Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 600: Tin đồn! Tuyệt đối là tin đồn!

.Thật không phải Hàn Nghệ cố ý sắp xếp, dù hắn có thông minh đến đâu, nhưng cũng không nghĩ đến bọn hàn môn dám nói bọn quý tộc như vậy, dù là nói sau lưng…
.Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng không khó lý giải.
.Mấu chốt là ở trại huấn luyện, bởi vì lúc trước gần như chưa bao giờ có chuyện quý tộc và hàn môn cùng lên một sân khấu, với vì theo chế độ thì quý tộc lấn át hàn môn toàn diện, cho dù là đi nhà xí.
.Quý tộc trong mắt hàn môn, đều là tai nghe đấy, cảm giác quý tộc rất trâu, cũng không hiểu về quý tộc, dù sao không cùng đẳng cấp.
.Nhưng sinh hoạt chung một chỗ lâu như vậy, bọn họ dần hiểu hơn về quý tộc, cũng chả có gì, bọn họ tưởng quý tộc nên là như vậy.
.Nhưng nay thấy một số sự tích của tổ tiên quý tộc, hoàn toàn khác với những gì họ biết về quý tộc, nên mới cho ra ngôn luận như bây giờ.
.Nhưng nếu đã xảy ra, Hàn Nghệ nhất định nắm lấy cơ hội, trong đêm thứ hai của đại hội khoác lác về quý tộc, Hàn Nghệ chọn những câu chuyện đầy chế giễu dán lên đó.
.Lập tức lại dẫn đến nhiều loại ngôn luận khác nhau, dù không có nhiều người dám nói xấu sau lưng, nhưng nhìn biểu cảm hồ nghi trong mắt của mọi người, đã là sự chế giễu lớn đối với con cháu quý tộc.
.Cái khiến người ta bất ngờ nhất là phản ứng câu chuyện của Dương Mông Hạo, Uất Trì Tu Tịch là tốt nhất đấy. Điều này là do hai người bọn họ không mấy để ý đến sự chệnh lệch của quý tộc và hàn môn, Dương Mông Hạo càng không cần phải nói, từ nhỏ sợ cô đơn, sợ không có bạn, không sợ bạn mình là hạng người gì, Uất Trì Tu Tịch là đứa trẻ đĩnh đạc, hơn nữa khả năng tự lo liệu của y khá kém, cần có sự giúp đỡ của con cháu hàn môn, có qua có lại, thế là quen biết rồi.
.Vì thế những con cháu hàn môn cảm thấy hai người này cũng có chút phong thái của tổ tiên họ.
.Ngược lại, bọn người Thôi Hữu Du, ai, nếu tổ tiên họ nhảy ra từ quan tài, chắc cũng trao hai bạt tay cho họ.
.Điều này rất khiến họ đau lòng, bởi vì họ bẩm sinh đã kiêu ngạo, ngạo mạn không chịu nổi, nhưng cảm giác bây giờ họ cảm thấy cứ như họ đang bôi đen tổ tiên mình, họ không thể chấp nhận việc này, nhưng nếu có thể thay đổi, thì nhất định học tập phẩm đức cao thượng của tổ tiên bọn họ, như vậy ắt có thể càng dễ gần bình dị, đây không phù hợp với chế độ đương đại.
.Rối rắm!
.Giãy dụa!
.Bất kể là sĩ tộc Sơn Đông, hay quý tộc Quan Trung, đều bắt đầu nghi ngờ bản thân.
.So với sự đau khổ vì bị Hàn Nghệ nghiền ép trí tuệ, bọn họ càng không muốn chịu sự dày vò trên mặt tinh thần.
.Hàn Nghệ cũng ác độc đấy, chẳng những để họ tự nói ra, còn chạy đi tìm Trưởng Tôn Diên, hỏi về những chuyện của tổ tiên bọn quý tộc, vì thế còn mở một hội nghị, để những giáo sư còn lại chuẩn bị những câu chuyện của quý tộc kể cho hàn môn nghe, dù sao thì cơn gió quý tộc đang quét mạnh, nhưng cái khiến người ta buồn cười đó là, cơn gió quý tộc này không áp chế được hàn môn, ngược lại khiến con cháu quý tộc bị thổi tán loạn.
.Cơn gió này càng thổi càng mạnh, quét vào mạnh bọn quý tộc, đau muốn lấy cả mạng, nhưng bọn họ lại ngượng ngùng không dám mở miệng ngăn cản Hàn Nghệ làm vậy, người ta đang thổi phồng tổ tiên nhà ngươi, ngươi còn muốn ngăn cản, chẳng lẽ ngươi cảm thấy tổ tiên ngươi mất mặt lắm sao.
.Những dự báo đã cho thấy bọn con cháu quý tộc ngạo mạn này đang đối diện với nguy cơ suy sụp.
.May là ngày nghỉ cận kề, cho họ thời gian hoãn hoãn.
.Hàn Nghệ cũng dự định sau khi kì nghỉ kết thúc, điều chỉnh chút về công việc của mình, giao chuyện huấn luyện cho Độc Cô Vô Nguyệt, còn hắn chỉ là tiết dạy vào tối, coi như giảm bớt nhiệm vụ của mình, dù sao hắn vẫn còn ngõ Bắc, ở trại huấn luyện tin tức không kịp thời, đây là đại kỵ của người buôn bán.
.Trưa hôm nay hắn liền quay về ngõ Bắc.
.- Chào Hàn tiểu ca!
.- Ồ, là Vu nương tử nha, chào chào chào!
.- Là Hàn tiểu cà sao?
.- Vâng vâng vâng, tại hạ Hàn Nghệ.
.- Tiểu nữ nghe đại danh Hàn đại ca đã lâu, có thể nói là thi từ song tuyệt, hôm nay vừa thấy, quả thật là danh bất hư truyền, không hổ là bạn bè của phụ nữ.
.- Vậy sao? Đa tạ khen ngợi! Đa tạ khen ngợi!
.- Hàn tiểu ca, ngươi đây vội vã đi đâu vậy?
.- Ta về nhà a!
.- Ta tiễn ngươi một đoạn đường.
.- Này —— không cần, không cần.
.- Hàn tiểu ca.
.- Ai ai ai!
.- Ngươi thành hôn rồi sao? Sao không thấy thê tử ngươi đến Trường An a!
.- Hề hề——!
.- Đợt lát!
.Hàn Nghệ đột nhiên ngừng lại, nhìn trái nhìn phải, sau đó chạy đến góc đường bên kia, nói với Hình Ngũ:
.- Hình Ngũ, có phải chúng ta đi nhầm chỗ không?
.Hình Ngũ lắc lắc đầu nói:
.- Không có nhầm a!
.- Ban nãy ngươi không thấy sao? Bọn tiểu nương tử đó, ai nấy cũng nháy mắt với ta.
.Hàn Nghệ hoảng sợ nói.
.Hình Ngũ là người thành thật nói:
.- Không đến nỗi nháy mắt, nhưng họ khá nhiệt tình với Phó Đốc sát ngươi.
.- Có khác biệt sao?
.Hàn Nghệ lau mồ hôi nói:
.- Đây ——rốt cuộc là chuyện gì vậy?
.Dọc đường hắn đi, phàm là có con gái, mặc kệ quen biết hay không, đối phương đều chủ động chào hỏi hắn, hơn nữa còn gợi tình cực kỳ, ngay cả con gái hàn môn ăn mặc đơn giản, khi thấy hắn cũng xấu hổ đến đỏ mặt.
.Bây giờ Hàn Nghệ rất muốn tìm tấm gương để soi soi mình xem, hắn thậm chí còn hoài nghi có phải trúng "Đưa ta quyền phiêu phiêu" của Độc Cô Vô Nguyệt, nếu không không đạo lý nào, hắn đến Trường An cũng không phải chuyện mới một hai ngày, nếu có thể lẳng lơ thì hắn sớm lẳng lơ rồi.
.Nhất định là có chuyện gì xảy ra?
.Hàn Nghệ nghĩ qua nghĩ lại, bản thân không có cống hiến gì với các bạn phái nữ nha?
.Mặc dù hắn có ý giữ lại thói phong lưu, nhưng sự thể hiện thiện ý không hiểu ra sao này, khiến hắn cảm thấy rất hoảng sợ, thậm chí hắn còn không dám đi đường lớn, chọn đường nhỏ mà đi về ngõ Bắc.
.- Lưu tỷ, Mộng Nhi, các cô ở đây thì tốt quá rồi, các cô biết không——!
.- Hừ!
.Sau khi Hàn Nghệ quay về hậu viên, thấy Lưu Nga và Mộng Nhi đều ở đó, chuẩn bị dò hỏi tí, rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhỉ, nhưng ai ngờ lời hắn còn chưa nói xong, thì Lưu Nga và Mộng Nhi đã quay mặt sang một bên.
.Điều này khiến Hàn Nghệ nhất thời khó hiểu, con gái bên ngoài thì cố mình nháy mắt với hắn, còn phụ nữ bên cạnh hắn thì lạnh lùng đối với hắn.
.Đang lúc hắn khó hiểu, thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng hát,
.- Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến.
.Đây không phải ——! Hàn Nghệ quay đầu thì thấy Hùng Đệ tay ôm lấy Tiểu Dã, vừa lắc đầu vừa hát.
.Sắc mặt của Lưu Nga bọn họ càng khó coi.
.- Hàn đại ca, huynh đã trở lại nha!
.Hùng Đệ đang hát, thấy Hàn Nghệ đứng trong sảnh, vội vàng lắc cái mông chạy vào.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói:
.- Tiểu Mập, mới vừa rồi đệ hát ——!
.- Không phải Hàn đại ca huynh viết sao?
.Hùng Đệ trừng to đôi mắt hí hỏi.
.- Là ta viết không sai.
.- Hừ!
.Miệng nhỏ của Mộng Đình hừ một tiếng.
.Đến tột cùng là sao thế a! Hàn Nghệ hoang mang nhìn Mộng Đình, lại quay sang Hùng Đệ hỏi:
.- Nhưng đây chỉ là lời thơ ta sáng tác, ai phổ thành khúc a!
.- Chính là Triệu nương tử a!
.Hùng Đệ hưng phấn nói:
.- Hàn đại ca, huynh không biết đấy, hôm trước tiểu nương tử Triệu gia đích thân hát " nhân sinh nhược chích như sơ kiến " ở Nữ Sĩ các, đúng là lợi hại a, xếp hạng thứ nhất, hơn nữa một ngày thì truyền khắp Trường An, những cô nương kia đều học theo hát theo, đối với Hàn Nghệ ca huynh thì khâm phục quá đi được. Huynh biết không, những tỷ tỷ có quan hệ tốt như Mẫu Đơn tỷ tỷ, hôm qua còn đến hỏi ta về tin tức của huynh nữa.
.Tiểu Dã ra sức gật đầu theo.
.- Thật hay giả?
.Hàn Nghệ mạnh hớp một ngụm khí lạnh.
.- Đã thế còn là giả sao.
.Lưu Nga hoàn toàn nổi bão, nói:
.- Hàn tiểu ca, không phải ta nói ngươi, bài thơ hay như vậy, sao ngươi không tặng cho Thảo Nhi, rốt cuộc ngươi và Triệu tiểu cô nương kia có quan hệ gì?
.Mộng Đình chu cái miệng nhỏ bảo:
.- Cũng không thấy ngươi tặng thơ cho chúng ta.
.- Đúng đấy, đúng đấy.
.Một vị cô nương che mặt từ bên ngoài đi vào, bất mãn liếc Hàn Nghệ một cái, bảo:
.- Hàn Nghệ! Coi như ta nhìn lầm ngươi, còn tưởng ngươi là người chung tình, nhưng không ngờ ngươi là loại người này, xem ra Tiếu ca còn sòng phẳng hơn ngươi nhiều lần.
.Nói xong nàng than nhẹ, đôi mắt đau thương nói:
.- Nếu đời người như lúc mới gặp, ngươi nên đem nhiều tiền hơn bên mình.
.Hùng Đệ hoang mang hỏi:
.- Khuynh Thành tỷ tỷ, lời của ngươi là có ý gì?
.Cố Khuynh Thành liếc nhìn Hàn Nghệ nói:
.- Ngươi hỏi Hàn đại ca ngươi a!
.Hùng Đệ quay sang nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nhớ lại hôm ở Hoa Nguyệt lâu, Cố Khuynh Thành trộm mấy văn tiền của mình, suýt chút nữa cười ra tiếng, tức giận buồn cười nói:
.- Được rồi, được rồi, đó là lần ta mất nhiều tiền nhất trong đời, cô hãy biết tự mãn đi.
.Cố Khuynh Thành đáng thương nói:
.- Nhưng khăn lụa của ta còn quý hơn a!
.Hàn Nghệ không nói thành lời trợn trắng con mắt, bảo:
.- Không nói nhảm với cô nữa, chúng ta nói chuyện chính đi, Tiểu Mập, ý của đệ là, tiểu nương tử Triệu gia lấy bài thơ của ta đi tham gia giọng hát hay Đại Đường, kết quả nổi tiếng sau một đêm.
.Hùng Đệ gật đầu mãi.
.Vị Triệu tiểu nương tử này, ta coi như bị cô lừa chết rồi. Hàn Nghệ buồn bực nói:
.- Đây là tác phẩm ngẫu hứng của ta, sao ta biết nàng lại lấy đi tham gia giọng hát hay Đại Đường, hơn nữa còn nhận được sự yêu thích của nhiều người, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi.
.Cố Khuynh Thành hừ nhẹ nói:
.- Ngươi nói là tác phẩm ngẫu hứng, còn có thể ngoài ý muốn thế nào, xem ra lời đồn bên ngoài là thật rồi.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt hỏi:
.- Lời đồn gì?
.Tiểu Dã nói:
.- Những người bên ngoài nói ngươi thích Triệu tiểu nương tử kia.
.- Ta ——!
.Hàn Nghệ phát điên nói:
.- Tin đồn! Tuyệt đối là tin đồn!
.Mộng Nhi hỏi:
.- Tiểu Nghệ ca, có phải ngươi tặng bài thơ này cho Triệu tiểu nương tử vào đêm Nguyên Tiêu?
.- Là vào đêm Nguyên Tiêu không sai——!
.- Vậy thì đúng rồi.
.Lưu Nga vội vàng nói:
.- Nếu đời người như lúc mới gặp, câu nói này thằng ngốc cũng hiểu, còn câu cuối nữa, sát cánh liên cành như ngày đó, hơn nữa còn tặng vào đêm Nguyên Tiêu, Hàn tiểu ca, không phải ta nói ngươi, Triệu tiểu nương tử là quý tộc đấy, các ngươi là không thể nào đâu.
.Hàn Nghệ nghe mà thấy có chút chột dạ, tình huống lúc đó, tâm tình lúc đó, suýt là hắn quay về trạng thái lãng tử, bây giờ nghĩ lại thật sự là không khí hơi ái muội, điều này đương nhiên không thể thừa nhận, nói:
.- Các ngươi nghe ta nói trước được không, ta chỉ thừa nhận ta làm bài thơ này vào đêm Nguyên Tiêu, nhưng ta chưa từng tặng cho Triệu tiểu cô nương, nhưng thấy một đám cô nương ở đó, chẳng qua ta nhất thời có hứng, không đúng nha, Mộng Đình, rõ ràng ta nhớ ta từng viết thơ cho các cô nha, xuân ngủ bất giác hiểu, chắc cô không quên chứ.
.Không nói đã đành, mới nhắc đến, cái miệng nhỏ của Mộng Đình càng chu lên cao, bảo:
.- Ngươi tặng chúng ta thì tặng "Xuân miên bất giác hiểu ", còn tặng người ta thì tặng 'Nhân sinh nhược chích như sơ kiến'.
.Cố Khuynh Thành bổ sung:
.- Chữ cũng ít hơn hai từ.
.Còn so số lượng từ?
.Nhất thời Hàn Nghệ thấy dở khóc dở cười, bỗng nhiên trong lòng rùng mình, việc lớn không lành! Nói:
.- Được rồi, được rồi, ta thật sự không có thiên vị, thơ từ ta tặng Thảo Nhi còn hay hơn nhiều, các cô thật sự không có gặp qua sóng gió, đến lúc đó các cô chỉ cần trừng to mắt nhìn là được, ta không nói bậy bạ với các cô nữa, có câu thanh giả tự thanh.
.Vừa nói hắn kéo theo Tiểu Mập và Tiểu Dã đi ra ngoài.
.Vừa ra khỏi cửa, Hàn Nghệ lập tức thấp giọng nói:
.- Tiểu Mập, đại tỷ tỷ đệ hai ngày nay có đến đây không?
.Hùng Đệ lắc lắc đầu!
.- Vậy thì tốt.
.Hàn Nghệ thở phào, nhưng lại thấy không ổn, quay sang nói với Tiểu Dã:
.- Tiểu Dã, gần đây hai đệ theo ta như hình với bóng, không được rời ta nửa bước.
.Nhưng lời hắn vừa dứt, thì nghe bên ngoài có tiếng cười lạnh,
.- Vậy thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận