Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 650: Đồng cam cộng khổ.

.- Được rồi được rồi, việc này không cần các cô quan tâm, các cô mau đi tập kịch đi, lần này Hoa Nguyệt Lâu chịu tổn thương nặng nề, Tào Tú thì sinh bệnh rồi khỏi, khỏi rồi lại sinh bệnh, thực đáng thương. Chúng ta phải sớm sắp xếp người luyện tập cho nàng, bù lại những tổn thất của nàng, bằng không Tào Tú thắt cổ xong, người đầu tiên nàng ấy tìm chắc chắn là ta đấy.
.Một câu nói khiến các nữ nhân đều cười lên khanh khách.
.Khó khăn lắm mới dỗ được các nàng tới Phượng Phi Lâu tập kịch, còn chưa ngồi được bao lâu, Tang Mộc và Trà Ngũ liền bước vào.
.- Tiểu Nghệ Ca.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng: - Tình hình bên ngoài thế nào rồi ?
.Trà Ngũ nhếch khóe miệng, cổ họng giống như đang bị mắc nghẹn, nói không ra lời.
.Hàn Nghệ hồ nghi nhìn y: - Ngươi câm rồi ư !
.Trà Ngũ ngay tức thì mang vẻ mặt đưa đám nói: - Tiểu Nghệ ca, người bên ngoài đều đang cười nhạo chúng ta không biết tự lượng sức mình, còn có kẻ đang đánh cược xem khi nào thì Ngõ Bắc chúng ta đóng cửa.
.- Phải vậy không ? Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, nói: - Ngươi lập tức đem người ra ngoài tung tin, nói là Ngõ Bắc chúng ta vừa khai trương là quyết tử với Nguyên gia, hai bên tranh đấu một mất một còn.
.Trà Ngũ xém chút nữa là cắn phải đầu lưỡi của mình, - Việc này--- việc này.
.Chuyện này cứ bỏ qua một bên đi, Ngõ Bắc chẳng còn lấy một con đường phản kháng, lấy đâu ra mà một mất một còn.
.Hàn Nghệ bất mãn nói: - Ngươi theo ta lâu như thế, đến chút tài cán vậy cũng không học được ư, nói năng thì đâu có phạm pháp, da mặt dày một chút là được, ngươi chỉ cần phụ trách việc đi nói, có kẻ sẽ đánh ngươi ư. Dù sao ta chẳng quan tâm ngươi làm thế nào, nhất định phải tạo ra bầu không khí giương cung bạt kiếm, khiến ai nấy đều biết, Nguyên gia làm như vậy đều là để bảo vệ cái ngai vàng đệ nhất thương nhân thiên hạ của mình.
.Trà Ngũ vâng vâng dạ dạ mấy câu, sau đó liền vội vã rời đi.
.Hắn vừa đi, Tang Mộc lại hỏi: - Ân công, sao ngươi phải làm vậy ? Người ta nghe rồi sẽ chỉ xem là trò cười thôi.
.- Vậy thì cứ để bọn họ cười đi !
.Hàn Nghệ khẽ cười, nói:
.- Ai là kẻ cười cuối cùng, mới là kẻ cười vang nhất.
.Tang Mộc không hiểu lắm, nhưng cũng chẳng hỏi kĩ thêm, lại nói: - Vậy chẳng hay ân công dự định khi nào ra tay ?
.- Chờ thêm chút đi ! Hiện giờ Nguyên gia khí thế hừng hực, lúc này đối đầu với chúng, tuyệt đối không phải chuyện sáng suốt, bọn họ có thể thua, nhưng chúng ta không thể thua, một khi chúng ta đã xuất ra quân bài cuối cùng, thì sẽ không còn đường lui nữa, cho nên trước hết ta phải xem xem bọn họ còn bao nhiêu thủ đoạn nữa.
.Hàn Nghệ nói xong, lại cười cười rồi tiếp: - Hơn nữa hiện giờ ai ai cũng đang tâng bốc Nguyên gia, mặc kệ là thật hay giả, đều tâng bốc chúng đến tận mây xanh, có giả cũng thành thật, trong khi mọi người đều đang cảm thấy Nguyên gia vô cùng vô cùng lợi hại, chúng ta lại dùng một cước đạp chúng rơi xuống, thì chỉ có thể chứng minh rõ ràng một vấn đề rằng, Ngõ Bắc của chúng ta còn lợi hại hơn, chỉ cần sau cùng chúng ta giành phần thắng, thì những thứ bọn họ đang tâng bốc hiện giờ thực ra là giành cho chúng ta.
.Tang Mộc gật đầu, thở dài nói: - Ta chỉ lo đám tiểu thương nhân bọn họ không chống đỡ nổi.
.Hàn Nghệ nói: - Không chống đỡ được cũng phải chống đỡ, chỉ cần vượt qua được, tương lai chúng ta sẽ bừng sáng.
.- Tiểu Nghệ ca, Vân Thành quận chúa nói muốn gặp ngươi.
.Một tên đầy tớ bước vào thưa.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Tang Mộc, ngươi lui xuống trước đi.
.Sau khi Tang Mộc rời đi, hắn lại dặn dò tên đầy tớ kia đi mời Tiêu Vô Y đến.
.Một lát sau, trông thấy Tiêu Vô Y tới, thần sắc lộ rõ có chút bất an.
.Hàn Nghệ khẽ liếc nhìn nàng, nghĩ thầm, xem ra cuối cùng nàng cũng biết sợ rồi. Hắn lên tiếng: - Nàng đã tới.
.Tiêu Vô Y gật đầu, ngồi xuống, tỏ vẻ bất an nhìn Hàn Nghệ, dùng thanh âm run rẩy nói: - Hàn Nghệ, sao bên ngoài đến một vị khách cũng chẳng có vậy ?
.Không khoa trương thế chứ ? Một vị khách cũng không có. Hàn Nghệ trong lòng cũng kinh ngạc, kỳ thực nói thật ra, hôm qua hắn cũng không ngờ được rằng chuyện sẽ thảm đến vậy, cho đến sáng nay khi ra ngoài dạo quanh 1 vòng, hắn liền mơ hồ cảm thấy có chút bất ổn, mau chóng quay trở về, tránh để bị người ta đánh hội đồng, không để lộ cảm xúc nói: - Chắc nàng đã tới Nguyên gia bên đó rồi chứ.
.Tiêu Vô Y gật đầu.
.- Vậy mà nàng còn hỏi. Hàn Nghệ thở dài nói.
.Tiêu Vô Y tỏ vẻ hơi kích động nói: - Chàng --- chàng không phải cứ như thế này mà nhận thua đấy chứ.
.Hàn Nghệ lắc đầu thở dài: - Thì ta cũng chẳng còn cách nào.
.Tiêu Vô Y chớp mắt, trong mắt chất chứa biết bao tâm tư, bỗng dưng, nàng kiên định nói: - Hàn Nghệ, chàng yên tâm, ta sẽ đồng cam cộng khổ với chàng.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Đồng cam cộng khổ ?
.Tiêu Vô Y gật đầu đáp:
.- Tiêu Vô Y ta vẫn là người rất hiểu lý lẽ, ta sẽ không để cho chàng mất thể diện.
.Hàn Nghệ càng nghe càng hồ đồ nói: - Nàng có ý gì ?
.Tiêu Vô Y đáp: - Ta vốn dĩ còn định cho Nguyên Mẫu Đơn xem chút màu mè, nhưng giờ ta quyết định tha cho nàng ta lần này, nếu ta thắng quá đẹp, mà chàng lại thua thảm thương như vậy, như thế sẽ khiến chàng rất mất mặt, vì thế ta quyết định hôm đó sẽ dẫn mấy bằng hữu tốt tới cổ vũ.
.Nàng cũng thật biết kiếm cớ đó ! Đồng cam cộng khổ, mệt cho nàng nghĩ cũng ra được. Hàn Nghệ xém chút nữa là cười ra tiếng, cố ý tỏ vẻ kích động nói:
.- Nhờ cả vào nàng, ta đợi nàng giúp ta lật ngược tình thế.
.Tiêu Vô Y lắc đầu: - Kể cả ta thắng rồi, thì có thể ra sao, nữ nhân cũng chẳng có tác dụng gì, mấu chốt còn nằm ở việc thắng bại giữa chàng và Nguyên Triết, chàng đã bỏ cuộc rồi, thì ta còn đi tranh giành cái gì đây, ta chỉ muốn ủng hộ chàng, lại chẳng mong khoe mẽ khoa trương, muốn thắng phu thê chúng ta cùng nhau thắng, thua thì cùng nhau thua.
.Lừa ai đây chứ, nàng muốn thắng Nguyên Mẫu Đơn đến phát điên rồi. Không phải nhé, đây chẳng giống tính cách của nàng gì cả, nàng không thể dễ dàng nhận thua đâu. Hàn Nghệ liếc nhìn nàng một cái, trông thấy ánh mắt nàng cũng vừa hay vụng trộm nhìn đến, khẽ động lòng, ồ----, ta hiểu rồi, nàng là đang thăm dò xem ta có biện pháp giúp nàng thắng được Nguyên Mẫu Đơn không, ai ya, thật lúng túng quá, tạm thời ta thật tình không có cách nào, vẫn là nói thật với nàng vậy. Hắn thở dài nói: - Nàng nói cũng phải, vậy thì đồng cam cộng khổ đi.
.Vẻ mặt Tiêu Vô Y trở nên căng thẳng.
.Hàn Nghệ hỏi: - Sao vậy ?
.Tiêu Vô Y lắp bắp: - Không --- không sao. Thế nhưng ánh mắt vẫn mang theo sự nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.
.Xem ra trước đây ta ở trong lòng nàng quá anh minh tài giỏi rồi, nàng nhất định đang nghĩ là ta cố tình giả bộ, đến lúc đó nhất định sẽ cho nàng một bất ngờ, như thế sao mà được chứ ! Khi ấy chẳng may nàng thua vô cùng khó coi, liệu có phát sinh bi kịch bạo lực gia đình bi thảm hay không đây ! Thảm rồi ! Thảm rồi ! Chóp mũi Hàn Nghệ bắt đầu đổ mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận