Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 626.2: Trách ta quá xuất sắc.

.Hàn Nghệ vội vàng nói: - Chẳng lẽ nàng có diệu kế?
.- Không có.
.- Vậy nàng còn nói.
.Tiêu Vô Y nói: - Chàng là trượng phu của ta, sao có thể thua được.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Logic này... ừm, hình như có chút đạo lý như vậy.
.- Có đạo lý đúng không.
.Tiêu Vô Y khẽ đảo mắt, cười hì hì nói: - Phu quân, chàng tuyệt đối đừng thủ hạ lưu tình, phải dạy cho Nguyên gia một bài học, người của Nguyên gia bọn họ chỉ thích ỷ thế hiếp người, lần này nhất định phải cho bọn họ nếm mùi vị bị người khác ức hiếp.
.Đây là cái gì?
.Đây chính là tự tin mù quáng!
.Hàn Nghệ đã có chút đỏ mặt rồi, bật cười ha hả.
.- Chàng cười cái gì?
.- Không có gì, chỉ là cười đắc ý, nàng tiếp tục.
.Tiêu Vô Y nói: - Và cả tên Nguyên Triết kia, chàngnhất định đừng tha cho gã, phải dạy dỗ gã một trận nhớ đời, cho bọn họ nhan diện tảo địa.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, chăm chú nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y nói - Chàng nhìn ta như vậy làm gì?
.Hàn Nghệ đột nhiên bật cười ha hả.
.Tiêu Vô Y nhíu mày nói:
.- Chàng lại cười gì?
.Hàn Nghệ nói: - Vô Y ơi Vô Y, nàng luôn miệng nói nàng và Nguyên Mẫu Đơn nước giếng không phạm nước sông, nhưng trong lòng lại quan tâm đến cô ấy hơn bất cứ ai.
.- Ta quan tâm đến cô ấy?
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Đây đúng là trò cười thiên đại.
.Hàn Nghệ nói: - Nàng ủng hộ ta thắng, đơn giản chính là muốn đuổi Nguyên Triết xuống, nếu như vậy thì Nguyên Mẫu Đơn có thể trở về, có phải thế không?
.- Đương nhiên không phải.
.- Thật sao?
.- Ừ.
.Hàn Nghệ đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, nói: - Vậy thì không còn gì tốt hơn.
.Tiêu Vô Y kinh ngạc nói: - Có ý gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Nói thật, uy hiếp của Nguyên Mẫu Đơn đối với ta lớn hơn, so sánh ra, ta hy vọng Nguyên Triết ngồi lên vị trí người quản sự hơn, bởi vậy cho dù ta thắng, ta cũng sẽ để lại đường sống cho Nguyên Triết, tuyệt sẽ không để Nguyên Mẫu Đơn quay lại.
.- Làm sao chàngcó thể như vậy.
.Tiêu Vô Y nói với vẻ kích động.
.Hàn Nghệ nói: - Ta tưởng rằng nàng sẽ cảm thấy vui mừng vì việc này.
.- Chàng... Tiêu Vô Y hơi cứng lưỡi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta cái gì.
.Tiêu Vô Y nói: - Ý... ý của ta là, đây là ta nghĩ cho chàng.
.- Giải thích thế nào?
.- Chàngthử nghĩ xem, Nguyên Mẫu Đơn thích chàng, khi cô ấy tại vị vẫn luôn hợp tác với chàng, còn Nguyên Triết vừa lên đã muốn dồn chàngvào chỗ chết, đương nhiên là chàngnên để Nguyên Mẫu Đơn ngồi lên mới đúng, rốt cuộc chàngbiết làm ăn hay không a.
.- Nếu làm ăn là làm tiệm của mình đóng cửa thì chắc chắn ta không biết.
.- Đó... đó chỉ là Bùi Thanh Phong bọn họ cố ý quấy rối thôi. Tiêu Vô Y chột dạ nói.
.Hàn Nghệ cười cười, cũng không có tiếp tục đả kích nàng, cười nói: - Được rồi! Nếu như lời nàng nói, thì ta càng không nên để Nguyên Mẫu Đơn ngồi lên vị trí đó, như vậy mọi người mới có thể duy trì khoảng cách, tránh đến lúc có sự qua lại trên sinh ý, nàng lại nghĩ lung tung, đó không phải là ta tự mua dây buộc mình sao, nói không chừng đây là cuộc thăm dò của nàng?
.- Thăm dò? Ta... ăn cơm.
.Tiêu Vô Y trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, cầm đũa lên ăn cơm, trong mắt tràn đầy vẻ u oán.
.Hàn Nghệ khẽ cười, thong thả ăn.
.Đây và tình huống trước đó, thật sự là hoàn toàn tương phản.
.Sau khi hai người ăn xong trong một bầu không khí quỷ dị, Tiêu Vô Y liền đứng dậy thu dọn bát đũa.
.Hàn Nghệ nói: - Nàng làm gì?
.Tiêu Vô Y quyệt miệng nói: - Chàng nấu cơm canh, ta rửa bát, từ trước đến nay không phải đều là như vậy sao, tránh cho đến lúc chànglại nói ta việc này cũng không biết, việc kia cũng không biết, chỉ biết ngồi chờ ăn.
.Trời ạ! Rốt cuộc ta đã để lại cho nàng bao nhiêu nỗi ám ảnh a!
.- Điều nàng nói tuy rất có lý, nhưng hay là để ta đi, yên tâm, đây là tự ta yêu cầu, không liên quan đến năng lực của nàng. Trong lòng Hàn Nghệ toát mồ hôi lạnh, cầm lấy bát từ trong tay nàng, liếc nhìn bàn tay nàng, thở dài: - Kiếp sau nhất định phải tìm một thê tử tay khá thô ráp khó coi, như vậy mới có thể làm được công bằng, bình đẳng. Nói xong hắn cầm bát đũa đi ra ngoài.
.Tiêu Vô Y ngẩn người, lại liếc nhìn hai tay của mình, đột nhiên phụt một tiếng, bật cười khanh khách.
.Nhưng nàng cũng không có lười biếng, mà đi quét dọn căn phòng, thật ra nàng thật sự không phải một nữ nhân thích làm việc nhà, chỉ là lúc ở cùng với Hàn Nghệ, nàng mới bức thiết muốn làm chút việc nhà, bởi vì nàng cảm thấy mình như vậy giống một thê tử hơn, chỗ này cũng giống một ngôi nhà hơn, cho nên khi nàng làm việc nhà, trong lòng thấy hạnh phúc, nàng hết sức hưởng thụ.
.Sau khi rửa bát đũa xong, Hàn Nghệ đi đến trước phòng, thấy Tiêu Vô Y ngồi dưới cây đại thụ trước nhà, đang nhìn cảnh đẹp phía xa, suy nghĩ xuất thần, khẽ mỉm cười, đi tới, ngồi bên cạnh Tiêu Vô Y, khẽ ôm lấy bờ eo nhỏ của Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y khẽ hừ một tiếng, tựa đầu sang.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Nàng không khỏi quá đề cao trượng phu nàng rồi, đó là Nguyên gia a, luận thực lực, không biết Nguyên gia cao hơn ta bao nhiêu lần, chuyện còn chưa bắt đầu, nàng đã suy nghĩ đến vấn đề thuộc về người chủ quản của Nguyên gia, có phải nàng suy nghĩ quá nhiều rồi không.
.Tiêu Vô Y hơi sững sờ, nói: - Chàng... chàng không chắc chắn thắng Nguyên gia sao?
.Ở phương diện làm ăn, đúng là Tiêu Vô Y có sự tự tin mù quáng đối với Hàn Nghệ, chủ yếu là nàng cũng không quá chú ý đến phương diện này, theo nàng nói thì tiền đủ dùng là được.
.Xem ra nàng thật sự rất coi trọng ta. Hàn Nghệ sắc mặt ngưng trọng nói: - Chắc chắn thì có, nhưng chỉ có năm phần, Nguyên gia lợi hại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ta, bọn họ không những có thực lực, gốc rễ không gì sánh kịp, còn có chế độ cực kỳ tiên tiến. Trước đây ta và Thôi Tập Nhận, chỉ là cuộc đấu tranh giữa ta và y, đấu tranh giữa ta và hai chợ, chủ yếu là vì nội bộ hai chợ không hòa thuận, nhưng Nguyên gia thì khác, nội bộ Nguyên gia bền chắc như thép, lực ngưng tụ cường, phân công rõ ràng, người của Nguyên gia đều có mức trung thành cực cao đối với gia tộc, chỉ có bọn họ mới có tư cách nắm chắc phần tất thắng, kẻ thù của bọn họ không thể nào có sự nắm chắc phần tất thắng.
.Tiêu Vô Y nghe xong, không khỏi lo lắng, nói: - Vậy phải làm sao?
.Hàn Nghệ thở dài: - Chỉ có tử chiến đến cùng.
.Tiêu Vô Y nghe được câu này, dần dần ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nhưng nàng quả thực là bất lực với chuyện này, sau đó nhẹ nhàng tựa vào vai Hàn Nghệ, cảm khái nói: - Phu quân, tại sao mỗi lần chàng bước lên một bước, đều sẽ gặp phải trở ngại cực lớn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chuyện trên đời đều có nhân có quả, vì sự xuất hiện của ta đã làm tổn hại lợi ích của rất nhiều người, bởi vậy mới có nhiều trở ngại như vậy, nếu ta ngoan ngoãn ở nhà cày ruộng thì chắc chắn sẽ không gặp phải nhiều rắc rối như vậy, nàng càng muốn có được nhiều thứ, thì nhất định phải trả giá nhiều hơn, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, cho nên muốn trách cũng chỉ có thể trách ta quá xuất sắc, không oán được người khác, cũng không cần phải ôm oán hận gì.
.Tiêu Vô Y cười khúc khích, giọng nói có vẻ ngọt ngào: - Vậy cũng phải.
.Cánh tay Hàn Nghệ đột nhiên tăng thêm vài phần lực đạo, ôm Tiêu Vô Y thật chặt trong lòng, cười nói: - Kỳ thật ta cũng không sợ thua, bởi vì ta biết cho dù ta thua trắng tay, nàng cũng sẽ không rời xa ta, trước đây khi ta khó khăn nhất, nàng cũng không rời ta nửa bước, mỗi lần nghĩ đến nàng, ta luôn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, còn có Tiểu Dã và Tiểu Mập, ta từng một lần cho rằng các người là gánh nặng của ta, nhưng cho đến sau khi đến Trường An ta mới hiểu, chính là vì các người, ta mới có thể không sợ điều gì.
.Hốc mắt Tiêu Vô Y hơi ươn ướt, lộ ra nụ cười hạnh phúc, thầm nghĩ, ta mới không phải thành gánh nặng của chàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận