Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 745.1: Siêu cấp đại bát quái

.Thật ra uy hiếp Hàn Nghệ thật sự, không phải Nguyên gia, cũng không phải sĩ tộc Sơn Đông, hay là tập đoàn Quan Lũng, mà là chuyện phế Vương lập Võ này, đây mới là tính mạng của hắn.
.Trên đời này không có bữa cơm trưa nào miễn phí, Hàn Nghệ thuận lợi thông qua mọi việc, một là có được có sự tín nhiệm của Lý Trị và Võ Mị Nương, hai là bè phái Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn hết sức bao dung đối với Hàn Nghệ, không cứng rắn áp chế Hàn Nghệ, cho dù Hàn Nghệ nhắc đến chính sách, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đều nhìn tình huống mà định, không kiên quyết quấy nhiễu.
.Nhìn có vẻ thuận buồm xuôi gió, thật ra là ẩn chứa nguy cơ cực lớn.
.Việc lấy hạt dẻ trong lửa này, ngươi không thể chỉ nhìn vào hạt dẻ mà bỏ quên lửa, không cẩn thận là sẽ dẫn lửa thiêu thân.
.Thái độ của Võ Mị Nương khiến Hàn Nghệ cảm giác thời khắc quyết chiến sắp đến rồi, hắn nhất định phải chuẩn bị tốt cho chuyện này.
.Hàn Nghệ vừa đi về phía Phượng Phi Lâu, vừa cúi đầu trầm mặc, dù sao đây cũng là chuyện lớn liên quan đến tính mạng, hắn nhất định phải thận trọng đối mặt, đương nhiên, trong toàn bộ kế hoạch của hắn, đây chỉ là một chi tiết mà thôi.
.Lúc suy nghĩ đăm chiêu, Hàn Nghệ chợt đụng phải cái gì đó, lại nghe thấy một tiếng kếu thảm "ai ôi", ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi kinh ngạc nói: - Thẩm Tiếu.
.Hóa ra hắn đã đi đến cửa Ngõ Bắc rồi, còn người bị hắn đụng phải đó chính là Thẩm Tiếu. Thẩm Tiếu nhìn thấy Hàn Nghệ cũng sững người: - Hàn Nghệ?
.- Đệt! Tiểu tử ngươi còn sống à!
.Hàn Nghệ một quyền đánh lên ngực Thẩm Tiếu.
.- Thôi thôi thôi!
.Thẩm Tiếu xoa ngực, nói vẻ rất bất mãn: - Gặp nhau đã nói lời không hay, có ngươi mới làm huynh đệ như vậy.
.- Ta đây là lời thật thì khó nghe, ngươi xem đi, đã thành bộ dạng gì rồi, đụng một cái đã bay rồi.
.Tuy Hàn Nghệ nói như vậy, nhưng thật ra Thẩm Tiếu mặt trắng hồng hào, tinh thần sáng láng, đâu giống một kẻ bị moi móc hết sạch a, đột nhiên như nhớ ra gì đó, vội vàng kéo y lại, cười xấu xa nói: - Nghe nói tiểu tử ngươi gần đây ăn được rất nhiều ở Hoa Nguyệt Lâu à, vẫn cấu kết với Kim Ngọc Nhi.
.Thẩm Tiếu lập tức bất mãn nói: - Cái gì mà cấu kết, một câu nói đàng hoàng, rơi vào miệng ngươi, sao lại biến vị rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy ngươi nói là cái gì?
.Thẩm Tiếu suy nghĩ, thở dài:
.- Ta vốn muốn kết giao với vài hồng nhan tri kỷ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Để tinh thần và thể xác đều được sung sướng.
.- Ngươi đúng là không biết nói chuyện, mặc dù là ý nghĩa như vậy, nhưng cũng không thể nói như vậy a! Thẩm Tiếu nói.
.Đúng là giả dối! Hàn Nghệ nói: - Nhưng Kim Ngọc Nhi một là muốn mượn ngươi để nâng cao giá trị bản thân, hai là muốn mượn ngươi để quay về Phượng Phi Lâu, có phải thế không?
.Thẩm Tiếu kinh ngạc nói:
.- Làm sao ngươi biết?
.Hàn Nghệ cười nói: - Mặc dù ta và Kim Ngọc Nhi chưa nói quá mấy câu, nhưng trước đây khi Phượng Phi Lâu nguy nan nhất, cô ta đã lựa chọn vứt bỏ ra đi, có thể thấy được con người như thế nào.
.Thẩm Tiếu gật gật đầu, thở dài: - Chính là như thế.
.Hàn Nghệ không vui nói: - Ngươi cũng đâu có thiệt, làm mình giống như là mất trinh tiết vậy.
.Thẩm Tiếu tức giận nói:
.- Ta lại không cảm thấy như vậy. Nói xong, y thấp giọng cười nói: - Hơn nữa có lẽ cũng lâu rồi ta không đụng vào nữ nhân, chỉ có chút tiếc nuối thôi, thật ra Kim Ngọc Nhi rất có tài hoa, không nên thì chỉ là tham vọng quá lớn một chút, nhưng ta cũng có thể hiểu cô ta, dù sao thì nữ tử lưu lạc hồng trần đều rất đáng thương, bọn họ làm như vây, đơn giảm cũng chỉ là muốn bảo vệ mình, bởi vậy ta không để ý.
.Hàn Nghệ không nhịn được nói: - Ngươi có tư cách gì mà để ý, ta nói nhà ngươi đúng là giả dối, còn nói không thích đến Hoa Nguyệt Lâu, kết quả là hễ đi là đi hơn nửa tháng.
.Thẩm Tiếu lập tức phản bác: - Ngươi có đọc sách không, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ta đây là hành động của quân tử.
.Hàn Nghệ nhỏ giọng nói: - Vậy ngươi đưa đã tiền chưa?
.- Cũng chưa có. Thẩm Tiếu lắc đầu nói.
.- Ngươi còn nói quân tử cái rắm ấy! Hàn Nghệ giận nói, nhưng trong lòng lại hết sức ngưỡng mộ, bất luận là ở thanh lâu nào tên này cũng không cần trả tiền, quá hạnh phúc cmn rồi.
.Thẩm Tiếu nói: - Ta đưa tiền cho cô ta, cô ta sẽ chỉ cảm thấy ta xem thường cô ta, cô ta cũng đâu phải muốn có nhưng thứ đó, ta nói tốt cho cô ta vài câu với mọi người, giá trị của cô ta đã tăng lên không ít rồi, bây giờ cô ta đã là hoa khôi của Hoa Nguyệt Lâu rồi.
.Shit! Lão tử cũng muốn đổi nghề làm thanh lâu đạt nhân. Hàn Nghệ càng ngưỡng mộ hơn.
.Thẩm Tiếu lại nói: - Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không cầu ngươi mời cô ta quay lại, điều này trong lòng ta hiểu, bây giờ ngươi và Tào tỷ quan hệ không tệ, mời cô ta quay lại, nhất định là chuyện không thỏa, ta đã ám chỉ với cô ta rồi.
.- Không sai! Đầu óc vẫn rất tỉnh táo!
.Hàn Nghệ cười cười, nói:
.- Kim Ngọc Nhi thì cũng dễ đối phó, mấu chốt là Tào Tú, ta nghe nói mụ ta đã dành ra một tiểu viện cho ngươi ở đó, thiên hạ này không có bữa cơm miễn phí, ngươi phải cẩn thận mụ ta.
.Thẩm Tiếu cười ha hả nói: - Câu này thì ngươi nói cũng thật không sai, quả thực mụ ta thăm dò ý của ngươi từ ta, có hôm buổi tối, mụ ta cố ý tìm ta uống rượu, một mực hỏi chuyện của ngươi, nhưng ta đâu có ngu, kiên nhẫn đấu với mụ ta, đến cuối cùng ta... !
.Nói tới đây, y đột nhiên ngẩn người.
.- Sau đó thì thế nào?
.Ánh mắt Hàn Nghệ nhìn tên này mang theo vài phần dư vị, đột nhiên nói:
.- Ngươi sẽ không đè" Tào Tú đấy chứ?
.- Ặc!
.- Wow!
.Hàn Nghệ hết hồn, nói: - Tiểu tử ngươi thật sự là... Nói tới đây, hắn đột nhiên ngừng lại, nhìn chung quanh, thấy không có người chú ý bên này, lại nhỏ giọng nói: - Tiểu tử ngươi thật sự đã "đè" Tào Tú rồi.
.Thẩm Tiếu gãi đầu nói: - Ta cũng chưa từng nghĩ sẽ như vậy, nhưng tối đó ta và mụ ta đã uống nhiều rồi, kết quả là...
.Đây quả thật là một đại bát quái kinh thiên a! Hàn Nghệ cả giận nói: - Đệt! Sao ngươi có thể như vậy, ngươi đây quá vô liêm sỉ, quá không kính già yêu trẻ rồi. Nào nào nào, mau nói cho ta nghe xem.
.Thẩm Tiếu lắc đầu ngầy nguậy nói: - Đây cũng không phải chuyện của một mình ta, sao tiện nói với ngươi.
.Hàn Nghệ đảo mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: - Ngươi tưởng ta muốn biết sao, nhưng ta nghi ngờ trong này có âm mưu, ngươi thử nghĩ xem, Tào Tú và ta hiện giờ mặc dù là hợp tác, nhưng trước đây lại là tử địch, không phải ta sợ ngươi trúng mỹ nhân kế của mụ ta sao, chuyện này ta nhất định phải hiểu rõ ràng, ta cũng có tư cách để hiểu rõ ràng.
.Thẩm Tiếu nói: - Đó thật sự là một tai nạn ngoài ý muốn, một chút tin tức của ngươi, đáng để người ta làm như vậy không.
.Nếu ngươi biết bí mật về nước hoa của ta, ngươi thấy đáng hay không đáng. Nhưng mà Tào Tú này cũng thật là xui xẻo, thăm dò một tin tức, kết quả là kéo luôn mình vào trong, Hàn Nghệ dò hỏi: - Chỉ một lần đó?
.Thẩm Tiếu liếc nhìn hắn một cái, ngượng ngùng nói: - Cũng không chỉ vậy.
.Hàn Nghệ tặc lưỡi nói: - Tào Tú tuy đã lớn tuổi một chút, nhưng cũng yểu điệu thướt tha, dáng người cũng đẹp, nhất định rất sướng phải không.
.Thẩm Tiếu cười ha hả vài tiếng, không trả lời.
.Tào Tú vốn là ca kỹ có tiếng trong cung, tướng mạo, cơ thể tất nhiên không cần nói.
.Chẳng trách tên này không chịu về, hóa ra ở Hoa Nguyệt Lâu phong lưu khoái hoạt như vậy, Kim Ngọc Nhi thanh xuân hoa lệ, Tào Tú yểu điệu thướt tha. Hàn Nghệ ghen tị nói: - Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, Tào Tú tuổi tác như mẹ hổ, ngươi đừng để mụ ta làm mất sức.
.Thẩm Tiếu hừ nói: - Khinh thường người khác phải không, nếu bàn về thuật phòng the này, Thẩm Tiếu ta cũng chưa thua ai.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi cứ khoác lác đi.
.Thẩm Tiếu ngạo nghễ nói: - Ta khoác lác cái gì, từ nhỏ ta đã lăn lộn ở thanh lâu, muốn mất sức thì sớm đã bị rồi.
.Cái này cũng đúng. Ừm... Tào Tú cô đơn một mình, lại ở tuổi tác như mẹ hổ này, hình như trước đây cũng chưa từng nghe thấy có tin đồn gì, đoán chừng đã trống vắng đã lâu, vậy thì nhất định là nhu cầu không nhỏ, nam nhân bình thường phỏng chừng khó mà thỏa mãn, nếu lần đầu tiên chỉ là ngoài ý muốn, vậy Tào Tú vẫn đồng ý tiếp tục cùng Thẩm Tiếu duy trì kiểu quan hệ này, ăn đến nghiện rồi, lẽ nào gã ta thật sự mạnh như vậy? Hàn Nghệ đột nhiên liếc nhìn vị trí nào đó của Thẩm Tiếu. Thẩm Tiếu che hai tay, khẩn trương xùy xùy nói: - Ngươi nhìn cái gì?
.- Ta nhìn cái gì, tiểu tử ngươi đừng có nghĩ nhiều.
.Hàn Nghệ thu hồi ánh mắt lại, thầm nghĩ, tên này cũng đúng là lợi hại, vậy mà còn "đè" Tào Tú, làm sao đây, ta cũng phải khâm phục y rồi. Dặn dò: - Ngươi với Tào Tú làm thế nào thì ta không có ý kiến, nhưng ngươi đừng có cả Lưu tỷ cũng dụ dỗ để "đè". Tên này nhìn có vẻ nhân súc vô hại, cũng rất thiện lương, nhưng đây thật là một con sói đội lốt cừu, luôn có một bộ dạng nghiêm chỉnh, khiến người khác khó lòng phòng bị. Thẩm Tiếu cười ha hả nói: - Nếu ta dụ dỗ Lưu tỷ, vậy thì Tang Mộc sẽ giết ta mất.
.- Tang Mộc?
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt nói: - Ngươi với Tang Mộc có quan hệ gì? Thẩm Tiếu cười ha hả nói: - Ngươi không biết phải không, cái tên Tang Mộc đó sớm đã cùng Lưu tỷ liếc mắt đưa tình rồi, nói không chừng hai người đã xong chuyện rồi.- Vậy sao? Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Sao ta hoàn toàn không biết.
.Thẩm Tiếu nói: - Tiểu tử ngươi cả ngày ở bên ngoài, làm sao có thể biết được. Hàn Nghệ hồ nghi liếc mắt nhìn Thẩm Tiếu một cái, trong lòng nói thầm, không thể nào a, ta tiếp xúc với Lưu tỷ, Tang Mộc rất nhiều, nếu thật sự có gì đó, ta là chuyên gia tâm lý học của đương đại mà không nhìn ra à. Đợi lát nữa đi hỏi Tang Mộc? Hay là thôi đi, đây là tự do của mỗi người, tình nhân cũng được, bao cũng kệ, là chuyện riêng của họ, ta bận tâm làm gì, dù sao thì chỉ cần không ảnh hưởng đến tình cảm là được rồi. Lại liếc mắt nhìn Thẩm Tiếu nói: - Tiểu tử ngươi chơi thì chơi, nhưng Tào Tú nữ nhân đó không phải người hiền lành, ngươi vẫn phải đề phòng một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận