Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 541: Đời người, sao có thể vạn sự như ý

.Chỉ sợ không ai nghĩ đến, Phượng Phi Lâu phong quang hào nhoáng, quanh năm suốt tháng, sổ sách lại gần như sạch đáy.
.Nhưng Hàn Nghệ trước đó đều đã dự đoán được rồi, bởi vì hắn luôn đặt việc kiếm tiền vào vị trí thứ hai, thị trường mới là trung tâm ích lợi của hắn, cho nên hắn việc hắn làm nhiều nhất trong năm nay chính là đầu tư, không ngừng đầu tư, không ngừng xây dựng thêm, nhiều lĩnh vực khác nhau, hơn nữa nhờ sự hào hiệp của hắn, khó tránh khỏi khó khăn tài chính.
.Đây là chuyện rất bình thường, nhưng cũng không khiến Hàn Nghệ lo lắng ngủ không yên, mà an an ổn ổn ở nhà ngủ một đêm.
.Ngày thứ hai, hắn liền đến Quan Quốc Công phủ dự tiệc rồi, thật ra hắn đã hứa hôm qua trở về trại huấn luyện, nhưng hắn đã xin nghỉ mấy ngày, thứ nhất, trải qua chuyện Tiêu Hiểu, Uất Trì Tu Tịch, phỏng chừng cũng không có ai dám quậy phá nữa, ít nhất trước mắt là như vậy, thứ hai, Hàn Nghệ đùa giỡn bọn họ thảm như vậy, gặp mặt có thể hơi ngại xấu hổ, thật ra nếu hắn không đi, những học viên kia ngược lại sẽ chuyên tâm huấn luyện, ít nhất sẽ không cảm thấy mất mặt, hoặc đứng ngồi không yên.
.Tuy nhiên, vốn hắn định dẫn theo Hùng Đệ và Tiểu Dã đấy, dù sao đều là chỗ quen biết, nhưng hai tiểu tử kia, vì trong lòng lo lắng cho Thẩm Tiếu, cũng không có tâm tư đi dự tiệc, sớm cùng Trà Ngũ ra ngoài thành vòng vo.
.Phủ Quan Quốc Công!
.- Ha ha! Hàn Nghệ cuối cùng ngươi đã đến a!
.Hàn Nghệ vừa tới trước cửa phủ Quan Quốc Công, chỉ thấy Dương Triển Phi đã chờ ở đó, vội vàng nói:
.- Nhị công tử, đừng nói ngươi đang đợi ta đấy, ta thật không nhận nổi đại lễ như vậy.
.Dương Triển Phi nói:
.- Ta đây là không còn cách nào nha, hiện tại ngươi là Hoàng gia đặc phái sứ, Nhị bá ta không dám tùy tiện kêu một hạ nhân đứng đây tiếp đãi ngươi.
.Hàn Nghệ buồn bực nói:
.- Nhị công tử, ngươi đây là cố ý khiến ta lúng túng nha!
.Dương Triển Phi cười ha hả, nói:
.- Đi đi đi, cha ta bọn họ còn đang chờ ngươi ở bên trong.
.Hai người sánh vai đi vào đại sảnh, chỉ thấy Dương lão thái thái ngồi ở chính giữa, hãy còn là mặt mũi hiền lành, hòa ái dễ gần, bên cạnh có một vị thiếu nữ xinh đẹp, chính là Dương Phi Tuyết. Còn vợ chồng Dương Tư Nột, Dương Tư Huấn thì ngồi ở trái phải hai bên.
.Hàn Nghệ nhìn thấy Dương lão thái thái, bước nhanh về phía trước, hành lễ nói:
.- Vãn bối Hàn Nghệ gặp qua Dương lão phu nhân.
.Đối với vị lão thái thái này, trong lòng Hàn Nghệ vẫn là tôn kính. Dù sao ban đầu là vị lão thái thái này không ngại hạ mình, cực lực ra mặt bảo vệ hắn, là một lão thái thái rất lương thiện.
.- Miễn lễ, miễn lễ.
.Dương lão phu nhân đưa tay ra hiệu, miệng cười ha hả đấy. Nhìn ra được bà rất vui vẻ.
.Hàn Nghệ lại chắp tay chào Dương Tư Huấn, Dương Tư Nột.
.Hai người đều gật đầu ra hiệu.
.Hàn Nghệ hướng Dương lão phu nhân nói:
.- Thân thể lão phu nhân vẫn tốt chứ?
.- Tốt tốt tốt! Thân thể này còn có thể chống đỡ thêm mấy năm.
.Dương lão phu nhân vui tươi hớn hở cười, bà dù sao cũng là người theo Phật giáo, có thể đã nhìn thấu sinh tử, rất thấu hiểu chuyện này, cười nói:
.- Hàn Nghệ nha! Thật ra một năm nay không gặp, bất kể là xuất phát từ lễ nghi, hay là quan hệ cá nhân, lão thân nên hỏi ngươi vài câu, nhưng lão thân mới đến một ngày, thì đã nắm được tình hình bây giờ của ngươi. Muốn hỏi việc gì, cũng không biết mở miệng như thế nào. Ồ, lão thân liền hỏi một chút về Bạch sắc sinh tử luyến của ngươi, còn diễn hay không, lão thân cũng muốn đi xem xem.
.Đám người Dương Tư Nột nghe được đều ha hả cười.
.- Lão phu nhân chê cười rồi.
.Hàn Nghệ bị lão phu nhân trêu chọc này thì có chút xấu hổ, nói:
.- Bạch sắc sinh tử luyến vẫn sẽ trình diễn đấy, nếu lão phu nhân muốn xem, đến lúc đó ta nhất định sẽ cho lão phu nhân chỗ ngồi tốt nhất.
.- Tốt tốt tốt.
.Dương lão phu nhân đưa tay nói:
.- Ngồi đi, ngồi đi, đừng đứng đó nữa.
.- Đa tạ.
.Hàn Nghệ chắp tay. Ngồi bên cạnh Dương Triển Phi.
.Dương lão phu nhân lại nói:
.- Hàn Nghệ, cháu gái cưng của ta không biết trời cao đất rộng, không ngờ bỏ nhà đi, suýt chút nữa tức chết ta. May mắn dọc đường có ngươi, nó mới có thể an toàn đến thành Trường An, bây giờ nghĩ đến lão thân cũng thấy sợ hãi, nếu Tuyết Nhi xảy ra chuyện gì, lão thân sợ cũng sống không nổi nữa.
.Nói xong, tay bà chỉ Dương Tư Huấn. Nói:
.- Nhưng thằng con trai bất hiếu này của ta, không ngờ bạc đãi ngươi như vậy, lão thân đã dạy dỗ nó một phen, thật sự là buồn cười, ta xem giáo huấn Dương gia nó quên hết rồi.
.Bà mặc kệ Dương Tư Huấn ngươi là Quan Quốc Công hay là Quốc Công nào, giáo huấn là phải giáo huấn. Mặt mũi gì, bà không quan tâm.
.Dương Tư Huấn bị giáo huấn, vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu không nói.
.Mà Dương Phi Tuyết thì hơi lè lưỡi, có vẻ khờ dại nháy mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vội bảo:
.- Lão phu nhân, Quan Quốc Công đối xử rất tốt với ta, thật đấy, lòng ta vẫn luôn rất cảm kích Quan Quốc Công, là ta tự rời khỏi, bởi vì ta muốn ra ngoài xông pha. Về chuyện Dương cô nương, cũng đều là do ta, Dương cô nương mới bỏ nhà đi, nếu nàng thực sự không may có chuyện gì, ta mới là người áy náy nhất, thật ra bây giờ ta thấy rất áy náy.
.Dương Tư Nột nói:
.- Việc này từ đầu không thể trách ngươi, đều là tiểu nữ liên lụy ngươi rồi.
.Nói xong, ông ta thở dài, trong lòng hối hận nha, nếu như không có việc này, Hàn Nghệ cũng sẽ không rời khỏi Dương Châu, sớm hay muộn cũng sẽ trợ giúp mình, mấu chốt là lúc ấy ông ta không phát hiện năng lực của Hàn Nghệ, một thân một mình, xông pha Trường An, trong vòng một năm, liền trở thành Hoàng gia đặc phái sứ, năng lực cỡ nào, dù sao Dương Tư Nột chưa từng thấy ai như thế, sớm biết như vậy, lúc trước ông ta thà đắc tội Tần gia, cũng không cho Hàn Nghệ đi, không khỏi lại trừng mắt nhìn Dương Phi Tuyết.
.Dương Phi Tuyết lúc này cũng không dám nghịch ngợm nữa rồi, ngoan ngoãn cúi đầu.
.Hàn Nghệ cười khổ nói:
.- Điều này cũng không có thể trách Dương cô nương, chỉ có thể nói là ý trời, nhưng mà, nếu như không có Dương cô nương, ta cũng không có hôm nay, tuy rằng quá trình khúc chiết chút, nhưng kết quả vẫn là tốt đấy chứ.
.Dương Phi Tuyết đột nhiên nói:
.- Bà nội, phụ thân, Hàn Nghệ mới vừa đến, các người liền hỏi tội, Hàn Nghệ một miếng trà còn chưa uống, đổ mồ hôi đầy đầu đấy, theo ý con, chuyện quá khứ thì đừng nhắc nữa.
.Vẫn là Phi Tuyết muội hiểu ta à! Hàn Nghệ cảm động sắp khóc rồi, thật ra lòng dạ hắn rất lớn, không phải là loại ngươi tính toán chi li, có lẽ lúc ấy hắn có oán giận, nhưng sớm quên sạch rồi.
.Dương Tư Nột trừng mắt nói:
.- Con còn dám lắm miệng.
.Dương Phi Tuyết lại cúi đầu thấp xuống.
.Dương lão phu nhân liếc nhìn Hàn Nghệ, lại thoáng liếc mắt nhìn Dương Phi Tuyết, ha hả nói:
.- Tuyết Nhi nói không sai, quá khứ hãy để cho nó qua đi, chúng ta cũng đừng nhắc lại.
.Nói xong, đột nhiên bà lại hỏi:
.- Đúng rồi, nghe nói đứa cháu nhỏ của ta đã là học sinh của ngươi rồi, hơn nữa đêm qua nó trở về, ta còn nghe nó nói. Nó còn được Bệ hạ khích lệ. Không biết có việc này không?
.Hàn Nghệ gật đầu nói:
.- Đúng đấy, đại hội thi đấu biện luận lần trước, tiểu Mông phát huy rất tốt.
.Dương Tư Huấn nói:
.- Tiểu tử kia, ta hiểu rõ nó. Sợ là trong chuyện này ngươi giúp nó không ít.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
.- Thiếu công tử nói như vậy sao? Ôi, Thiếu công tử thật sự là quá khiêm nhường, kỳ thật ta có giúp y, nhưng ta chỉ nói cho y biết ngày so tài sớm hơn một ngày, hơn nữa cũng là ta khích lệ y đi tham gia đấy. Tuy nhiên ta cũng không ngờ y biểu hiện tốt như vậy, hơn nữa, Thiếu công tử là học viên có biểu hiện tốt nhất trong đám học viên ở trại huấn luyện, chưa bao giờ phạm sai, cho dù là Thôi Hữu Du hay Lư Khai Minh cũng không bằng Thiếu công tử, nếu y có thể kiên trì đến lúc chấm dứt huấn luyện, lúc đi ra còn có thể là tiểu đầu mục trong Dân An cục.
.Dương Tư Huấn nghe được cả kinh, cùng phu nhân ngơ ngác nhìn nhau.
.Dương Mông Hạo này là đại vương khoác lác, đều nghĩ trước một ngày phải khoe khoang như thế nào trước mặt cha mẹ, không ngờ bà nội và tam thúc trở về. Mừng hết cỡ, khoác lác đến nổi trên trời có dưới đất không có, sao cũng không có khả nói với họ là Hàn Nghệ âm thầm dạy bảo y.
.Hàn Nghệ cũng không thể nào thừa nhận điểm này, dù sao trên thực tế, hắn lừa dối Dương Mông Hạo rồi lợi dụng y, hắn có thể lừa dối Dương Mông Hạo, không có nghĩa là hắn có thể lừa được Dương Tư Huấn và Dương Tư Nột.
.Nhưng ý nghĩa chân chính của lời nói này. Chỉ có thể đến hiện trường mới cảm nhận được, bọn họ chỉ nghe Dương Mông Hạo nói phiến diện, không thể hiểu hết được.
.Dương Tư Nột thật đúng tin hắn, bởi vì ông ta đã nhiều năm chưa từng gặp qua Dương Mông Hạo rồi. Vội hỏi:
.- Chúc mừng Nhị ca Nhị tẩu có một đứa con ngoan như thế, thật sự là đáng mừng.
.Lời chúc này, khiến vợ chồng Dương Tư Huấn có chút chột dạ, dù sao bọn họ rất hiểu Dương Mông Hạo, hôm qua nếu Dương lão phu nhân không ở đó, bọn họ thế nào cũng ép hỏi một phen. Trong lòng vẫn cho là Hàn Nghệ âm thầm tương trợ, nhưng bây giờ nghe Hàn Nghệ nói chân thật như vậy, trong lòng đều nghĩ, chẳng lẽ thằng tiểu tử kia thông suốt rồi.
.Hai vợ chồng ngoài miệng khiêm tốn, nhưng trong lòng cao hứng vô cùng a!
.- Hàn Nghệ, tiểu tử này phải quản giáo nghiêm ngặt, ngươi đừng cố kỵ gì, nếu nó phạm lỗi, nhất định phải trừng phạt nặng.
.Lời tuy như thế, nhưng trên mặt Dương Tư Huấn lại tràn đầy vui sướng, đứa con có tiền đồ, chính là an ủi lớn nhất của cha mẹ.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Kính xin Quan Quốc Công yên tâm, trại huấn luyện chúng ta quy củ nghiêm khắc, bất cứ kẻ nào phạm sai, đều bị trừng phạt.
.Dương Tư Huấn cười ha hả nói:
.- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
.Nguyên thị lại khẩn trương nhân cơ hội hỏi thăm cuộc sống Dương Mông Hạo ở trong học viện, dù sao cũng là mẹ, luôn lo lắng thân thể đứa con, Hàn Nghệ không có chút nào không kiên nhẫn, đối với tình thương của mẹ, vẫn luôn rất kính nể đấy, bởi vì ở hậu thế hắn do một tay mẹ hắn nuôi lớn đấy, tuy rằng vẫn chưa nuôi hắn khôn lớn thành người, nhưng mẹ hắn đã bỏ ra tất cả, ngược lại có chút ngưỡng mộ, chi tiết thấu đáo, không sợ phiền trả lời vấn đề của Nguyên thị, Dương Tư Huấn một bên lại cảm thấy Nguyên thị rất dông dài rồi, bảo nàng đi vào phòng bếp xem xem.
.Mà Dương lão phu nhân bởi vì đi tàu xe mệt nhọc, cũng phải đi nghỉ ngơi, Dương Tư Huấn chủ động cùng Dương Phi Tuyết đỡ Dương lão phu nhân vào phòng ngủ nghỉ ngơi, dù sao nhiều năm chưa từng gặp qua mẫu thân, phải nắm chặt thời gian tận hiếu, bởi vậy có thể thấy được, Dương Cung Nhân có cách dạy con nha!
.Bọn họ vừa đi, trong phòng chỉ còn lại phụ tử Dương Tư Nột và Hàn Nghệ rồi.
.Dương Tư Nột đứng dậy, hoạt động cánh tay, nói:
.- Hàn Nghệ, ngồi ở chỗ này buồn đấy, ngươi theo ta đi ra ngoài dạo một chút đi.
.- Vâng.
.Ba người tới bên ngoài, Dương Tư Nột ha hả nói:
.- Hàn Nghệ, rốt cuộc ta đã hiểu, vì sao lúc trước ngươi ba lần bốn lượt từ chối khéo chiêu nạp của ta, hoá ra căn bản là ngươi khinh thường phủ Thứ Sử nho nhỏ nha.
.Dương Tư Huấn bọn họ không ở đây, Dương Tư Nột nói chuyện cũng tùy tiện hơn.
.Hàn Nghệ vội hỏi:
.- Dương Công minh giám, Hàn Nghệ có tài đức gì, sao có tư cách ngại tam ngại tứ, kỳ thật đây đều là bất đắc dĩ, nếu ta tiếp tục ở lại Dương Châu, khả năng cuối cùng là sẽ đi quý phủ mưu cầu một tiểu quan lại, giúp việc một chút, bình an, tầm thường vô vi là cả đời, đây cũng là kỳ vọng lúc đầu của ta đấy. Ta lúc đầu khéo từ chối lời mời của Dương công, cũng là bởi vì ta không muốn sống quá mệt mỏi. Nhưng đời người, sao có thể mọi chuyện đều như ý, cho dù là ở Dương Châu, cũng có thể vì một câu nói, mà nguy hiểm tính mạng, huống chi là ở Trường An, lần giáo huấn đó cho ta rất nhiều chỉ bảo, nếu không muốn giẫm lên vết xe đổ, nhất định phải làm cho mình trở nên mạnh mẽ, đây cũng là nguyên nhân ta đi đến ngày hôm nay.
.- Ngươi quả nhiên trưởng thành hơn rất nhiều.
.Dương Tư Nột vui mừng cười, lại một tiếng thở dài nói:
.- Đúng vậy a! Đời người, sao có thể vạn sự như ý.
.Hàn Nghệ nghe được hơi hơi nhíu mày, nói:
.- Chớ không phải Dương công gặp khó khăn gì?
.Dương Tư Nột chưa mở miệng, Dương Triển Phi đột nhiên nói:
.- Còn không phải vì chuyện của Tần gia.
.Dương Tư Nột nhíu mày liếc mắt nhìn đứa con một cái.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng ta nghe nói chuyện Tần gia đã giải quyết xong, bọn họ cũng đã đồng ý giải trừ lệnh ước kết hôn của con gái ngươi.
.Dương Tư Nột thở dài:
.- Lúc ấy mẫu thân của ta ra mặt, coi như là nể mặt của Tần gia, thì bên kia cũng không nói gì thêm, nhưng sau đó tiểu nữ bỏ nhà ra đi, ta lại cưỡng ép giải trừ hôn ước, dẫn đến Tần gia bất mãn với ta, hơn nữa cũng khiến rất nhiều sĩ tộc Giang Tả bất mãn, bọn họ cho là ta vì một nông phu, mà không lo cho mặt mũi của bọn họ, hiển nhiên không để họ trong lòng, mà vừa lúc ta bình phản lập công lớn, trong tay nắm giữ đại quyền, bọn họ cũng không dám xằng bậy, chỉ có điều không ủng hộ ta như trước kia.
.Hàn Nghệ nghe được sửng sốt, vạn lần không ngờ, việc này còn chưa kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận