, đó là vòng đấu bảng chạy nhanh một trăm bước.
.Mỗi tổ gồm sáu người, tổng cộng có mười hai tổ, lấy ba người đứng đầu bước vào vòng bán kết, vòng bán kết chia ra sáu tiểu tổ, lấy người đứng đầu mỗi tổ bước vào trận chung kết.
.Sáu tuyển thủ của tiểu tổ đầu tiên đã chuẩn bị ổn thỏa, ba người đến từ Học Viện Chiêu Nghi ngoại ô phía nam, ba người đến từ Học Viện Chiêu Nghi ngoại ô phía tây.
.- Chuẩn bị sẵn sàng!
.Một tiếng ra lệnh, sáu tuyển thủ đồng thời cúi người, cho người ta cảm giác đúng là chuyên nghiệp.
.Lý Trị hiếu kỳ nói: - Tại sao bọn họ phải như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Đây là bởi vì sau khi chúng thần tìm tòi, phát hiện kiểu xuất phát này chạy nhanh nhất.
.- Vậy sao?
.Lý Trị không hiểu những thứ này lắm.
.Lời còn chưa dứt, đã nghe tiếng chiêng trống vang lên, Lý Trị đảo mắt nhìn, chỉ thấy sáu tuyển thủ đã lao ra khỏi vạch xuất phát.
.Người xem xung quanh, vốn cho là chạy bộ có gì thú vị, nhưng khi đám tuyển thủ vừa chạy, bọn họ lập tức rơi vào trong điên cuồng.
.- Cố lên! Cố Lên!
.Những tuyển thủ còn chưa bắt đầu đều đứng ở đường băng để trợ uy cho tuyển thủ của lớp mình.
.- Cố lên?
.Lý Trị không khỏi sửng sốt, bây giờ còn không có từ này.
.Móa! Ta làm sao biết cố lên là làm sao mà có. Hàn Nghệ miễn cưỡng giải thích nói: - Từ này là khi vi thần còn buôn bán, từ này để động viên chính mình, bởi vì đổ dầu vào trong lửa, sẽ càng cháy càng đượm, buôn bán cũng hy vọng càng ngày càng thịnh vượng, vi thần đã nói với các học sinh, hy vọng bọn họ có thể trợ uy tốt hơn cho đồng đội của mình.
.(Hàn Nghệ giải thích như vậy vì cố lên trong tiếng Trung là gia du (thêm dầu)
.- Thú Vị! Thú vị!
.Lý Trị gật gật đầu, chợt nghe được bên cạnh Lý Hoằng ra sức hô: - Cố lên! Cố lên!
.Hơn nữa thanh âm "Cố lên" này càng ngày càng nhiều.
.Thoáng qua tức thì, một bóng trắng lao về phía vạch đích.
.- Thắng rồi... ! Thắng rồi... !
.Hùng Đệ ở bên cạnh xem, giơ cao hai tay, lớn tiếng hoan hô.
.Tiểu Dã ở bên cạnh vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên nhìn Hùng Đệ, nói: - Tiểu MậpMập, ngươi biết người nọ sao?
.Hùng Đệ lắc đầu nói: - Không biết!
.Tiểu Dã ngạc nhiên nói: - Vậy vì sao ngươi vui vẻ như thế.
.Hùng Đệ chớp chớp mắt, vừa gãi đầu vừa nói: - Ta cũng không biết, hì hì, nhưng ta rất vui. Nói xong, cậu ta cười ha hả, lại ôm lấy Tiểu Dã, tiếp tục hoan hô, cậu ta yêu bầu không khí này chết mất.
.- Tiểu Hào chạy đầu tiên!
.Trong khu vực dành riêng cho lão sư, Dương Phi Tuyết cũng như Tiểu Mập, vô cùng kích động kêu lên.
.Ngược lại Tiêu Vô Y khá bình tĩnh, nói: - Phi Tuyết, muội đây là làm gì, bây giờ vẫn là vòng đấu bảng, chờ khi chúng ta lấy được vị trí số một thì hãy reo hò.
.- Vì sao? Vì sao bọn họ chạy chậm như vậy cũng có thể tham gia trận đấu, ta chạy nhanh như vậy lại không thể tham gia!
.Nguyên Tranh gãi đầu, bực tức la hét lớn tiếng, cậu bé cấp thiết muốn tham gia thi đấu a!
.Rất nhanh, mọi người đều đắm mình vào trong trận cạnh tranh này.
.Hình như những khán giả này còn nhiệt tình hơn đám tuyển thủ một ít.
.Tất cả sân chơi đều chìm đắm giữa tiếng hoan hô và tiếng tiếc hận.
.Mà trên khán đài, các đại thần như Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ, gần như có thể nhìn thấy toàn bộ thao trường, nhưng khi họ nhìn thấy những khán giả này nhảy dựng lên reo hò, lập tức ôm đầu thống khổ, thậm chí ngay cả Lý Hoằng cũng như thế, dường như không thể tin được tất cả những thứ này, chẳng qua là chạy bộ mà thôi, đến mức như này sao.
.- Trì Nhi, nhảy cho tốt, cha tin tưởng con chắc chắn có thể về thứ nhất.
.- Dạ!
.Ở bên cạnh sân nhảy xa, một nam tử trung niên cao lớn uy mãnh, đang động viên con trai của mình.
.- Đây không phải là Tiểu Uy sao!
.Nam tử trung niên kia quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trình Xử Lượng đang vẫy chào gã ta, vội vàng đi tới: - Ty chức tham kiến Nhị Tướng quân.
.Trình Xử Lượng hiếu kỳ nói; - Con trai ngươi cũng đi học ở Học Viện Chiêu Nghi? Tiểu tử ngươi đâu có nghèo.
.Từ Uy cười ngây ngô nói: - Bẩm Tướng quân, mẹ nó làm việc ở xưởng may phu phục của Trịnh công tử, bởi vậy tiểu nhi có may mắn được đi học ở Học Viện Chiêu Nghi, đây đều là nhờ vào phúc của Trịnh công tử.
.Đứa con trai nhỏ của Trình Xử Lượng lập tức hét lên: - Cha, để mẹ cũng đi xưởng may y phục làm việc thôi!
.Bốp!
.Trình Xử Lượng trực tiếp tát một cái, nói: - Cái gì, Trịnh Thiện Hành là cái gì, còn để cho mẹ con làm việc cho hắn ta, cho dù mẹ con đồng ý, hắn ta có gan này sao?
.- Cha, nếu cha và mẹ lợi hại như vậy, vậy hãy để cho hài nhi đi học ở Học Viện Chiêu Nghi a!
.Tiểu tử kia che đầu đáp lại nói.
.- Đúng vậy, cha, cha là Tổng cảnh ti, vì sao chúng con không thể đến Học Viện Chiêu Nghi.
.- Được rồi, được rồi.
.Trình Xử Lượng xoa cằm, nói: - Cha sẽ nghĩ cách.
.Khi nói chuyện, chỉ thấy một bóng người xẹt qua trước mắt bọn họ, gã Từ Uy kia lập tức căng thẳng nắm chặt hai tay.
.Trình Xử Lượng cũng mở to hai mắt.
.Chỉ thấy thiếu niên kia chạy bước lớn ngang qua, bay vọt về phía hố cát!
.- Oa!
.- Nhảy thật xa a!
.Một tràng tiếng thán phục vang lên.
.Trình Xử Lượng kích động nói: - Tiểu Uy, cơ thể của con trai ngươi thật không tệ đấy!
.- Đa tạ Tướng quân khich lệ, đa tạ Tướng quân khích lệ.
.- Cha! Hài nhi có thể nhảy xa hơn đấy.
.Khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai Trình Xử Lượng căng cứng lên, gào lên về phía Trình Xử Lượng, cổ họng của người Trình gia bọn họ là số một.
.- Được rồi!
.Trình Xử Lượng cũng gào nói: - Cha đã nói sẽ nghĩ cách rồi, các con còn muốn như thế nào?
.- Tiểu Trì, con nhảy rất tốt! Trước tiên uống ngụm nước đã.
.Chỉ thấy một thiếu phụ vội vàng tiến đến, đưa bình nước cho thiếu niên kia, chăm sóc cẩn thận.
.Trình Xử Lượng trợn mắt nói: - Đây không phải là tiểu nương tử của Mộ Dung gia sao, cô ta có quan hệ gì với ngươi.
.Từ Uy bị dọa sợ đến khẽ run rẩy, nói: - Cô ta_ cô ta là lão sư của tiểu nhi.
.- Ồ!
.Trình Xử Lượng thấy Mộ Dung tiểu nương tử nói vài câu với thiếu niên kia, hai người vội vàng rời khỏi:
.- Bọn họ đi đâu?
.- À, tiểu nhi còn tham gia trận đấu chạy bộ!
.Từ Uy nói xong, ngượng ngùng nói: - Nếu Tướng quân không phân phó chuyện gì khác, vậy thì ty chức ___!
.- Được rồi, được rồi! Ngươi đi đi!
.Trình Xử Lượng vẫy tay, liếc nhìn hai đứa con nhỏ của mình, nghĩ thầm rằng, tại sao con của hắn ta có thể tham gia, con ta lại không được, chắc chắn ta phải nói chuyện với Hàn Nghệ.
.Chỉ có thể cổ vũ cho con trai của nguời ta, việc này thống khổ biết bao a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận