Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 849.2: Hai mặt thụ địch

.Dương Tư Nột cười lạnh nói: - Ta làm sao biết? Ha ha, hiện giờ quan to trên triều đình đều biết rồi, tiểu tử ngươi thật đúng là diễm phúc sâu nha, không ngờ cưới được Vân Thành quận chúa, tuy nhiên ngươi cũng đừng đắc ý vênh váo, hiện giờ toàn bộ Lan Lăng Tiêu thị chính là bị ngươi làm liên lụy, trở thành chê cười trong mắt đại thần trong triều, chỉ sợ Lan Lăng Tiêu thị đang tìm ngươi khắp thế giới đấy.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, nói: - Vãn bối nghe nhưng mà cũng không quá hiểu, kính xin Dương công nói rõ.
.Dương Tư Nột vui sướng khi người gặp họa nói: - Hôm nay Lễ Bộ Thượng thư Hứa Kính Tông ở Hoằng Văn quán viết mấy thiên văn chương, công kích Lan Lăng Tiêu thị, buộc tội Lan Lăng Tiêu thị vì tự bảo vệ mình, vì kéo bè kết phái, vì ham ích lợi, không tiếc đem Vân Thành quận chúa gả cho một tên nông dân như ngươi, không hề có khí tiết quý tộc, quả thật khó lại có thể xưng là quý tộc. Lan Lăng Tiêu thị chính là sĩ tộc đứng đầu Giang Nam, lại là hậu duệ hoàng tộc Nam triều, ông nội Tiêu lão tướng công của Vân Thành quận chúa lại là công thần Lăng Yên các, môn phong trước giờ vẫn rất được dân chúng Giang Nam kính trọng và ngưỡng mộ, nhưng việc này vừa xảy ra, ta thấy Lan Lăng Tiêu thị sẽ thân bại danh liệt, để người thiên hạ nhạo báng.
.Hàn Nghệ kinh hãi nói: - Lại có chuyện như thế này?
.Dương Tư Nột ha hả nói: - Hoá ra ngươi vẫn chưa hay biết gì, tuy nhiên hiện tại ngươi ngược lại là bởi vì chuyện này xảy ra mà cực nổi bật, ngay cả Lan Lăng Tiêu thị đều phải nịnh bợ ngươi, mọi người đều nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa a! Ngay cả ta cũng phải kính ngươi ba phần.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Dương Tư Nột, khóe miệng giương lên nói: - Dương công cần gì kích vãn bối, vãn bối là hạng người gì, Dương công hẳn là rõ ràng nhất, nếu việc này là sự thật, vãn bối nhất định sẽ làm cho đối phương sống cũng không yên, đạo lý cũng giống như thế, ta cũng sẽ không để cho Phi Tuyết chịu nửa điểm ủy khuất.
.Dương Tư Nột như cười như không nói: - Ngươi hãy giải quyết chuyện của mình trước rồi nói sau, tuy nhiên Lan Lăng Tiêu thị làm như vậy không có nghĩa là Dương gia ta cũng phải làm như vậy.
.Hàn Nghệ khẽ vuốt cằm nói: - Bất kể như thế nào, đây đều là lỗi của vãn bối, mong rằng Dương công không cần trách Phi Tuyết, đợi giải quyết xong việc này, vãn bối lại đến nhà đến thăm hỏi.
.Dương Tư Nột trầm mặc không nói.
.Hàn Nghệ liền nhìn chằm chằm Dương Tư Nột.
.Trôi qua nửa ngày, Dương Tư Nột rốt cục nói: - Việc này nếu có oán cũng chỉ có thể oán ngươi, sao ta có thể giận chó đánh mèo đến Phi Tuyết.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Lời Dương công nói cực đúng, vậy vãn bối liền cáo từ trước.
.Nói xong, hắn vừa chắp tay, liền vội vàng đi ra phía ngoài.
.Dương Tư Nột thở dài, thì thào lẩm bẩm: - Thế này thật sự là làm người đau đầu a!
.Kỳ thật trong lòng Dương Tư Nột sớm đã nhìn ra quan hệ giữa Hàn Nghệ và Dương Phi Tuyết vô cùng đặc biệt, hơn nữa cho tới nay ông ta đều vô cùng tán thưởng Hàn Nghệ, nếu Hàn Nghệ không phải đàn ông đã có vợ, chỉ sợ không cần Hàn Nghệ mở miệng, ông ta cũng sẽ chủ động đề xuất, thứ nhất ông ta cũng không quá coi trọng hôn nhân dòng dõi, thứ hai, kỳ thật ông ta cũng cực kỳ xem trọng Hàn Nghệ. Nhưng ông ta cũng có cái khó xử của ông ta, dù sao việc này liên quan đến danh dự của Dương gia, không chỉ đơn giản là gả con gái mà thôi, vừa vặn chuyện của Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y vỡ ra, ông ta cũng muốn nhìn một chút đến tột cùng vào lúc như thế này Hàn Nghệ có năng lực phản kích hay không, sau đó mới quyết định.
.Hàn Nghệ ra khỏi Dương phủ, hoả tốc chạy tới Tiêu gia.
.Nhưng vừa mới vào đến cửa, đã nghe thấy bên trong ầm ỹ không chịu nổi.
.- Hiền đệ, ngươi xem đi, ngươi xem một chút đi, mấy cái này đều đang viết cái gì thế này, quả thực chính là nói hươu nói vượn, Vân Thành và Hàn Nghệ rõ ràng chính là từ hai ba năm trước đã thành hôn rồi, liên quan gì đế việc này cơ chứ?
.- Hứa Kính Tông này và Hàn Nghệ không phải cùng một phe sao, sao gã ta phải làm như vậy cơ chứ?
.- Ai nha! Đừng có nói đến những thứ này nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, Lan Lăng Tiêu thị chúng ta sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Lão phu hiện giờ ngay cả Hoằng Văn quán cũng không dám đi nữa rồi.
.- Thế ngược lại cũng vẫn chỉ là tiếp theo, mấu chốt đây là ý tứ của cá nhân Hứa Kính Tông, hay là phía sau có người sai khiến, nếu là có người phía sau, chẳng phải là nói Hàn Nghệ cũng !
.- Hàn Nghệ đâu? Tiểu tử này lại chạy đi đâu mất rồi? Xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao lại không thấy hắn đâu cả.
.Hàn Nghệ đi vào trong sảnh, chỉ thấy Tiêu Cự bọn họ giống như kiến bò trên chảo nóng, ở trong sảnh đi tới đi lui, bèn nói: - Các vị thúc thúc bá bá, vãn bối ở trong này rồi.
.- Hàn Nghệ, ngươi tới đúng lúc lắm! Ngươi xem một chút này.
.Tiêu Cự và một đám lão nhân lập tức vây đi qua, đem một quyển văn cứng rắn nhét vào trong tay Hàn Nghệ.
.- Buồn cười! Hứa Kính Tông này sao có thể làm nhục Lan Lăng Tiêu thị ta như vậy.
.- Việc này ngươi nhất định phải giải thích rõ ràng, nếu không, mặt mũi Lan Lăng Tiêu thị chúng ta đều mất hết rồi.
.Tiêu Nhuệ cũng lo lắng nói: - Hàn Nghệ, việc này không phải là nhỏ, con có biện pháp nào không?
.- Cha vợ, thúc thúc bá bá không được sốt ruột, để vãn bối xem thế nào trước đã.
.Hàn Nghệ an ủi bọn họ một câu, cầm lấy bài văn kia xem, thật là một bài văn mượt mà a, ở bề ngoài là châm chọc Lan Lăng Tiêu thị vì ích lợi của bản thân mà không tiếc đem con gái huyết mạch tôn quý nhất gả cho Hàn Nghệ, và các loại châm chọc độc địa, các loại công kích tương đương, chỉ thiếu chút nữa đã viết rõ Lan Lăng Tiêu thị chính là sự nhục nhã của sĩ tộc, bên trong tuy rằng độ dài nhắc tới Hàn Nghệ không nhiều lắm, nhưng vừa đọc một cái là biết ngay, đây là kế một hòn đá ném hai con chim.
.Thực sự là vô cùng ác độc.
.Hiện giờ Lan Lăng Tiêu thị còn chưa công bố quan hệ của Hàn Nghệ cùng Tiêu Vô Y, như vậy sau khi thiên văn chương này truyền ra, Lan Lăng Tiêu thị vì cầu bảo vệ danh dự của mình, vô cùng có khả năng sẽ đổi ý, bởi vì một khi danh dự bị coi như rác rưởi, vậy gia tộc này cũng xong luôn, vinh quang không còn. Nếu cứ như vậy, Hàn Nghệ có thể sẽ vô cùng lúng túng, và thực sự là hai mặt thụ địch, trong ngoài không phải người. Nếu Hứa Kính Tông là chờ sau khi Lan Lăng Tiêu thị công bố, mới đưa ra thiên văn chương, như vậy Lan Lăng Tiêu thị liền không có đường lui, mà chỉ có thể kiên định đứng về phía Hàn Nghệ, nhưng hành động này lại được thực hiện trước, chủ yếu vẫn là nhằm vào Hàn Nghệ, Lan Lăng Tiêu thị chỉ là dao mổ trong tay Hứa Kính Tông mà thôi.
.Chỉ từ thiên văn chương này mà nhìn, Hứa Kính Tông người này chẳng những không ngu, hơn nữa vô cùng giảo hoạt, am hiểu nhất là chơi cái trò chơi văn tự rồi.
.Lão bất tử này, không ngờ lại chơi ta một chiêu này, hừ, chẳng lẽ ngươi không biết đây là nghề của Hàn gia gia ngươi sao! Hàn Nghệ gấp bài văn lại, đưa tầm mắt nhìn qua, tự tin cười nói: - Vãn bối còn tưởng là đại sự thế nào, chỉ là việc nhỏ thôi, các vị thúc thúc bá bá không cần phiền não, vãn bối tuyệt đối sẽ trả lại cho Lan Lăng Tiêu thị một cái đánh giá công bình, và làm cho đối phương phải trả giá gấp mười lần.
.Đám người Tiêu Cự ngơ ngác nhìn nhau, tự tin của Hàn Nghệ làm cho bọn họ có chút không dám tin tưởng.
.Đây thật sự không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa liên quan đến sinh tồn của toàn gia tộc.
.Tiêu Nhuệ thấp thỏm nói: - Hàn Nghệ, con con thực sự có biện pháp?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Nếu ngay cả chút việc nho nhỏ này mà cũng không thể xử lý được, vậy tiểu tế có mặt mũi nào cưới Vô Y làm vợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận