Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 839: Sóng gió chưa qua phong ba đã tới

.Mặc kệ như thế nào, hôm nay đủ loại quan lại vào triều, chính là chuyện trò vui vẻ, cuối cùng cũng đã có kết quả, trái tim của mọi người cũng đều ổn định lại, đi đường cũng mang theo gió
.Hậu viện Phượng Phi Lâu.
.Dưới một mảnh không khí an tĩnh tường hòa, chỉ thấy Hàn Nghệ ngồi ở trên ghế, chân vắt chữ ngũ, trong tay cầm một tấm giấy tràn ngập chữ viết, gần như che cả toàn bộ nửa người, hết sức nhàn nhã, gần đây hắn thật sự là bận muốn chết, chạy qua chạy lại giữa ba phương, thật vất vả việc này mới kết thúc, hơn nữa trước mắt cũng không phải thời cơ hắn thăng quan, hắn tính toán lợi dụng trong lúc này, nghỉ ngơi thoải mái một chút.
.Mà hai bên trái phải, đám người Hùng Đệ, Tiểu Dã, tứ Mộng, Cố Khuynh Thành, Lưu Nga đều là như thế, Hùng Đệ và Tiểu Dã cũng giống Hàn Nghệ vắt chân chữ ngũ, các nữ sĩ thì vẫn ngồi vô cùng thục nữ.
.Đột nhiên, Hàn Nghệ thay đổi một chân.
.Hùng Đệ, Tiểu Dã lập tức cũng đổi theo.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, đem tờ giấy để xuống.
.Những người còn lại cũng đều để xuống.
.Hàn Nghệ đưa tầm mắt nhìn qua, nói:
.- Các ngươi cảm thấy như thế nào?
.Hùng Đệ gật đầu một cái thật mạnh nói:
.- Nhìn rất đẹp a! Ngoại trừ đọc không hiểu lắm ra, còn lại đều vô cùng tốt!
.Mộng Đình cười khanh khách nói:
.- Tiểu Mập, huynh cũng đọc không hiểu lắm, vô cùng tốt ở đâu ra thế!
.Hùng Đệ cũng là vô cùng chân thành nói:
.- Chẳng lẽ muội không thấy là cái này trông rất lợi hại sao, muội xem một chút đồ án phía trên này, còn có ký hiệu kỳ quái này, đều rất lợi hại. Ta thì đọc không hiểu lắm, nhưng những sĩ tử kia thì nhất định đều có đọc hiểu.
.- Đa tạ Tiểu Mập khích lệ.
.Hàn Nghệ ha hả cười, đưa tầm mắt nhìn qua, nói:
.- Các ngươi thấy thế nào?
.Cố Khuynh Thành lắc đầu nói:
.- Quá là nhàm chán.
.Tứ Mộng cũng đều gật gật đầu.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Đây không phải là đánh giá cao bình thường.
.Hùng Đệ kinh ngạc nói:
.- Đại ca, vì sao lại như vậy?
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Đây là một bản báo học thuật chuyên nghiệp, nếu các ngươi không phải nhân sĩ chuyên nghiệp thì có xem cũng sẽ không thể hiểu được, vậy chính là không chuyên nghiệp rồi, hiểu chưa?
.Hùng Đệ cái hiểu cái không gật đầu.
.Lưu Nga buồn bực nói:
.- Vậy ngươi gọi chúng ta đến xem cái gì?
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói:
.- Thí nghiệm hạn chót của bản báo chí này ở đâu? Đáng tiếc cũng không thử ra được.
.Hùng Đệ nói:
.- Có ý tứ gì?
.Cố Khuynh Thành khinh hừ nhẹ nói:
.- Chính là ám chỉ chúng ta ngốc đến mức đều đọc không hiểu này cái gọi là báo chí này, nếu trong chúng ta có người miễn cưỡng đọc mà hiểu ấy à, vậy đã nói lên bản báo chí này kém cỏi đến như thế nào thì người ta mới có thể đọc hiểu được, cũng chính là ngay cả chúng ta còn không được tính là người kém cỏi nhất.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
.- Vậy mà cô cũng nghe hiểu hết cả.
.Cố Khuynh Thành cười hì hì nói:
.- Đó là đương nhiên, ta vẫn vô cùng hiểu lòng của ngươi.
.Những lời nhục mạ như thế này nói ra khiến Hàn Nghệ nghe được mà không khỏi da gà nổi rơi đầy đất.
.- Tiểu Nghệ ca, sao ngươi có thể như vậy.
.Mộng Đình bỗng nhiên đứng dậy, tức giận nhìn Hàn Nghệ.
.- Tiểu Nghệ ca, ngươi đây là đang làm nhục chúng ta.
.Mộng Nhi cũng vô cùng bất mãn.
.Mộng Tư, Mộng Dao, Lưu Nga đều đứng dậy, nhất trí thảo phạt Hàn Nghệ.
.Con mẹ nó! Khiến cho nhiều người tức giận rồi. Hàn Nghệ vội vàng giải thích:;
.- Hiểu lầm! Tuyệt đối hiểu lầm! Là Khuynh Thành nói giỡn đấy, các người tin cô ta thì xong rồi.
.Cố Khuynh Thành giảo hoạt nói:
.- Là chính ngươi thừa nhận đấy.
.- Ngươi còn muốn gạt chúng ta, ngươi mơ tưởng chúng ta lại giúp ngươi nữa. Mộng Đình, chúng ta đi.
.- Đi!
.- Tiểu Mập, ngươi có đi hay không?
.- Ta ——!
.- Tiểu Mập! Tiểu Nghệ ca rõ ràng chính là đang lấy chúng ta ra làm trò đùa, huynh ở lại chỗ này là trợ Trụ vi ngược.
.- Oa oa! Mộng Đình, không có khoa trương như vậy chứ.
.- So với cái này thì càng nghiêm trọng.
.- Tiểu Dã, làm sao bây giờ?
.- Tiểu Mập! Nếu không —— nếu không —— ta —— chúng ta đi nhà xí đi.
.- Đúng đúng đúng, chúng ta đi nhà xí.
.Không phải đâu, Tiểu Dã, đệ chừng nào thì học được niệu độn thuật* của ta rồi. Hàn Nghệ vội hỏi:
.- Này này này—— các ngươi nghe ta giải thích đã mà!
.* Niệu độn thuật: giả vờ đi vệ sinh rồi chuồn mất
.Nhưng mọi người cũng đã đi hết rồi.
.Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại một mình Hàn Nghệ.
.- Cố Khuynh Thành này thật đúng là thông minh, ngay cả cái này cũng có nghe mà hiểu được, xem ra sau này phải nói tiếng Anh.
.Hàn Nghệ thở dài.
.- Ân công!
.Chợt nghe có người hô. Hàn Nghệ giương mắt nhìn, chỉ thấy Tang Mộc đi đến.
.- Ân công! Vì sao Lưu tỷ các nàng đều nổi giận đùng đùng rời đi thế?
.Tang Mộc hiếu kỳ nói.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ồ, bọn họ ăn đến hỏng bụng rồi, đang vội vàng đi nhà xí thôi.
.- A?
.Tang Mộc sửng sốt, đương nhiên không tin, nhưng cũng không hỏi nhiều, chuyện này rất thường gặp ở Phượng Phi Lâu, lại nói:
.- Không biết ân công cảm thấy trang báo này như thế nào?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Vô cùng tốt! Nghe nói đồ án bản in ấn này đều là dùng gỗ để điêu khắc ra sao?
.Tang Mộc gật đầu nói:
.- Ừ. Đây là đám thợ thủ công đề xuất ra, loại đồ án này sẽ không thường dùng, nhưng lại vô cùng đơn giản, nếu là dùng chì điêu khắc, thì quá lãng phí rồi, nếu dùng gỗ, thì điêu khắc ra vô cùng tiện, nửa ngày là có thể khắc xong, cho dù chỉ dùng một lần cũng không lãng phí.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Tốt lắm! Là ai đề xuất cái đề nghị này đấy, lúc phát tiền công, phát thêm cho mười quan tiền, làm phần thưởng.
.- Nhiều như vậy?
.- Ta thấy vẫn còn ít đấy.
.Hàn Nghệ ha hả cười, nói:
.- Ta muốn để cho những thợ thủ công này biết được, bọn họ cũng không phải là rối gỗ, chỉ biết nghe ta bài bố, phải học được cách tự mình động cân não, một mình ta không có khả năng chu đáo mọi mặt được.
.Tang Mộc gật đầu nói:
.- Ta biết rồi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Hiện giờ kế hoạch của chúng ta tiến hành như thế nào?
.Tang Mộc nói:
.- Về Đại tác phường bên kia, đã bắt đầu khởi công xây dựng rồi, Nguyên gia cung cấp cho chúng ta rất nhiều tiện lợi, hết thảy cũng rất thuận lợi, Đại tác phường Lạc Dương cũng đang trong quá trình xây dựng, nhưng Văn Hiên tiến triển còn không rõ lắm. Tuy nhiên theo tin tức từ Lạc Dương bên kia tới, Tào Tú của Hoa Nguyệt Lâu dựa vào kịch nói của chúng ta, thanh lâu ở Lạc Dương của nàng ta ở đã trở thành đệ nhất thanh lâu Lạc Dương, hơn nữa Uyển Hoa mà chúng ta dạy dỗ ra cũng đã trở thành đệ nhất ca kỹ Lạc Dương.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Không hề gì, chúng ta cũng không tính toán cạnh tranh đệ nhất thanh lâu với bọn họ. Đúng rồi, Tiền hào bên kia cải tạo như thế nào rồi?
.Tang Mộc nói:
.- Đã tiến hành được một nửa rồi, Thẩm công tử gần đây vô cùng cố gắng, cũng vẫn bận bịu vì việc này.
.- Đi!
.Hàn Nghệ đứng dậy, nói:
.- Chúng ta đi tới đó xem đi.
.- Hàn tiểu ca, chúc mừng, chúc mừng.
.- Hàn tiểu ca, nghe nói ngươi được thăng lên làm Triều Tán Đại Phu, thật sự là đáng mừng a!
.- Phải, được thăng làm quan ngũ phẩm, nhưng chỉ có thông quý, bổng lộc cũng phải lật lên vài bận.
.- Ngươi cũng thật là, Hàn tiểu ca có tiền như vậy, lại quan tâm chút bổng lộc này sao.
.- Hàn tiểu ca.
.- Xin chào.
.Hàn Nghệ đi trên đường, khách nhân đi ngang qua đều hướng về phía Hàn Nghệ chào hỏi, Hàn Nghệ cũng là trước sau như một mỉm cười mà chống đỡ.
.Tang Mộc nhỏ giọng nói:
.- Ân công, hình như so với trước kia những khách nhân này đối với ngươi càng nhiệt tình hơn.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Về cái này tâm cứ bình tĩnh là được rồi, nhân sinh có lên có xuống, hôm nay bọn họ nhiệt tình trên mặt cũng không phải vĩnh hằng, nếu quá coi trọng những thứ này, chỉ làm cho mình ngột ngạt, chúng ta cứ kiên trì nhất quán nguyên tắc của chúng ta, làm tốt việc kinh doanh của mình.
.- Ừ.
.- Ôi! Hàn tiểu ca, cuối cùng cũng đợi được ngươi rồi.
.- Hàn tiểu ca đi ra rồi.
.Rất nhanh, đám người Tiền Đại Phương ngay lập tức vây đi qua, bọn họ đã hồi lâu không thấy Hàn Nghệ rồi, vừa vặn Hàn Nghệ lại lên chức, mặc dù chỉ là một cái hư chức, nhưng một khi lên tới quan ngũ phẩm, vậy đơn giản chính là cách biệt một trời, tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng hưng phấn, Hàn Nghệ tốt, là ngõ Bắc tốt, ngõ Bắc tốt, là bọn họ tốt, đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu được, bởi vậy có thể thấy được, khái niệm giai cấp này ở trong lòng dân chúng, đã là thâm căn cố đế rồi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đâu có, đâu có, các vị quá khen, hơn nữa, ta cũng không là vô cùng nhiều tiền, nếu so về phần tiền để dành, ta xa xa không bằng các ngươi.
.Tiền Đại Phương nâng cái bụng to, vươn thẳng vai ha hả nói:
.- Hàn tiểu ca thật là khiêm tốn, bữa cơm này ngươi trốn không khỏi đâu.
.Mấy chưởng quầy kia lập tức ồn ào, đòi Hàn Nghệ mời khách.
.Hàn Nghệ cảm thấy cũng có rất nhiều ngày không hàn huyên với bọn họ rồi, vì thế gật đầu nói:
.- Được được được, đụng tới tên ăn chực như ngươi, thật sự là phúc khí tu luyện mười kiếp của ta. Buổi tối, Đệ Nhất lâu, đến lúc đó chúng ta mới vui vẻ nói chuyện.
.- Được, vậy chúng ta cũng không quấy rầy Hàn tiểu ca ngươi nữa.
.Hàn Nghệ lại cùng Tang Mộc đi vào cửa hàng Tiền hào, lúc này nơi này đang tiến hành xây dựng thêm, trước kia Tiền hào chỉ là dùng để đổi phiếu mua hàng, một khi chuyển hướng làm ngân hàng, sẽ tăng thêm rất nhiều nghiệp vụ, nhất định phải xây dựng thêm, cũng may thời điểm ban đầu Hàn Nghệ quy hoạch, vẫn còn giữ lại, đầu tiên Tiền hào tuyệt đối là ở vị trí trung tâm, tiếp theo cửa hàng hai bên kỳ thật đều là bán các sản phẩm của Phượng Phi Lâu nhà mình, vẫn chưa cho người khác thuê.
.Hiện giờ cải tạo lại hoàn toàn chính là cải tạo theo hình dáng ngân hàng ở hậu thế.
.Hàn Nghệ đi vòng vo một vòng, vừa lòng gật đầu, chiếu theo thế cục trước mắt mà xem, rất nhanh Tiền hào này sẽ cải tạo xong.
.Tang Mộc đột nhiên hỏi:
.- Ân công, Tiền hào của chúng ta cải tạo xong rồi, như vậy Nguyên gia bên kia nên xử lý như thế nào?
.Hàn Nghệ nghe thì ha hả cười.
.Tang Mộc nói:
.- Không biết ân công cười cái gì?
.- Ồ, không có gì. Nguyên gia bên kia, ta sẽ đi nói với bọn họ.
.Hàn Nghệ lắc đầu, lúc trước Nguyên Mẫu Đơn tranh thủ ở chợ của Nguyên gia có được một nhà Tiền hào, nếu giờ mà thay đổi, thì Tiền hào kia dĩ nhiên là trở thành chi nhánh, tương đương vẫn chính là giúp Hàn Nghệ may áo cưới. Đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nhỏ giọng nói:
.- Kho tiền bên kia tiến hành như thế nào rồi?
.Tang Mộc nói:
.- Đã có chút quy mô rồi, nhưng ân công, có một vấn đề ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Cái gì?
.Tang Mộc nói:
.- Kho tiền của chúng ta tại sao phải xây dựng lớn như vậy?
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Đạo lý này sao ngươi lại không thể hiểu được nhỉ, nhiều người, phòng ở phải lớn, nhiều tiền, kho tiền đương nhiên phải lớn.
.Tang Mộc mãnh liệt hít một ngụm lãnh khí, nói:
.- Ân công, cho dù tất cả đều là tiền đồng, muốn chất đầy kho tiền kia, chỉ sợ phải đến trăm vạn quan a! Chúng ta buôn bán cái gì để có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
.Hàn Nghệ chỉ chỉ Tiền hào này.
.Tang Mộc cả kinh nói:
.- Tiền hào!
.Hàn Nghệ cười cười thần bí, nói:
.- Đợi đến sau khi xây dựng xong kho tiền thứ hai, ngươi sẽ hiểu được ngay thôi.
.- Tiền hào thứ ——thứ hai?
.Tang Mộc lập tức ngây ra như phỗng.
.Đúng lúc này, một hạ nhân bước nhanh tới, nói:
.- Tiểu Nghệ ca, Vân Thành quận chúa đến đây, nói có chuyện gấp tìm ngươi.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, vẻ mặt lo lắng nói:
.- Nàng ở nơi nào?
.- Ở Nữ Nhân Phường rồi.
.- Ta biết rồi.
.Hàn Nghệ lập tức nói một tiếng với Tang Mộc, sau đó bước nhanh về hướng Nữ Nhân Phường. '
.Đi lên lầu hai Nữ Nhân Phường, chỉ thấy Tiêu Vô Y ở bên trong đi tới đi lui, thấy hắn đến đây, vội vàng đi lên trước, nói:
.- Hàn Nghệ, khả năng ta chọc phải đại họa rồi.
.Trong lòng Hàn Nghệ lộp bộp một chút, hắn chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của Tiêu Vô Y, nói:
.- Nàng đã làm cái gì?
.Tiêu Vô Y ngập ngừng vài lần, bất an liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, cúi đầu nói:
.- Ta ——ta vừa mới đánh cho Lý Nghĩa Phủ một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận