Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 556: Tuyết đến muộn

.Nếu ta thật sự là bị ép đến, vậy thì tốt quá!
.Tiêu Vô Y yên lặng suy nghĩ.
.Nhưng sự thật lại là nàng xin được đến dạy Thảo Nhi, Thảo Nhi chính là cọng cỏ cứu mạng của tiệm đàn của nàng.
.Bởi vậy nàng chỉ có thể thấy tốt thì lấy.
.Hàn Nghệ lại lập tức gọi Thảo Nhi đến, may mắn là, Thảo Nhi chưa từng nghe đến ác danh của Tiêu Vô Y, tuy trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng cô vẫn vui vẻ đáp ứng, bởi vì cô cũng không có tư cách cự tuyệt.
.Hàn Nghệ vốn là dự tính để Tiêu Vô Y đến đây dạy, như vậy thì hai người sẽ có cơ hội có thể gặp nhau nhiều hơn, nhưng Tiêu Vô Y trong lòng đang chất một cục tức, bởi vì quá nhiều người chê bai tiệm đàn của nàng, bởi vì nàng đã dự tính học tập Sở Trang Vương, ba năm không kêu, hễ kêu là nhất định phải kinh người, cho nên nàng đã lựa chọn muốn Thảo Nhi đến chỗ nàng mật huấn, bởi vì nếu ở đây, nhiều người phức tạp, rất có thể sẽ bị lộ tin tức.
.Trong lòng Hàn Nghệ cũng hiểu, thầm nghĩ nếu cơ hội ở chung quá nhiều, dưới con mắt trừng trừng của mọi người, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác nhìn ra sơ hở, nên cũng gật đầu đáp ứng.
.Sau khi trao đổi xong, Tiêu Vô Y liền lập tức chuẩn bị cáo từ, ngày mai lại âm thầm cho người đến đón Thảo Nhi qua, bởi vì bên ngoài nàng là người cao quý, nàng nhất định phải thể hiện ta khí chất cao quý của Vân Thành quận chúa, coi thường tất cả, chủ yếu vẫn là Tiểu Mập đã đi dạo phố cùng Thẩm Tiếu, nàng không có lý do để ở lại nơi này.
.Tuy nhiên Hàn Nghệ thì lại rất nhớ Tiêu Vô Y, trong lòng rất không nỡ, thế là xung phong nhận việc tiễn nàng ra cửa, dù sao cũng là Vân Thành quận chúa, hắn là đông chủ cũng nên ra tiễn khách.
.Bước khỏi hậu viện, Tiêu Vô Y ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi, cũng không hề có ý để ý đến Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cũng không có thoi quen giải thích, nhìn có vẻ giống như chẳng hề xảy ra điều gì, đột nhiên nói: - Sắp đến tết rồi.
.Tiêu Vô Y ngẩn ra, tưởng rằng Hàn Nghệ sẽ giải thích, nào biết Hàn Nghệ lại nói ra một câu khó hiểu như vậy, hơi nghi hoặc liếc nhìn hắn một cái.
.Hàn Nghệ mang theo sự chờ mong, nói:
.- Nàng có rảnh không, hình như chúng ta vẫn chưa từng cùng nhau ăn tết.
.Một câu nói đơn giản này, lập tức khiến cơn ghen trong lòng Tiêu Vô Y tan biến không dấu vết, chỉ còn lại sự cảm động, ăn tết ở Hoa Hạ mà nói, hàm ý chính là nhà, nhưng rất nhanh lại trở nên buồn rầu, thở dài: - Thật ra ta cũng muốn cùng chàng đón năm mới, nhưng năm nay ta vừa mới trở về, ta nghĩ các thẩm thẩm, tỷ tỷ của ta sẽ không tha cho ta, hơn nữa Tiêu gia chúng ta mỗi năm đón tết đều có rất nhiều khách. Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Hàn Nghệ vẻ có lỗi.
.Trong lòng Hàn Nghệ cũng hiểu, dù sao cũng là Lan Lăng Tiêu thị, gật gật đầu cười nói: - Không sao, dù sao chúng ta vẫn còn trẻ, vẫn còn cơ hội.
.Tiêu Vô Y mím môi cười mang theo hàm ý cảm kích, đột nhiên nhỏ giọng nói: - Lúc nãy chàng đã nói gì với Cố Khuynh Thành?
.Hàn Nghệ ý cười trong mắt, liếc nhìn nàng một cái, nói: - Ta tưởng là nàng sẽ ngại hỏi.
.Tiêu Vô Y bĩu môi nói:
.- Ta... ta nói như vậy, chỉ là vì để cả câu chuyện trở nên hợp lý hơn một chút.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy ta nói cho nàng biết một sự thật càng hợp lý hơn, ta mới là đông chủ của Phượng Phi Lâu, tất cả ở đây đều là ta nói mới được, không phải Cố Khuynh Thành, cô ta chỉ là một thủ hạ của ta thôi, lúc nãy ta cũng chỉ nói sự thật này với cô ta.
.Tiêu Vô Y khẽ hừ, nói: - Thủ hạ? Ta thấy sao không giống a!
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Ta hiểu rồi, nàng ghen à?
.Tiêu Vô Y hừ nhẹ nói: - Còn lâu ta mới ghen.
.Hàn Nghệ nói: - Cũng đúng, nữ nhân tự tin như nàng, điều kiện lại tốt như vậy, ta thật sự không nghĩ được ai có thể khiến nàng ghen, chỉ một Cố Khuynh Thành, sao có thể được.
.- Đúng thế.
.Tiêu Vô Y ngạo nghễ nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền hối hận, như vậy thì nàng còn làm sao tra hỏi Hàn Nghệ được, hơi lườm Hàn Nghệ, nói: - Chàng cũng đúng là giảo hoạt.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chỉ là ta không muốn dùng thời gian bên nhau không dễ có được này để nói về một nữ nhân khác.
.Tiêu Vô Y ngập ngừng, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng, thầm nghĩ, tạm tha hắn lần này đi. Chợt thấy mi tâm hơi hơi lạnh, đưa mắt nhìn đi, chỉ thấy bầu trời âm u đột nhiên có bông tuyết bay bay, kinh hỉ nói:
.- Tuyết rơi rồi.
.Hàn Nghệ ngẩng đầu nhìn lên, nói: - Phải a! Tuyết rơi rồi. Nói xong, hắn đột nhiên cười khổ một tiếng: - Nhớ lần trước khi tuyết rơi, suýt nữa ta đã mất nàng rồi.
.Tiêu Vô Y ngẩn ra, liếc về phía Hàn Nghệ, Hàn Nghệ cũng đúng lúc nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều trong im lặng.
.Trong Sùng Nhân phường ở phía đông bắc chợ Tây, có một tòa dinh thự vô cùng xa hoa, có thể nói là xa hoa nhất Sùng Nhân phường, tòa dinh thự này không phải của ai khác, chính là của Nguyên gia.
.Bởi vì nơi này cách chợ Tây tương đối gần, hơn nữa thương nhân Tây Vực qua lại cũng nhiều, là trung tâm kinh tế của Trường An, bởi vậy người chủ quản của Nguyên gia đều sống ở đây, đây cũng giống như đạo lý tổng thống Mỹ thì sẽ sống ở Nhà Trắng.
.Một tiếng "két", chỉ thấy cửa lớn của dinh thự đột nhiên mở ra, một nữ tử vai đeo tay nải đi từ trong ra, nàng ta một tay giữ cửa, không để nó khép lại, rồi thấy một đại mỹ nữ dáng người cao gầy đi từ trong ra, chính là Nguyên Mẫu Đơn, còn người giúp nàng mở cửa chính là trợ thủ đắc lực của nàng Đóa Lạp.
.- A! Tuyết rơi rồi.
.Đóa Lạp vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy bông tuyết trên không trung rơi xuống, không khỏi thốt lên, nhưng trong giọng nói lại mang theo một chút thương cảm.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn bầu trời với vẻ lo lắng, lẩm bẩm: - Còn tưởng là năm nay sẽ không có tuyết, không ngờ... Nói đến đây, khóe miệng nàng hơi lộ ra một nụ cười.
.Lúc nói chuyện, phía bên trái đột nhiên có hai chủ tớ đi đến, đi đến phía trước, người nọ nhìn thấy Nguyên Mẫu Đơn, lập tức bước nhanh về phía trước, đứng ở bậc thang chắp tay nói: - Nguyên Triết bái kiến cô cô.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Con đến rồi.
.Nguyên Triết lập tức nói: - Có thể cô cô đã hiểu lầm, con chỉ muốn đến nói với cô cô, thật ra cô cô không cần phải chuyển đi khỏi chỗ này.
.Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói: - Con cũng hiểu lầm rồi, ta chỉ thuận miệng nói một câu, chứ không có ý gì cả. Đây là quy tắc, không thể phá hỏng quy tắc. Thật ra ở đây cũng không phải là chỗ ở tốt nhất, chỉ là chỗ thích hợp để làm buôn bán hơn, hiện giờ con thân là người chủ quản của Nguyên gia chúng ta, nhất định phải đến đây ở.
.Nguyên Triết sửng sốt, sau đó gật gật đầu.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Ta cáo từ trước.
.- Cô cô, xin dừng bước.
.Nguyên Triết vội vàng nói: - Thật ra con rất muốn cô cô ở lại giúp con.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Cách nghĩ của ta và con không giống nhau, nếu ta ở lại thì sẽ chỉ thêm phiền cho con, nói không chừng sẽ còn phá hỏng tình thân giữa chúng ta, cũng sẽ làm tổn hại lợi ích của Nguyên gia chúng ta.
.Nguyên Triết nói: - Con biết, nhưng con vẫn muốn mời cô cô giúp con một chuyện.
.Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn gã một cái.
.Nguyên Triết hít sâu một hơi, nói: - Con hy vọng cô cô đến ngõ Bắc tiếp tục mở Nữ Sĩ Các, đợi sau khi chợ của chúng ta xây xong rồi chuyển đến.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi nhíu mày, ý của Nguyên Triết vô cùng rõ ràng, chính là muốn bảo nàng lôi kéo thêm nhiều khách hàng nữ hơn, đến lúc đó thì có thể dẫn theo toàn bộ đến chợ của Nguyên gia bọn họ, nhưng ý định ban đầu khi Nguyên Mẫu Đơn xây dựng Nữ Sĩ Các, không phải vì làm ăn, mà là vì một phần tình bạn và một phần hy vọng.
.Nguyên Triết lại nói: - Con biết ý nghĩa của Nữ Sĩ Các đối với cô cô, cũng không muốn làm phiền cô cô, nhưng về phương diện ngày nữ nhân, con chỉ có thể dựa vào danh vọng của cô cô.
.Nguyên Mẫu Đơn suy nghĩ hồi lâu, đôi mắt đẹp hơi khép lại, gật đầu nói: - Ta biết rồi.
.Nguyên Triết lập tức chắp tay nói: - Đa tạ cô cô tương trợ.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nếu không có chuyện gì thì ta cáo từ.
.- Cô cô đi thong thả.
.Đóa Lạp khẽ gật đầu với Nguyên Triết, sau đó cùng Nguyên Mẫu Đơn rời đi.
.Chủ tớ hai người đi ra khoảng hơn mười bước chân, Đóa Lạp lưu luyến quay đầu lại thoáng nhìn, có vẻ hơi buồn bã, có vẻ hơi không cam lòng, nói: - Mẫu Đơn tỷ, kỳ thật vẫn có rất nhiều người là ủng hộ tỷ, chỉ cần tỷ...
.Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên nói: - Nếu là như vậy, đối với ta, đối với Nguyên gia ta, đối với Hàn Nghệ đều không công bằng.
.Đóa Lạp nói: - Nhưng trước đó Mẫu Đơn tỷ đã bỏ nhiều tinh lực như vậy ở đây, trong đó có rất nhiều việc đã sắp thành công rồi, tỷ thật sự cam tâm bỏ đi như vậy à.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói:
.- Muội đừng ngốc nữa, những việc buôn bán này cũng đâu phải thuộc về một mình ta, mà là thuộc về cả gia tộc chúng ta, Nguyên gia chúng ta bất cứ người nào cũng đều phải tôn trọng quyết định của gia tộc.
.Trong chùa Đại Hưng Thiện ở phía nam thành, thấp thoảng nghe thấy tiếng đàn du dương truyền ra từ trong một tiểu viện phía sau chùa, dường như những bông tuyết trên bầu trời đang bay múa trong tiếng đàn.
.Lúc này, trong viện có ba người đến, một nam hai nữ, chính là ba huynh muội Thôi Tập Nhận, Thôi Hồng Lăng, Thôi Oánh Oánh.
.Bọn họ đi đến trước cửa, Thôi Tập Nhận chắp tay nói: - Hài nhi đến thỉnh an cha.
.Thôi Hồng Lăng, Thôi Oánh Oánh cũng hành lễ chào hỏi với người ở trong phòng.
.Tiếng đàn bên trong đột ngột dừng lại.
.- Ta rất khỏe, các con yên tâm. Vào trong đi.
.Trong phòng truyền đến một giọng nói ôn hòa.
.Thôi Tập Nhận hơi ngẩng đầu lên, nhưng lại bất động, trôi qua một lát, y mới nói: - Cha, hài nhi đến đây, chỉ vì tận hiếu, nhưng trong lòng hài nhi vẫn không thể nào tha thứ cho cha, hài nhi không thể nào quên, khi đại tỷ cần cha nhất, thì không biết cha ở nơi nào, đến ngay cả lễ tang của đại tỷ, cha cũng không xuất hiện, cho đến bây giờ đến một câu giải thích cũng không có.
.Thôi Hồng Lăng thần sắc buồn bã, vươn tay ra, ôm lấy Thôi Oánh Oánh.
.Thôi Oánh Oánh mín chặt khuôn miệng nhỏ nhắn, hốc mắt hơi ươn ướt.
.Trôi qua hồi lâu, bên trong truyền đến một tiếng thở dài: - Tập nhận, con phải chăm sóc tốt cho Hồng Lăng và Oánh Oánh.
.- Con sẽ làm vậy.
.Trong mắt Thôi Tập Nhận hiện lên một chút thất vọng, nói: - Biết cha tất cả đều tốt, hài nhi yên lòng rồi, nếu cha không có chuyện gì khác, hài nhi xin cáo từ.
.- Đi đường cẩn thận một chút.
.Ba người bọn họ vừa mới rời khỏi, chỉ thấy một người nhảy xuống từ trên bức tường viện bên cạnh. Người này ước chừng bốn mươi tuổi, ánh mắt tản mạn, ngáp dài một cái, giống như vẫn chưa tỉnh ngủ. Người này chính là cha của Nguyên Liệt Hổ, Nguyên Tựu. Ông ta nhìn ra ngoài cửa, lắc đầu cười khổ, bước lớn đi lên phía trước, đến trước cửa, bàn tay lớn đẩy cửa ra, chỉ thấy trong phòng bài trí hết sức đơn giản, liếc mắt đã thấy hết mọi thứ, một vị nam tử áo trắng ngồi trên giường thấp, hai tay đặt trên dây đàn, suy nghĩ thất thần, hiển nhiên sự xâm nhập đột ngột của Nguyên Tựu cũng không làm ông ta sợ hãi.
.Ta nói lão Thôi, sao huynh không giải thích rõ ràng với Tập Nhận.
.Nguyên Tựu đĩnh đạc nói.
.Thôi Bình Trọng hơi ngẩn ra, thản nhiên nói: - Vậy cũng không thay đổi được sự thật Chỉ Nhi đã bỏ đi. Hơn nữa, ta tin Tập Nhận sẽ làm tốt hơn ta.
.- Huynh a! Đúng là ngoan cố không thay đổi. Nguyên Tựu trợn trừng mắt.
.Thôi Bình Trọng nói: - Sao huynh đến đây?
.Nguyên Tựu ngáp, nói: - Ta sự lỡ như huynh chết ở đây, cũng không có ai biết, nên đến xem thử, không ngờ tiểu tử Thôi Tập Nhận kia tin tức cũng rất linh thông.
.Thôi Bình Trọng thu hồi ánh mắt, nói: - Không cần, ta bớt gặp huynh một lần, là có thể sống thêm một giờ.
.Khóe miệng Nguyên Tựu đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa, giơ tay phải lên, chỉ thấy trong tay ông ta đang xách hai bình rượu: - Suy nghĩ lại đi?
.Thôi Bình Trọng nói: - Đây là chùa miếu.
.Nguyên Tựu nói: - Đây là mỹ tửu Nguyên gia ta cất giữ nhiều năm, ta vừa mới lấy từ chỗ đại bá ta.
.Thôi Bình Trọng hơi nhíu mày, đứng dậy, nói: - Ra ngoài uống đi.
.Nguyên Tựu cười ha ha nói: - Biết ngay là huynh không thoát khỏi lòng bàn tay ta mà.
.Thôi Bình Trọng không phản ứng lại ông ta, đi thẳng ra ngoài cửa.
.Nguyên Tựu bước nhanh đuổi theo, nói: - Lão Thôi, gần đây ta nghe được một bài thơ, viết thật sự rất hay, rất thích hợp với huynh hiện giờ.
.Thôi Bình Trọng hơi liếc nhìn.
.- Ta đọc cho huynh nghe thử.
.Nguyên Tựu hắng giọng, cao giọng ngâm nga: Bỏ ta đi xa
.Hôm qua chẳng giữ chẳng thể lưu Làm rối lòng ta Hôm nay sao lắm nỗi phiền ưu Gió tiễn nhạn thu bay muôn dặm Biệt ly say ngất chốn cao lâu Kiến An cốt khí Bồng Lai ý Tài thơ Tiểu Tạ dễ tìm đâu Thi hứng dâng cao khoe tráng chí Hái trăng kia vào tay ta mau Rút đao chém nước, nước trôi mãi Nâng chén tiêu sầu, sầu dâng sầu Kiếp sống buồn tênh lòng phai nhạt
.Xõa tóc rong thuyền ta phiêu du.
.Thôi Bình Trọng đột nhiên dừng bước, nói: - Bài thơ này ta cũng đã nghe qua, là do tiểu tử từ đến Dương Châu đến làm.
.Nguyên Tựu cười ha ha nói: - Xem ra hôm nay chúng ta uống rượu, sẽ không buồn rầu giống như trước nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận