Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 946.1: Sai càng thêm sai

..
.Hàn Nghệ khẽ cau mày, thầm than, gì mà tình nhi nữ là mộ chôn anh hùng, mộ chôn anh hùng thực sự phải là chính trị. Đoạn nói: - Ta cũng không có cái tư cách đó, Lư Quốc Công lần này dẫn quân về triều, khó tránh bị phạt, tội danh làm lỡ quân cơ cũng không nhỏ đâu.
.Trình Giảo Kim chợt ngẩn ra, nhìn Hàn Nghệ rồi lắc đầu nói: - Lão phu không hiểu ngươi đang nói gì? Lão phu đi trước đây, ngươi cứ tự nhiên.
.Hàn Nghệ nói: - Lão tướng quân, vãn bối kính trọng người, là nhớ ân tình người dành cho vãn bối nên mới tới đây.
.Trình Giảo Kim dừng bước hỏi: - Vậy ngươi nói xem, chiếu lệnh đó là thật hay là giả?
.- Vãn bối không biết.
.Hàn Nghệ chuyển chủ đề luôn, nói: - Vãn bối chỉ biết tầm quan trọng của trận này đối với Bệ hạ, nếu như lão tướng quân có thể toàn thắng trở về, Bệ hạ nhất định sẽ không trách tội lão tướng quân.
.Trình Giảo Kim nghe xong chỉ vừa cười vừa lắc đầu.
.Hàn Nghệ chau mày nói: - Lẽ nào vãn bối nói gì sai sao?
.- Lẽ nào không phải sao?
.Hàn Nghệ cau mày nói.
.Trình Giảo Kim trầm mặc chẳng nói gì.
.Hàn Nghệ nói:
.- Lão tướng quân, theo vãn bối thấy, chúng ta đều là thần tử của Bệ hạ, chỉ có vậy mà thôi, nhưng chỉ có vãn bối là có thể thấu hiểu nỗi khổ trong lòng lão tướng quân.
.Trình Giảo Kim nhìn Hàn Nghệ, rồi lại cúi mặt suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên thở dài nói: - Nếu chỉ có mình lão phu, lão phu sao phải e ngại Vương Văn Độ, chỉ là---
.Nói rồi, ông ta lại thở dài một hơi rồi ngồi xuống.
.Hàn Nghệ cũng ngồi xổm xuống.
.Lại nghe Trình Giảo Kim nói tiếp: - Vương Văn Độ không đáng sợ, thứ đáng sợ là cuộc tranh giành ẩn khuất phía sau. Hàn Nghệ, ngươi nói xem, thứ đại kị của kẻ làm tôi là gì?
.Hàn Nghệ trầm ngâm một hồi rồi nói: - Bị Hoàng đế nghi kị.
.- Không sai!
.Trình Giảo Kim nói: - Ngẫm lại Bệ hạ lần này không để Lý Tích tới, mà lại cử lão phu tới, nguyên nhân trong đó ngươi cũng rõ rồi. Giờ đây lão phu mặc kệ Vương Văn Độ, sau khi trở về, cùng lắm thì bị Bệ hạ phạt tội làm lỡ quân cơ, cùng lắm thì cởi giáp quy điền, nhưng nếu lão phu không nghe theo Vương Văn Độ, thì hậu quả sẽ thật khôn lường.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Nhưng thế cục tốt như vậy, lẽ nào lão tướng quân sẵn sàng bỏ đi vô ích.
.- Làm sao ta sẵn sàng được!
.Đôi mắt già nua của Trình Giảo Kim lại có chút rưng rưng, nói:
.- Nhưng ta không thể không nghĩ tới đám con cháu trong dòng tộc, không thể không nghĩ tới đám bạn cũ trong triều. Cái tàn khốc trong đấu tranh chính trị, có thể ngươi không biết, nhưng lão phu thì đã thấy nhiều rồi. Chẳng giấu gì ngươi, lần này lão phu đã sợ thật rồi. Gần vua như gần cọp. Ta không rõ Bệ hạ rốt cuộc là có ý gì, là sợ ta lập đại công trở về, hay hi vọng tìm được một lí do thích hợp để ép ta phải cáo lão về quê. Lão Trình gia ta một lòng trung liệt, trung thành tận tâm với vương thất Lý Đường. Quân bảo thần phải chết, thần không thể không chết, lão phu chỉ mong không để liên lụy tới người khác.
.Hàn Nghệ nghe xong cúi đầu trầm ngâm, thầm nghĩ, Trình Giảo Kim bề ngoài thì qua loa, như thể chẳng có gì để trong lòng, nhưng thực tế thì nhìn rõ mọi thứ hơn bất kì ai.
.Hiện giờ, địa vị của Trình Giảo Kim vô cùng nhạy cảm. Ông ta mặc dù trông có vẻ như trung lập, trung thành với Lý Trị, nhưng kì thực thì không phải vậy. Ông ta trước nay luôn có quan hệ tốt với thành viên tập đoàn Quan Lũng. Gì mà Lý Tĩnh, Vu Chí Ninh, Hầu Quân Tập, Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ đều có quan hệ rất tốt với ông ta. Ông ta thực tế cũng là một thành viên của tập đoàn Quan Lũng. Hiện giờ, Lý Trị đè nén tập đoàn Quan Lũng. Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đã giao quyền thoái vị. Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ thực ra không nắm binh quyền, mà binh quyền duy chỉ có Trình Giảo Kim nắm giữ. Mà Trình Giảo Kim đã kinh qua sự biến Huyền Vũ Môn, trong cuộc tranh giành ngôi vua của chư vương, cũng là do đích thân ông ta bảo vệ Lý Trị đăng cơ. Uy vọng của ông ta trong cấm quân là tối cao, cả Lý Tích cũng không thể sánh nổi.
.Nếu như Lý Trị không còn tín nhiệm ông ta nữa. Vậy thì Lý Trị không thể để ông ta nắm giữ 16 vệ quân trong thành Trường An như vậy được.
.Nhưng Trình Giảo Kim không phải người tầm thường, đó là khai quốc công thần, chiến công hiển hách, địa vị không phải là nhỏ. Trong thời cuộc hiện tại, chỉ có ông ta mới có thể sánh được với Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lý Tích. Lý Trị muốn xử lí ông ta thì cũng vô cùng khó khăn. Nếu như không có một lí do thích hợp, tùy tiện đổi cũ thay mới, sẽ khiến lòng quân bất mãn.
.Suy nghĩ phổ biến nhất trong quân lúc này là Vương Văn Độ vì đố kị công lao của Tô Định Phương mà ngụy tạo chiếu lệnh.
.Tình huống đó cũng không phải là không thể. Con người một khi đã đố kị, thì thực sự là chẳng thứ gì không làm được. Tuy nhiên, người bình thường sẽ không làm cái việc ngu ngốc ấy. Ngụy chiếu là tội nặng, hơn nữa, việc này chẳng thể giấu được, trở về rồi rất có khả năng sẽ bị làm rõ chân tướng, có thể thấy bức mật chiếu này rất có thể là thật.
.Thế nhưng Hoàng đế truyền mật chiếu cho Vương Văn Độ là có dụng ý gì? Hàn Nghệ cho rằng không có nhiều khả năng là gây phiền toái, bởi vì trận này đối với Lý Trị mà nói, có ý nghĩa rất to lớn, vì thế Hàn Nghệ cho rằng Vương Văn Độ vẫn có lòng đố kị, công trạng bây giờ chẳng liên quan gì đến y, đại công chắc chắn là của Trình Giảo Kim, tiếp đó là Tô Định Phương, y bây giờ lấy mật chiếu ra đoạt quyền, một khi sách lược thành công thì công trạng lớn nhất sẽ là của y.
.Nhưng đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của Hàn Nghệ. Hoàng đế để Trình Giảo Kim dẫn quân xuất chinh, lại âm thầm gửi mật chiếu cho Vương Văn Độ, điều này khó tránh khiến người ta nghi hoặc.
.Nếu như Trình Giảo Kim không tuân theo, nhộ nhỡ có gì sai sót, thì đồng nghĩa với làm trái thánh chỉ. Căn cứ vào cục thế đương triều, như vậy thì chưa biết chừng sẽ làm nổi lên trận gió tanh mưa máu, rất nhiều khai quốc công thần sẽ phải chịu liên lụy, bao gồm toàn bộ gia nhân của Trình Giảo Kim.
.Trình Giảo Kim không dám đánh cược!
.Vì thế ông ta lựa chọn tuân theo lệnh vua.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng nếu như thả hổ về rừng thì họa hoạn khôn lường. Đến lúc đó lại phải phái binh đi chinh phạt, đây đâu phải là đi chúc Tết thăm hỏi, tướng sĩ Đại Đường ta tới đây một chuyến, thì sẽ có vô số sinh mạng hi sinh, lẽ nào lão tướng quân cam lòng nhìn thấy mọi thứ xảy ra?
.Trình Giảo Kim thở dài nói; - Ta là thần tử, thần tử thì phải phục tùng lệnh của quân chủ, trừ khi---
.Hàn Nghệ nói: - Trừ khi gì?
.- Trừ khi ngươi có chiếu lệnh của Bệ hạ.
.Ánh mắt Trình Giảo Kim lóe lên vẻ xảo trá.
.- Ta đi tiểu đã!
.Hàn Nghệ nghiêng đầu, quay người rời đi, lòng thầm chửi, lão hồ li, muốn kéo ta xuống nước, đừng có mơ.
.Trình Giảo Kim cũng tính toán cặn kẽ cả. Ông ta nói nhiều như vậy là muốn biểu thị tấm lòng trung với Lý Trị. Bất luận thế nào, Hàn Nghệ vẫn là người của Lý Trị, Trình Giảo Kim cho dù có tôn trọng y thế nào thì cũng không thể phơi bày gan ruột ra được, ông ta muốn khôn ngoan giữ mình, nhưng cũng muốn kết hợp tác động Hàn Nghệ.
.Nhưng Hàn Nghệ thực sự là một quan áp lương, mục đích tới đây để kiếm chút công trạng, vốn là sẽ công thành lui thân rồi, tiền đồ của hắn vô cùng sáng sủa, sao phải xuất đầu lộ diện làm gì, thực sự không muốn sống nữa rồi sao.
.Chỉ tội cho đám tướng sĩ Đại Đường kia, trong trận tuyết lớn, dồn sức đẩy quân nhu nặng nề tiến về phía trước, sĩ khí đã hao tổn cùng kiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận