Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 584.2: Có nữ ước hẹn

.Hàn Nghệ giương mắt lên nhìn, chỉ thấy trước cửa đứng một vị thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng yêu kiều, chính là Dương Phi Tuyết, khi nàng nhìn thấy Hàn Nghệ, trong mắt nàng hiện lên chút vui vẻ.
.Hùng Đệ thấy vậy, lập tức đứng dậy chạy tới: - Dương tỷ tỷ, tỷ tới thật đúng lúc, mau tới nếm thử bánh bao ta làm đi.
.- Được!
.Dương Phi Tuyết đi đến, thấy trong phòng ngồi rất nhiều người, lại có chút thẹn thùng: - Có phải ta đã quấy rầy các ngươi rồi hay không?
.Hàn Nghệ đứng dậy cười ha ha: - Đâu có, Dương cô nương mau mau mời ngồi, vừa kịp cho Tiểu Mập một ít ý kiến a.
.- Vậy được rồi.
.Dương Phi Tuyết hơi hơi rụt cổ lại, đi tới, ngồi ở bên cạnh Tiểu Mập, vừa nhìn thấy bánh bao trong lồng hấp kia, đã cả kinh hỏi: - Tiểu Mập, chỗ này do đệ làm sao?
.Hùng Đệ gật đầu, nói: - Tuy nhiên đây là do Hàn đại ca dạy ta làm đấy.
.Kỳ thật đây là bánh bao hấp, thời này chưa có, tất nhiên cũng là do Hàn Nghệ dạy Hùng Đệ rồi.
.Dương Phi Tuyết nói: - Hóa ra ngươi còn có thể làm bánh bao nữa a!
.Hàn Nghệ nói: - Cô đừng nghe Tiểu Mập nói lung tung, ta chỉ là nói miệng được thôi, muốn ta làm thì không thể rồi.
.Dương Phi Tuyết mím môi cười bảo: - Ta thấy là do ngươi không muốn làm thôi.
.Hàn Nghệ bật cười ha ha nói: - Chúng ta vẫn là mau chóng nếm thử xem hương vị của bánh bao này thế nào đi.
.Mọi người lập tức mỗi người cầm lấy một cái bánh bao hấp lên thử, mới vừa bỏ vào miệng, đã cảm giác mặt da vào miệng đã vỡ, nước canh thịt trôi vào, còn kèm thêm mùi hành xanh, có thể nói vị giác được hưởng thụ từ tất cả mọi phía a.
.- Ừm! Thật sự là ăn quá ngon.
.Dương Phi Tuyết vừa ăn một miếng, dường như cảm giác nói chút nóng, cái tay ngọc ngà đặt trước cái miệng nhỏ nhắn, nhưng nàng vẫn không kìm nổi khen ngợi.
.Thẩm Tiếu cười gật đầu: - Da mỏng nhân tươi, ngoài nhạt mà trong nồng, thật sự là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, mà tinh hoa thì ở bên trong, thật đúng là mỹ vị. Tiểu Mập, chỉ bằng bánh bao hấp này của ngươi thôi, đã không cần sầu lo việc buôn bán nữa rồi.
.Hùng Đệ thấy tất cả mọi người đều trầm trồ khen ngợi, thì vui mừng không khép nổi miệng.
.Dương Phi Tuyết hiếu kỳ hỏi: - Như thế nào? Tiểu Mập, đệ còn muốn đi buôn bán sao?
.Hùng Đệ gật đầu nói: - Đúng nha! Dương tỷ tỷ nếu có rảnh rỗi, cũng có thể đến ủng hộ một chút.
.- Được ----!
.Chữ "A" còn chưa nói ra, trong mắt Dương Phi Tuyết lại đột nhiên hiện lên chút ảm đạm, lại cười nói: - Nếu có cơ hội, nhất định sẽ đến ủng hộ cho đệ.
.- Vậy thì tốt quá rồi.
.Hùng Đệ hân hoan nhảy nhót.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Dương Phi Tuyết một cái, giữa hai đầu lông mày lộ ra một tia nghi hoặc.
.Rất nhanh! Mọi người đã tiêu diệt hết chỗ bánh bao hấp Tiểu Mập làm ra, cũng vẫn còn chưa thấy thỏa mãn, cũng không phải là do bánh bao hấp của Tiểu Mập làm ngon đến đâu, thật sự là do kỹ thật làm bánh bao ở thời điểm hiện tại chỉ có vậy. Nên tất cả mọi người mới cảm giác chưa bao giờ nếm qua bánh bao nào ngon vậy thôi.
.Sau khi ăn xong, Hùng Đệ và Tiểu Dã bắt đầu thu thập, bởi vì trước kia lúc ở Dương Châu. Hai người bọn họ cũng thường xuyên thu thập bát đĩa, dần dà đã trở thành thói quen, mà những người còn lại đều vì ăn quá no, nên đều đi ra ngoài đi lại một vòng.
.Hàn Nghệ đương nhiên là đi cùng Dương Phi Tuyết, vì tất là mọi người đều biết, Dương Phi Tuyết đến tìm hắn đấy, hai người chậm rãi từ từ đi tới chỗ đất trống sau ngõ.
.- Ăn no quá! Tuy nhiên Tiểu Mập làm bánh bao này ăn thật sự là quá ngon rồi.
.Dương Phi Tuyết hơi dựng thẳng lưng, dường như có chút chướng bụng, thấy Hàn Nghệ ném sang ánh mắt bỡn cợt. Thì nhịn không được đỏ mặt, hiếu kỳ hỏi: - Hàn Nghệ, ngươi đã có tiền thế rồi, vì sao còn muốn cho Tiểu Mập đi bán bánh bao a.
.Hàn Nghệ lắc đầu:
.- Không phải là ta bảo đệ ấy đi, mà là tự đệ ấy muốn đi đấy. Nhưng ta cũng tán thành cho đệ ấy làm vậy, trao đổi giao lưu cùng nhiều người hơn, chung quy không phải chuyện xấu, hơn nữa ta cho rằng bất cứ chuyện gì ở điều kiện tiên quyết là không thiếu tiền, thì đều sẽ là một loại lạc thú đấy.
.Dương Phi Tuyết cười hỏi: - Vậy nếu là thiếu tiền thì sao?
.Hàn Nghệ cười khổ: - Thì phải là một loại thống khổ, giống như săn thú vậy. Thợ săn săn thú vì đó là kế sinh nhai, ngày qua ngày, ta nghĩ trong đó không có bất kỳ lạc thú gì đáng nói. Có cũng chỉ là lo lắng, nhưng nếu Dương cô nương đi săn thú, thì lại là một loại khoái hoạt đấy.
.Dương Phi Tuyết hơi hơi bĩu môi, nói: - Nguyên bản săn thú là một việc vui, không hay chính là gặp Vượng Tài, khiến cho ta ở nhà sầu muộn vài ngày, tuyệt đối không vui vẻ chút nào.
.Hàn Nghệ ngẩn người, thầm nghĩ, chết tiệt, ta nói săn thú làm gì a! Nói chuyện viết chữ vẽ tranh không được sao.
.Dương Phi Tuyết liếc nhìn Hàn Nghệ. Thấy hắn vẻ mặt quẫn bách, thì cười khúc khích bảo: - Tuy nhiên ngươi cũng thật sự rất lợi hại, có thể khóc thê thảm đến vậy. Mà ngay cả nhị ca của ta cũng không nhìn ra ngươi đang gạt người đấy, Nhị ca ta cũng là người có kiến thức rộng rãi nha.
.- Ách, cũng không thể nói là gạt người, kỳ thật lúc ấy ta nghĩ đến chính là tên Vương Bảo đáng giận cơ, nghĩ rằng sắp phải cửa nát nhà ta, thật sự quá là thê thảm, dù nguyên nhân khóc không phải Vượng Tài, thì nước mắt kia vẫn là rất chân thành đấy, nên một xâu tiền kia của cô tiêu ra đáng giá a. Hàn Nghệ khó khăn lắm mới nói lời giải thích được.
.- Thật sao? Dương Phi Tuyết không tin hỏi lại.
.- Thật sự, cô không tin cũng có thể thử xem, hãy nghĩ đến chuyện bi thảm nhất của chính mình ấy, rất nhanh sẽ khóc lên thôi, ta nghĩ đấy cũng chỉ là nhân chi thường tình, không thể nói là lừa được.
.Hàn Nghệ nói xong lại bảo: - Chẳng qua ta thấy Dương cô nương có rất ít chuyện phiền lòng, nên chuyện này với cô có khả năng là khó đấy. Nói xong hắn chợt thấy bên cạnh đều không có người, thầm nghĩ rằng, không phải đang ngủ đi, thế ta đây chẳng phải là thành Tiểu Mập sao. Nhìn lại, chỉ thấy Dương Phi Tuyết ngơ ngác đứng ở nơi đó, một giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt, hai tròng mắt trong suốt tinh thuần kia trào ra đau thương vô tận.
.Hàn Nghệ hơi ngẩn ra, trong ấn tượng của hắn hình như đây là lần đầu tiên nhìn thấy Dương Phi Tuyết khóc, cho tới nay trong lòng hắn Dương Phi Tuyết đều thuộc dạng khờ khạo ngây ngô, là thiếu nữ vô ưu vô lự, nhất là nụ cười sáng lạn kia, có thể nói là nụ cười động lòng người nhất mà Hàn Nghệ từng nhìn thấy, hiện giờ thấy nàng rơi lệ, đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn nhẹ giọng hô: - Dương cô nương.
.Dương Phi Tuyết hơi ngẩn ra, dường như chính mình cũng không có ý thức được bản thân đang rơi lệ, chỉ cảm thấy trên mặt mát mát, giơ tay lau một chút, mới tỉnh ngộ lại, lại thấy Hàn Nghệ đang hoang mang nhìn mình, lập tức đỏ bừng hai gò má, nhưng nàng cũng không phải là một cô gái hướng nội, sẽ thẹn thùng bỏ chạy, nên nàng chỉ hơi giơ lên khóe miệng: - Lần tới đi ra, ta nghĩ ta cũng có tư cách mang theo Vượng Tài rồi, vậy thì sẽ không cần sợ không có tiền ăn cơm nữa.
.Hàn Nghệ cười ha hả, lập tức nói: - Nhưng cô sẽ không thành công đâu.
.Dương Phi Tuyết hiếu kỳ hỏi: - Vì sao? Ta cũng có thể dễ dàng khóc được mà.
.Hàn Nghệ nói: - Trên đời này số người mang theo Vượng Tài đi ra ngoài nhiều không kể xiết, nhưng người có tâm địa thiện lương như Vương cô nương, cũng là rất ít, nếu có thể gặp được, vậy thì thật đúng là phúc tu luyện mười đời rồi, nếu ngày đó ta gặp phải Tần Vũ, cô cho rằng ta vẫn sẽ thành công sao?
.Dương Phi Tuyết nghe vậy vui vẻ trong lòng, ngoài miệng lại bảo: - Ngươi đây là đang ám chỉ ta quá ngu, dễ bị lừa sao.
.Hàn Nghệ vội giải thích: - Ta không có ý tứ này, trên đời này nếu thật sự có thể có nhiều người giống như Vương cô nương, vậy thì sẽ không còn có sự hiện hữu của Vượng Tài nữa rồi.
.Trong lòng Dương Phi Tuyết ngọt như được bôi mật vậy, khóe miệng hơi hơi ánh lên vẻ ngượng ngùng: - Ta thật sự tốt đến thế sao?
.- Đương nhiên rồi!
.Hàn Nghệ chợt thấy hai má Dương Phi Tuyết hồng nhuận, xấu hổ lại vui mừng, trong mắt chứa đầy thâm tình vô hạn, thì không khỏi khẽ động trong lòng.
.Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ ngơ ngác nhìn mình, tuy rằng mừng thầm trong lòng, nhưng vẫn khó không cảm thấy xấu hổ, bèn lên tiếng hỏi: - Hàn Nghệ, gần đây ngươi có bề bộn nhiều việc không?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, chỉ muốn lập tức cho mình hai cái tát, nhưng ngẫm lại đây là mặt của mình, vẫn là thôi đi, hắn đáp: - Vài ngày trước khá bận, hai ngày gần đây thì đang nghỉ ngơi.
.Dương Phi Tuyết vui vẻ hỏi: - Vậy ngày mai ngươi có rảnh không?
.Hàn Nghệ sửng sốt, hỏi ngược lại: - Cô có việc gì ư?
.Dương Phi Tuyết cười bảo: - Thật ra không có việc gì, chỉ là ta sắp phải về Dương Châu cùng phụ thân rồi, nhưng ta vẫn chưa có mấy lần đi du lịch phong cảnh bốn phía của Trường An cả, nếu ngươi ---- ngày mai ngươi rảnh rỗi, thì có thể cùng ta đi đền vùng ngoại ô xem, à, tiểu Mông vẫn đang ở trong trại huấn luyện, mà Nhị ca ta cũng phải đi tụ họp với bạn tốt của huynh ấy nữa. Giọng nói của nàng rất thoải mái, nhưng cái tay nhỏ bé thì đang siết chặt lại đấy.
.Hàn Nghệ cả kinh hỏi: - Cô ---- cô muốn về Dương Châu sao?
.Dương Phi Tuyết gật đầu nói: - Cha ta nói chuyện bên phía Tần gia đã giải quyết xong rồi, ta cũng không thể quấy rầy nhị bá của ta mãi được.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, khỏi khỏi cảm thấy có chút phiền muộn, chỉ than, trên đời không có buổi tiệc nào không tan cả. Lập tức hắn lại cười nói: - Không thành vấn đề.
.Dương Phi Tuyết vui mừng ra mặt, đang muốn mở miệng, chợt nghe co người gọi: - Yêu! Phi Tuyết muội muội đã ở đây rồi!
.Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau ngõ đứng một vị đại mỹ nữ đủ để khiến Dương Phi Tuyết xấu hổ.
.Đúng là Tiêu Vô Y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận