Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 916.1: Xa hoa được mượn tới

.Nguyên Mẫu Đơn nghe được thoáng gật đầu, nói: - Nhưng dân chúng sao có thể cam nguyện rời khỏi đất đai của mình.
.- Cái này cần đi từng bước một, chậm rãi dẫn đường cho bọn họ vào ở trong này, bắt đầu thành lập ra thành trấn.
.Hàn Nghệ nói: - Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta lại xây dựng học viện ở nơi này, học viện ở dưới quỹ từ thiện, thì có thể miễn phí đọc sách, ta tin tưởng đây đối với nông phu mà nói, có lực hấp dẫn rất lớn, cha mẹ nhà ai không mong con hơn người chứ, ở xung quanh đây có rất nhiều nông thôn, các hương dân này nhất định sẽ đem con của mình đưa đến nơi đây đọc sách, nhưng những nông thôn đó cách nơi này có mấy dặm đường, có một số còn cách nơi này hơn mười dặm đường, tới đi học cũng rất không dễ dàng, nếu như có thể ở ngay bên cạnh nơi này, vậy không thể nghi ngờ sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.
.Mà xưởng ủ rượu của ta sẽ tuyển người đại quy mô tại các vùng nông thôn quanh đây, hơn nữa trả thù lao tương đối cao, một khi bị hấp dẫn đến nơi đây bởi thu nhập và trẻ em, như vậy dân chúng ở những vùng nông thôn quanh đây, tất nhiên sẽ đem trọng tâm cuộc sống của bọn họ chuyển dời đến bên này, còn ta sẽ ở cạnh đây dựng lên ký túc xá công nhân, để cho bọn họ đến ở trong đó, một khi nhân khí tỏa ra, chắc chắn có càng nhiều người tới nơi này.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Sau đó Nguyên gia chúng ta ở nhân cơ hội cùng bọn họ bàn bạc về chuyện thuê đất đai, bọn họ tất nhiên sẽ đáp ứng, cứ như vậy, chúng ta dễ dàng có được đất đai của bọn họ, hình thành trồng trọt tập trung như lời chàng đã nói.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Một khi người nhiều lên rồi, thương nhân tự nhiên sẽ theo đó mà đến, mà đất đai xung quanh đây chỉ có một số ít là thuộc về triều đình, đại bộ phận vẫn là thuộc về Nguyên gia các người, đến lúc đó giá cả tất nhiên sẽ tăng trưởng đại quy mô, về điểm này, ngõ Bắc chính là ví dụ tốt nhất, khi đó chính là một vạn quan, cũng sẽ có vẻ không đáng nhắc đến rồi.
.Căn cứ kế hoạch nam tiến của Hàn Nghệ mà xem, thì nhất định phải thành trấn hóa, nếu không, thì không thể nào thực hiện được.
.Từ xưa đến nay, dân cư không tập trung thì khó có thể hình thành kinh tế hàng hoá, mà quân điền chế của Đại Đường, làm cho dân cư tương đối phân tán, bởi vì dân cư của hiện tại không đi cùng với thành trấn, mà đi cùng với đất vườn, ở đâu có ruộng, thì ở đó có người, không có một cái quy hoạch cụ thể nào, như vậy tất nhiên là phía đông một thôn xóm nhỏ, phía tây một thôn xóm nhỏ, vụn vặt lẻ tẻ, những người này cả tháng cũng khó vào thành một chuyến, giao lưu lẫn nhau đã ít, càng miễn bàn đến mua bán.
.Hàn Nghệ nhất định phải tập trung những người này lại, hình thành thành trấn quy mô, đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, hắn vẫn là gánh nặng đường xa a!
.Sau đó Hàn Nghệ lại đem kế hoạch thành trấn của hắn, không hề giấu giếm mà nói cho Nguyên Mẫu Đơn, kỳ thật đây cũng là một bộ phận thuộc về kế hoạch nam tiến, chẳng qua là do ngõ Bắc đi hoàn thành.
.Trong khi Nguyên Mẫu Đơn lướt nhanh ánh mắt, dường như đã nhìn thấy một tòa thành trấn, tuy rằng nàng rất nhanh liền hiểu rõ ra, nhưng nàng cũng dần dần cảm nhận được chênh lệch giữa mình và Hàn Nghệ so với trong tưởng tượng của nàng còn lớn hơn rất nhiều, nàng biết rằng cho dù lại cho nàng một cơ hội nữa, cũng không có khả năng từ trong một học viện mà nhìn đến ích lợi lâu dài như vậy.
.Thật tế là bất động sản đương đại có vẻ tương đối bị đánh giá thấp, vì vậy thương nhân đương đại không thể nghĩ đến điểm này.
.Kỳ thật một chiêu này của Hàn Nghệ, đều sắp bị các nhà đầu tư khai thác phát triển bất động sản đời sau chơi đến chán rồi, Trung Quốc ở hậu thế, xây nhà so với sinh con còn nhanh hơn một chút, hơn nữa nhìn qua thì đều là một kiểu, căn bản không biết "Phụ thân" là ai, người ta dựa vào cái gì mua phòng ốc của ngươi, không phải là xem phối trí xung quanh sao, bệnh viện, trường học, chỗ đi làm, chợ bán thức ăn, chính là cần thuận tiện cho cuộc sống, chỗ nào thuận tiện thì tới chỗ đó.
.Một khi nhà xưởng và trường học được kết hợp, đây tuyệt đối là tổ hợp hoàn mỹ, dù sao hiện tại nhà xưởng rất là bảo vệ môi trường, không tồn tại ô nhiễm gì cả, người lớn đi làm thuận tiện, bé con đi học cũng thuận tiện, vậy còn có lý do gì mà không ở nơi này.
.Trôi qua nửa ngày, Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu mày ngài, nói: - Nhưng trước sau chàng vẫn sẽ không có cách nào tránh khỏi trở lực của triều đình, chàng làm như vậy, sẽ phá hư quân điền chế của triều đình, bệ hạ sẽ không thể nào đáp ứng.
.Hàn Nghệ tự tin cười, nói: - Ở nửa năm trước, ai có thể nghĩ đến sĩ tộc Sơn Đông thiếu chút nữa đã bị hàn môn đánh ngã chứ? Chỉ nguyên chuyện này thôi thì đã đủ chứng minh rồi, sự do người làm.
.Chẳng lẽ hắn lại tính toán nhấc lên một trận phong ba mới? Lông mày nhỏ nhắn của Nguyên Mẫu Đơn nhíu thật chặt, trong lòng nàng hiểu rõ phàm là đề cập đến việc đất đai, đó tuyệt không thua gì cuộc chiến sĩ thứ, trong lịch sử vô số lần bạo động, đều bởi vì đất đai mà xảy ra, có vẻ lo lắng nói: - Lúc này tranh giành sĩ thứ mới vừa vặn được bình ổn, chàng lại muốn sinh trận phong ba mới, cứ tiếp tục như vậy, bệ hạ thế nào cũng không giết chàng thì không được.
.- Hết cách rồi!
.Hàn Nghệ nhún nhún vai, nói: - Cuộc sống của con người hữu hạn, nếu ta không nắm chặt một chút, chỉ sợ sẽ để lại rất nhiều tiếc nuối.
.Nói xong hắn lại nhìn về Nguyên Mẫu Đơn đầy dụng ý.
.Tâm thần Nguyên Mẫu Đơn nhoáng lên một cái, ánh mắt hơi có chút trốn tránh, nói: - Chàng nhìn ta làm chi.
.- Nàng hiểu mà!
.- Ta không hiểu!
.- Thật không hiểu!
.- Lười nói với chàng.
.Nguyên Mẫu Đơn mặt phiếm hồng, bước nhanh về hướng xe ngựa bên kia.
.- Ha ha! Nơi này không một bóng người, mỹ nữ, nàng theo ta đi thôi.
.Hàn Nghệ dâm đãng cười, đuổi theo.
.Thằng nhãi này càng ngày càng khoa trương a!
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy đột nhiên ngừng lại, xoay người lại, khóe miệng giương lên, nói: - Đúng rồi, nơi này không một bóng người, mặc kệ ta đối với chàng như thế nào, vậy cũng sẽ không tổn hại đến mặt mũi chàng.
.Hàn Nghệ thắng gấp một cái, thấp thỏm nói: - Nàng nàng muốn làm gì? Ta ta sẽ kêu lên đấy.
.Nguyên Mẫu Đơn quyến rũ cười, nói: - Tùy chàng.
.- Cương gian a!
.Hàn Nghệ lập tức ngửa mặt kêu to lên.
.Nguyên Mẫu Đơn dậm chân vội la lên: - Chàng tìm đường chết hả, kêu loạn gì đó.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Không phải nàng nói tùy ta sao.
.- Chàng chàng tự đi bộ về đi!
.Nguyên Mẫu Đơn chột dạ nhìn xung quanh, thấy không có người nào đi qua, lúc này mới yên lòng lại, nổi giận đùng đùng đi về hướng xe ngựa bên kia.
.Hàn Nghệ đưa mắt chung quanh, đi bộ về, đây là tiết tấu của gãy chân a! Vội vàng đuổi theo, hô: - Phu nhân, ta biết sai lầm rồi, cho một cơ hội nữa đi!
.A bịch!
.Hàn Nghệ nhảy lên một cái, phi thẳng lên xe ngựa, nào biết chân trái còn chưa kịp đứng vững, thân thể hắn liền ngã mạnh về phía sau, ôi mẹ nó! Hai tay của hắn cứ thế huơ huơ, mong có thể cân bằng, nhưng con người thì làm sao có thể thắng được lực vạn vật hấp dẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận