Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 423.1: Hoàng gia đặc phái sứ

.Hàn Nghệ hiện giờ không còn là tên nhà quê khi mới đến Trường An nữa rồi, hiện giờ hắn không những đã trở thành Giám sát ngự sử, mấu chốt là còn rất được Lý Trị coi trọng, kiểu coi trọng này cũng không giống như coi trọng bình thường, chỉ cần Hàn Nghệ không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, bất luận thế nào Lý Trị cũng sẽ bảo vệ hắn, nếu Hàn Nghệ mà ngã, vậy thì sẽ không ai đến gần Lý Trị được nữa, đây là điều hiện giờ Lý Trị không thể chấp nhận, Hàn Nghệ chính là một quân bài của y, thứ tượng trưng là vương quyền.
.Đương nhiên, ở trong mắt quý tộc, thứ tộc cuối cùng vẫn cứ là thứ tộc, cuối cùng vẫn cứ là kẻ hèn mọn, sự chênh lệch này là điều mà chức quan, phẩm giai không thể bù đắp lại, mà là chênh lệch giai cấp, nhưng khinh bỉ thì khinh bỉ, hiện tại người dám động đến Hàn Nghệ cũng thật sự không nhiều, là thật sự không dám, cũng không phải là Hàn Nghệ lợi hại thế nào, chỉ là vì ngươi chọc vào Hàn Nghệ, thế tất sẽ cuốn vào cuộc đấu tranh chính trị, đó là phúc hay họa thì không biết được, không cẩn thận có thể gặp phải họa diệt môn, vụ án Phòng Di Ái đến nay vẫn còn rõ mồn một trước mắt a.
.Vì vậy, Hàn Nghệ của hôm nay đã có chỗ dựa vững chắc, nếu Vi Phương dám động thủ, vậy hắn tuyệt đối đánh cho Vi Phương không còn biết đông tây nam bắc.
.Đây cũng không phải Hàn Nghệ tự khoa trương, ở phương diện khác, có lẽ hắn sẽ lựa chọn nhường nhịn, sẽ không xung đột trực diện với bọn họ, hắn cũng không muốn dựng lên quá nhiều kẻ thù, chỉ riêng phương diện này không được.
.Một nguyên nhân quan trọng mà hắn đi con đường này, chính là để bảo vệ người nhà của mình, đây là đường ranh giới của hắn. Hắn vô cùng rõ một khi ca kỹ đã nổi danh rồi, thứ mang lại không chỉ là lợi ích, còn có phiền toái vô cùng vô tận, thực ra ở hậu thế cũng như vậy, những nữ minh tinh bị ông chủ nhúng chàm cũng nhiều không kể xiết, không chỉ có Cố Khuynh Thành, ngay cả Mộng Nhi các nàng cũng đều sẽ gặp phải, vì vậy Hàn Nghệ tính cắt đứt tư tưởng của những người này ngay từ đầu, chuyện này, các ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ, trừ khi ngươi đồng ý trả giá bằng tính mạng.
.Vậy nhưng, sự xuất hiện của Trương Đức Thắng, không những đã tránh được một trận đấu tranh không cần thiết, cũng vô hình trung đã cho Hàn Nghệ một sự ủng hộ lớn, khiến những quý tộc này hiểu rằng Hàn Nghệ của ngày hôm nay không phải người dễ ức hiếp như vậy, các ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, dù sao người ta cũng là nam dâm có tư cách thương thảo quốc sự với hoàng thượng, thái úy.
.Hàn Nghệ dặn dò Tiểu Dã, Tang Mộc, Trà Ngũ bọn họ mấy câu, sau đó cùng Trương Đức Thắng vào cung.
.Hắn không cần đoán cũng biết, lần này Trương Đức Thắng đến gọi hắn vào cung, chắc chắn vẫn là vì chuyện của Dân An cục, đoán chừng là đã có kết quả.
.Đi vào trong điện Lưỡng Nghi, chỉ thấy các đại thần cốt cán như Trưởng Tôn Vô Kỵ, Vu Chí Ninh, Chử Toại Lương, Trình Giảo Kim đều đang ngồi trong đó, bầu không khí tương đối nghiêm túc a.
.- Vi thần Hàn Nghệ tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ.
.Lý Trị giơ tay ra hiệu, nói ngay vào điểm chính: - Trẫm không nói dông dài với khanh nữa, về bản tấu chương đó của khanh, trẫm đã cho chư vị ái khanh xem qua, trải qua nhiều lần trao đổi, triều đình đã quyết định thành lập Dân An cục.
.Hàn Nghệ nghe vậy trong lòng vui vẻ, mặc dù hắn có dự cảm sẽ thành công, nhưng việc này thật sự không phải là việc hắn có thể làm chủ, cũng không phải việc mà Lý Trị hiện giờ có thể làm chủ, cho đến giây phút này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
.Không đợi niềm vui dâng lên, Lý Trị đột nhiên chuyển ngữ khí, nói: - Nhưng có một vấn đề, thái úy bọn họ đều cảm thấy có chút không ổn, vì vậy trẫm mới tìm khanh đến hỏi, chính là chuyện liên quan đến lệnh kiểm soát kia. Lư Quốc Công cho rằng chuyện gì cũng cần phải xin lệnh kiểm soát thì quá rườm rà, không có lợi với việc điều tra án, còn Hữu phó xạ cho rằng phế trừ cũng không cần thiết, có thể áp dụng chế đẳng cấp, đối với vương công quý tộc thì nhất định phải đưa ra lệnh kiểm soát, còn đối với thứ dân và bách tính đều không cần phải đưa ra lệnh kiểm soát.
.Lời này nếu nói ra ở hậu thế, phỏng chừng sẽ bị người ta kéo ra ngoài đánh chết, bất kể ngươi là hoàng đế, hay là tổng thống, trong lòng ngươi có thể nghĩ như vậy, trên tay có thể làm như vậy, nhưng ngươi không thể nói như vậy.
.Nhưng phải biết rằng vương triều Đại Đường là một quốc gia có chế độ nô tỳ, có sự phân chia hết sức nghiêm khắc đối với giai cấp, luật pháp cũng tôn sùng chế độ này, đương nhiên, đây không phải là chứng mình vương triều Đại Đường lạc hậu, đây chỉ là một quy trình lịch sử mà thôi.
.Hàn Nghệ cũng đã quen rồi, nhưng không ngờ rằng Lý Trị lại gọi hắn đến vì lệnh kiểm soát, cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng hơi trầm ngâm, rồi cũng hiểu ra, lệnh kiểm soát này cũng được xem như một loại quyền lực hết sức đặc thù, quan hệ mật thiết với bọn họ, nếu có tranh luận, cũng không phải lạ, nói: - Bẩm hoàng thượng, nếu như áp dụng chế phân cấp, thì lệnh kiểm soát này cũng mất đi giá trị vốn có, vậy thì chi bằng không cần. Thật ra vi thần kiến nghị lệnh kiểm soát, chính là đề phòng có người mượn việc công để xâm phạm bách tính, mưu cầu tư lợi. Tuy trên tấu chương của vi thần không có nói rõ, nhưng kỳ thật lệnh kiểm soát này chủ yếu vẫn là để bảo vệ những bách tính bình dân, chứ không phải những vương công quý tộc, bởi vì nếu như thật sự phải đi kiểm soát nhà vương công quý tộc, cho dù không có lệnh kiểm soát, bọn họ vẫn sẽ bẩm báo lên trên trước, nếu như áp dụng chế đẳng cấp, thì lệnh kiểm soát sẽ mất đi ý nghĩa, lệnh kiểm soát chỉ là vì dân an, không phải muốn nhằm vào ai.
.Về lệnh kiểm soát, Hàn Nghệ chỉ nhắc đến một câu trong tấu chương, bởi vì đây là một chi tiết, Hàn Nghệ không thể thuyết minh một cách thao thao bất tuyệt, trọng điểm của tấu chương vẫn là ở quan niệm và thiết kiến thiết Dân An cục, trước tiên ngươi phải thuyết phục đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ, mới có tư cách nói đến những chi tiết kia.
.- Còn lệnh kiểm soát con khỉ gì!
.Trình Giảo Kim nói oang oang: - Chỉ với mấy thứ quy tắc xin xỏ rườm rà mà ngươi viết, lệnh kiểm soát này còn chưa xuống, tặc nhân đã chạy hết rồi, trong binh pháp cũng đã nói, tướng ở ngoài, quân mệnh có chỗ không ổn, làm người phải lanh trí một chút, đừng có giống như cục gỗ.
.Đại ca, ta cũng muốn tự do một chút, cẩu thả một chút, lanh trí một chút, nhưng chỉ sợ có những người quá lanh trí rồi. Hàn Nghệ âm thầm phản bác một câu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hừ nói: - Lão thất phu nhà ông có phải là chê sống quá lâu rồi không, cái gì mà tướng ở bên ngoài, có thể không nghe quân mệnh, đúng là nghe ngứa tai, nếu ai ai cũng đều ôm tư tưởng này đi đánh giặc thì thiên hạ tất loạn.
.Hàn Nghệ vội vàng nói: - Thái úy nói rất đúng. Không có quy tắc thì không vào khuôn phép, đúng, có lẽ lệnh kiểm soát sẽ mang đến một số bất tiện đối với cảnh sát hoàng gia khi chấp pháp, thậm chí như lời Lư Quốc Công nói, vì vậy mà để tội phạm chạy mất, nhưng đồng thời cũng đảm bảo lợi ích của đại bộ phận bách tính không bị tổn hại, cảnh sát hoàng gia có liên quan đến cuộc sống thường ngày của bách tính, nếu không gia tăng hạn chế, đến lúc đó sẽ khó mà khống chế. Có câu là, chẳng có ai hoàn mỹ, cũng không có luật pháp toàn vẹn, chỉ có thể so sánh hai việc hại, chọn việc nhẹ hơn trong số đó. Giống như thái úy ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, lao tâm lao lực, cúc cung tận tụy, một bản tấu chương cũng phải sửa ba mươi bốn mươi lần, không phải là vì quốc gia này, không phải vì bách tính thiên hạ hay sao, nhưng thái úy có bao giờ từng than phiền, vậy thì tại sao cảnh sát hoàng gia lại không thể vì bách tính, đi thêm một trình tự này nữa chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận