Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 281.2: Trên cây có con khỉ.

.Uống rượu xong, khoác lác xong, tiểu tử này liền biến mất.
.Hàn Nghệ cười lắc đầu, sau đó đi vào trong lâu, đứng ở lầu hai nhìn xuống, ta nhịn nha, chỉ thấy đông nghìn nghịt, gần như công tử đảng đều đến toàn bộ, đây chính là uy lực của tiểu phẩm nha.
.- Hàn Nghệ, thằng nhãi ngươi trốn trên này làm gì.
.Chỉ nghe thấy một giọng thô lỗ, chỉ thấy Nguyên Liệt Hổ một tay chỉ Hàn Nghệ, nói: - Mau xuống đây.
.Vừa kêu thế, những người còn lại cũng nhìn thấy Hàn Nghệ, nhao nhao gọi Hàn Nghệ xuống.
.Sớm biết thế thì không đến! Hàn Nghệ cực bất đắc dĩ, chỉ đành đi xuống, vừa xuống đã bị đám công tử đảng kia bao vây chật kín. Đương nhiên, hơn phân nửa đều là quý tộc Quan Trung, sĩ tộc Sơn Đông cao lãnh cho dù muốn cũng sẽ không làm như vậy.
.Nhưng lần này lại bị Nguyên Liệt Hổ bắt được rồi, một cái vừa thô vừa to vừa cứng, đừng nghĩ bậy, là cánh tay, đặt lên vai Hàn Nghệ, cười ha ha nói: - Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi thật may mắn, mỗi lần đều có thể đại nạn không chết, ta coi như phục ngươi rồi.
.Ta có thể may mắn như ngươi sao, đều không chết được, thật sự là thiên tài. Hàn Nghệ không lưu dấu vết mà giãy thoát ra, cười nói:
.- Nguyên công tử nói đùa rồi, đều do ông trời chiếu cố.
.Liễu Tam lang Quan Trung đột nhiên nói: - Hàn tiểu ca, ta cảm thấy ngươi rất không công bằng.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Không biết Liễu công tử nói vậy là sao?
.Liễu Tam lang nói: - Vì sao ngươi lại mở đại hội mỹ thực gì đó vào ngày nữ nhân, chúng ta lại chỉ có thể ngây ngốc đứng đây xếp hàng thôi.
.Lại có một người nói: - Đúng thế, còn có cờ nhảy nữa, bây giờ ta còn chưa từng được thấy.
.- Chúng ta ngày ngày xếp hàng ở đây, buồn chán biết bao nha.
.Một khi đã oán thán thì thật sự là như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt nha.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Các vị công tử, ta cũng muốn làm như vậy, nhưng các vị cũng thấy đó, cục diện này ta làm sao còn làm đại hội mỹ thực gì đó chứ, lấy cờ nhảy ra cho các vị, các vị cũng không đánh được.
.Hắn đương nhiên cũng muốn làm phong phú tiết mục của khách nhân, nhưng vấn đề là đều chen chúc đến ngõ bắc sắp nổ rồi, hoạt động gì cũng không thể nào tiến hành được nha.
.Phía sau không biết ai đó hô lên: - Sao ngươi không mở rộng lâu ra một chút chứ, từ sáng sớm ta đã đến rồi, nhưng cũng chưa chắc có thể coi được.
.Vừa mới nói ra, lại là từng cơn oán giận cuồn cuộn.
.Đặc biệt là những người xếp hàng ở phía sau, bọn họ lo lắng đến mức dùng mũi chân đếm số người, coi coi mình có thể vào trong đó được không.
.Mở rộng một chút, ngươi mở rộng coi thử coi, ta con mẹ nó cũng muốn, nhưng trò này nói lớn là có thể lớn được sao, ngươi cho là Kim Cô Bổng à.
.Hàn Nghệ nghe thấy những tiếng oán giận này, trong lòng thầm nghĩ, cứ thế này thì không được, nhiều người đương nhiên là tốt, nhưng bất cứ chuyện gì làm quá đều không hay, chật chội như vậy, có một tiệm vàng ở đây, người ta cũng không vào được nha! Nói: - Các vị đừng gấp gáp, vấn đề này ta sẽ nhanh chóng giải quyết, nhưng trước mắt Phượng Phi Lâu chúng ta còn phải coi trọng việc đến Vạn Niên Cung biểu diễn. Nếu việc này xảy ra sai sót gì, ta gánh vác không nổi nha, nhưng ta nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề này nha, thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người xem tiểu phẩm trước rồi hẵng nói.
.Không còn cách nào, chỉ có thể nhấc Hoàng đế ra, đây là đòn sát thủ nha!
.Mọi người bất đắc dị, nhưng nghe tới tiểu phẩm thì không khỏi lại phấn chấn tinh thần.
.Một lát sau, năm cánh cửa mở ra, người vào giống như lũ, ào ào vào trong.
.Nháy mắt, trong lầu đã bị chen lấn chật như nêm cối.
.Lặng ngắt như tờ, bởi vì mọi người quá kích động, chăm chú nhìn vào màn sân khấu màu đỏ kia, hận không thể xé nát nó ra.
.Một lát sau, màn vải cuối cùng cũng kéo lên.
.Chỉ thấy Tiểu Mập một mình khiêng đôi gánh, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi lên đài, bước chân này, vóc người này, vẻ mặt này, lập tức làm toàn trường bật cười.
.Tiểu Mập người ta bây giờ đi ngoài đường, mọi người nhìn thấy y cũng bật cười, rõ ràng là một câu rất nghiêm túc, đối phương cũng đều sẽ bật cười, đây chính là quyến rũ nha!
.Đợi mọi người ngưng cười rồi, Tiểu Mập đứng trên đài, hét lên: - Năm ngoái mua gậy, uất ức đủ điều, mất ruộng tốt vợ bỏ chạy. Ta không tin chuyện này, người khác có thể khiến ta chịu thiệt, ta lại không thể khiến người khác mắc lừa. Ta cũng bán gậy. Người xuôi ngược bắc nam chú ý nha! Chú ý chân của mình nha! Nhìn coi có tật hay không nha! Không tật thì đi hai bước nha! Đi ra bệnh thì tìm ta bán gậy cho ngươi nha! Gậy đây! Gậy đây!
.Mới câu đầu tiên mở màn đã làm cho cả Phượng Phi Lâu đều chấn động.
.Cười lật trời.
.Nguyên Liệt Hổ yêu mình Tiểu Mập ra sức vỗ đùi mình, lần này tiểu tử này biết ngoan rồi, không dám ăn bất cứ món gì, may mà không ăn, bằng không chết chắc.
.Cho dù là ngõ trung cũng nghe thấy từng tràn tiếng cười truyền đến.
.Hôm nay không ngoại lệ, ngõ trung vẫn trống trải như cũ, bởi vì người có tiền đều đi vào rồi, người không tiền cũng không đi ngõ trung.
.Những giả mẫu kia đứng trước cửa sổ, lặng lẽ rơi lệ.
.Thật sự là có người cười vui thì có người khóc.
.- Làm ăn phát tài có nhiều đường, năm ngoái bán gánh năm nay bán xe. Bán xe đây, bán xe!
.Chỉ nghe một âm thanh vang dội, Từ Du Du và Đỗ Tổ Hoa đẩy một chiếc xe lăn lên đài.
.Dĩ nhiên là tiếng vỗ tay như sấm.
.- Đại lừa gạt, đại lừa gạt.
.Khán giả dưới đài vừa nhìn thấy Hoa Tử còn kích động hơn là khán giả đời sau nhìn thấy Hoa Tử đời sau nữa, giống như nhìn thấy người bạn già nhiều năm, không kiềm lòng được mà hô lên.
.Đỗ Tổ Hoa vô cùng nhanh trí, ai ui một tiếng, nói: - Cái gì mà đại lừa gạt, các vị chẳng lẽ muốn phá ta làm ăn.
.Giao lưu qua lại, khán giả lại vui sướng.
.- Bán gậy đây, gậy đây!
.Tiểu Mập xoa mũi, kêu lên đủ khờ khạo.
.- A? Đây không phải là tiểu địa chủ kia sao?
.- Xe này có chỗ dừng rồi.
.Qua lại mấy hồi, khán giả xem tình tiết dường như là muốn lừa gạt cùng một người?
.Việc này lập tức khiến khán giả lòng đầy mong chờ, trước đó bọn họ còn cho rằng đổi người để lừa gạt, nào biết hóa ra là lừa cùng một người, độ khó thật sự là tăng lên nha.
.Đừng nói chứ, nếu luận về tài diễn, thiên phú của ba người Tiểu Mập, Hoa Tử và Từ Du Du còn cao hơn các nàng Mộng Nhi, thậm chí còn vượt xa tuổi của mình nữa, khi giơ tay nhấc chân là có thể làm cho mọi người thoải mái cười to.
.Lại thấy Đỗ Tổ Hoa nói giống như đọc khẩu lệnh vậy: - Đúng rồi! Do ngươi một năm không kiên trì chống gậy, làm cho độc bệnh của ngươi nhanh chóng tăng lên, hai đùi ngươi có hai gân lớn, giống như là hai đường xe vậy, độc bệnh đang dùng tốc độ tám con ngựa chạy nhanh chóng di chuyển lên trên, ngươi xong rồi, ma bệnh vô tình đang nhai nuốt tủy não đầu óc của ngươi, một tên ngu ngốc mới toanh sắp ra đời!
.- Lừa gạt, tiếp tục lừa gạt! Lừa gạt! Ngươi có phải lại muốn ta đi hai bước nữa không?
.Tiểu Mập vểnh bờ môi phì nộn lên, bàn chân đạp một cái, vẻ mặt ngạo kiều nói.
.- Ai ui! Nhóc mập này thật đáng yêu quá, ha ha!
.Nguyên Liệt Hổ cười ha ha nói.
.Không chỉ y, những khán giả khác đều như thế, thật ra sau khi tiểu phẩm xuất hiện, Tiểu Mập nổi tiếng nhất, cũng không biết tại sao, tuy Đỗ Tổ Hoa cũng khiến người khác thích, nhưng không bằng Tiểu Mập.
.- Năm ngoái đi hai bước què chưa?
.- Què rồi!
.- Giẫm hai chân tê chưa?
.- Tê rồi!
.- Bởi vì sao?
.- Ngươi lừa gạt, lần này không cần ngươi gạt, tự ta đi hai bước, ngươi chắc phải thích coi què không sao, ta đi hai bước cho ngươi, đi hai bước, đi hai bước, được chưa? Nhưng bây giờ ta khỏe rồi, ta có thể chạy bước nhỏ, ta còn có thể đệm bước, ôi, ta nhảy bước lớn cho ngươi, ôi, ta trở mình cho ngươi, ai ui.
.Động tác này thật sự không thích hợp với Tiểu Mập, nhảy mấy cái thì khiến y suýt chút ngã sấp xuống, thật vất vả mới ổn định lại được.
.Đây vốn là ngoài ý muốn, nhưng khán giả lại thích coi ngoài ý muốn, còn cho rằng đã tập luyện từ trước, ủng hộ nhiệt liệt, thật sự là quá kích động.
.Thật ra tình huống này thường xày ra khi tập luyện, cho nên Tiểu Mập cũng không vội vã, gương mặt phì nộn run lên, nói với Đỗ Tổ Hoa: - Thế nào?
.Kế đó chính là Đỗ Tổ Hoa bắt đầu lừa gạt, làm cho tiếng cười của mọi người vang lên không ngớt, đặc biệt là khi Đỗ Tổ Hoa nói: - Một cộng một trong tình huống nào thì bằng ba? Khán giả đồng thời cũng đang nghĩ, nhưng gần như không ai nghĩ ra.
.Thời cổ đại không có câu đố mẹo nha!
.Khi Từ Du Du nói ra đáp án, mọi người liền bừng tỉnh đại ngộ.
.Hàn Nghệ nhìn thấy cả, đúng rồi, sau này nếu ai lấy thi từ ra nhục mạ ta, ta sẽ lấy câu đố mẹo ra, trò này thì trong đầu ta nhiều lắm, còn có thể làm đại hội thi đấu câu đố mẹo nữa. Nếu là vậy, ta có thể làm ra vẻ nha!
.Câu đố mẹo tuyệt đối là điểm sáng chói nhất, đến "Trên cây có bảy con khỉ, dưới đất một con khỉ, cộng lại mấy con khỉ" sau đó, càng khiến mọi người cười như điên.
.Điểm cười tụ tập còn nhiều hơn là tập một, hơn nữa càng phức tạp hơn.
.Đặc sắc! Rất đặc sắc!
.Các khán giả căn bản là không ngừng lại được, thật ra bọn họ cũng không muốn cười, bởi vì tiếng cười quá lớn thì không nghe rõ bọn họ nói cái gì, nhưng không nhịn được.
.- Tiểu Mông! Tiểu Mông!
.Chợt nghe thấy có người kinh hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận