Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1217.1: Bán đảo Phong Vân

.Thế này đúng là không có cách nào giao lưu rồi!
.Hàn Nghệ chưa từng gặp cổ nhân hoành tráng như vậy, ngay cả xe đạp cũng không thèm, trực tiếp muốn BMW, cho dù là cho ngươi một chiếc BMW, ngươi cũng phải nhấn phanh xe và chân ga a, thế này thật sự không thể thuyết phục được, một cổ nhân như ngươi nghĩ cũng quá nhiều rồi đấy.
.Nhưng đây chính là thiên tài, chuyện người khác cho là không thể nào, y cho rằng có thể thực hiện, ước mơ của y chính là con người có thể không tốn sức di chuyển, xe ngựa y không dùng được, y chỉ có thể tự nghĩ cách, hoặc là đi học phép thuật, sau đó ngồi trên cái chổi bay qua bay lại.
.Nhưng Hàn Nghệ cũng không đả kích khao khát lười biếng của Vân Hưu, bởi vì lười biếng chính là chỗ động lực của y, chính cái gọi là lại trung xuất kỳ, nói không chừng người ta thật sự có thể làm ra được, sự xuất hiện của xe đạp này khiến Hàn Nghệ đã phục sát đất đối với trí tuệ của Vân Hưu, ngươi lợi hại, bởi vậy vẫn hết lời khuyên nhủ, Vân đại ca, Vân đại gia, trước tiên chúng ta thử đạp chân xem có thể đi được không, rồi lại suy nghĩ làm sao để không cần dùng chân đạp, được không?
.Da miệng đã sắp rách rồi mới khiến Vân Hưu chấp nhận trước tiên thực hiện cái xe nhỏ chỉ là bán thành phẩm trong lòng y.
.Nhìn nhận thấy được, Vân Hưu hết sức không hài lòng với cái xe nhỏ này, bởi vì thật ra y không có hứng thú gì quá lớn đối với phát minh sáng tạo, y chỉ muốn tiếp tục sống lười biếng, tốt nhất là làm hai cái ống một trước một sau, rồi làm cái bồn cầu, vậy thì ngay cả giường cũng không cần xuống nữa, bởi vậy y cảm thấy xe đạp này thật sự chẳng có bất cứ ý nghĩa gì, thứ không có ý nghĩa thì làm để làm gì, vậy không phải là uổng phí sức lực sao.
..
.Cục Dân An.
.- Các ngươi có thấy không!
.Ánh mắt Hàn Nghệ quét qua trên mặt các cảnh sát hoàng gia, nói: - Khi các ngươi gặp phải kẻ cướp, việc đầu tiên chính là còng tay lại trước, các động tác này của Độc Cô cảnh trưởng, các ngươi nhất định phải luyện thành thạo, phải chế phục kẻ cướp với tốc độ nhanh nhất.
.- Ai ôi! !! ! Ai ôi! !! ! Đặc phái sứ, được chưa, tay của ta đã sắp gãy rồi, Vô Nguyệt ca, huynh có thể nhìn một chút không, đau a.
.Chỉ thấy Độc Cô Vô Nguyệt hung hăng ấn Dương Mông Hạo xuống đất, một cái còng tay nặng nề khóa chặt hai tay Dương Mông Hạo ở sau lưng, Dương Mông Hạo đau quá kêu oai oái.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi gấp cái gì, cái này là sự trừng phạt đối với ngươi, ngươi nên vui vẻ tiếp nhận.-
.Dương Mông Hạo hai mắt lưng tròng nói: - Ta đã rất vui vẻ tiếp nhận rồi, nhưng sự thật rất đau a.
.Cảnh sát hoàng gia xung quanh quan sát đều bật cười lớn ha hả.
.Mặc dù đã làm ra còng tay rồi, nhưng vẫn chưa sản xuất hàng loạt, việc này vẫn cần có một thời gian, bởi vậy Hàn Nghệ tính toán trước tiên dạy cảnh sát hoàng gia sử dụng còng tay này như thế nào, cái này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng muốn sử dụng hết sức thuần thục thì vẫn cần không ngừng luyện tập.
.- Đau thì ngươi mới nhớ!
.Hàn Nghệ cười nói.
.Độc Cô Vô Nguyệt thì đã đứng lên, một tay nhấc Dương Mông Hạo lên.
.Dương Mông Hạo vểnh về phía Hàn Nghệ, nói: - Đặc phái sứ, mau cởi ra giúp ta.
.Gã ta là người vô cùng ưa thể diện, thật sự là trước đó đã phạm lỗi, bởi vậy chỉ có thể để Hàn Nghệ bọn họ làm nhục.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt.
.Dương Mông Hạo nghiêng đầu, nói: - Đặc phái sứ, huynh làm sao thế? Mau tháo ra giúp ta.
.Hàn Nghệ áy náy nói: - Tiểu Mông, thật sự xin lỗi, ta ta quên lấy chìa khóa rồi, nhưng mà người đừng lo lắng, bây giờ ta sẽ đi lấy giúp ngươi, rất nhanh thôi.
.- Vậy huynh đi nhanh, đúng rồi, chìa khóa của huynh để ở đâu?
.- Hiền giả lục viện!
.- Cái gì?
.Trình Xử Lượng cười ha hả nói: - Được rồi, được rồi, ngươi đừng cứ ức hiếp Tiểu Mông nữa! Nói xong liền móc chìa khóa ra, bước lên cởi còng tay ra giúp Dương Mông Hạo, lại rất sảng khoái nói: - Loại khóa này cũng thật là kỳ lạ, đúng là ta đã có con mắt khác về Hiền giả lục viện các ngươi a!
.Hàn Nghệ hừ nói: - Tương lai không có quan thự nào có thể tách rời khỏi Hiền giả lục viện.
.- Ai ôi! !! !
.Dương Mông Hạo chỉ cảm thấy cánh tay đã không thuộc về mình nữa rồi, vừa khẽ cử động đã rên lên.
.Lý Tư Văn đánh giá cái còng tay này, nói: - Thứ đồ chơi này cũng thật là không tồi, có thể nhanh chóng chế phục kẻ cướp, như thế thì có thể rảnh dang, bù đắp lại nhược điểm thiếu nhân thủ của cảnh sát hoàng gia chúng ta.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Chủ yếu là nhanh, bóp khẽ là được, nhanh hơn dây thừng nhiều.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói:
.- Câu này nói ở đây thì được, đừng có mang ra ngoài nói.
.Trình Xử Lượng kinh ngạc nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Bên ta đã bắt đầu in Đại Đường nhật báo kỳ mới rồi, trên đó ta nói về sự xuất hiện của còng tay này, đó đều là vì cảnh sát hoàng gia chúng ta không đành lòng làm tổn thương bách tính, cho dù đối phương là kẻ cướp, đây mới là mục đích ban đầu còng tay ra đời.
.Trình Xử Lượng kinh ngạc nói: - Như vậy cũng có thể.
.- Đương nhiên!
.Hàn Nghệ nói: - Đây mới tinh thần của cảnh sát hoàng gia chúng ta. Nói xong, hắn lại quay sang các cảnh sát hoàng gia nói: - Các ngươi đã học được chưa? Nếu chưa thì để Độc Cô cảnh trưởng thị phạm mấy lượt cho các ngươi xem.
.Dương Mông Hạo nghe vậy mà xanh cả mặt.- Được a! Được a!
.Triệu Thiên Phú cười ra sức gật đầu.
.- Được!
.Hàn Nghệ chỉ vào Triệu Thiên Phú nói: - Lần này thì ngươi thị phạm đi!
.- Hả?
.Triệu Thiên Phú trợn to hai mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Đám người Mộ Dung Chu Hàng, Liễu Hàm Ngọc bên cạnh gã ta đều cúi đầu lén cười trộm.
.Hàn Nghệ nói: - Thời gian của ta rất đáng tiền, nhanh lên, đây là mệnh lệnh.
.Hắn vừa dứt lời, chợt nghe cửa có người gọi:
.- Hàn Thị lang, Hàn Thị lang.
.Hàn Nghệ không quay đầu lại cũng biết là ai đến, bởi vì giọng nói này thật sự là quá đặc biệt, khó có thể làm người ta quên, xoay người lại, chắp tay nói: - Trương Thiếu giám.
.Người tới chính là Trương Đức Thắng.
.Lúc này ở đây có không ít cảnh sát hoàng gia, Trương Đức Thắng đương nhiên cũng không thể quá tùy tiện, chắp tay đáp lễ lại, nói: - Hàn Thị lang, bệ hạ triệu ngươi tức khắc vào cung nghị sự.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Triệu Thiên Phú nói: - Thấy chưa, ta đã nói thời gian của ta rất đáng tiền. Các ngươi tiếp tục, ta vào cung một chuyến đã.
.Nói xong, hắn liền cùng Trương Đức Thắng đi ra ngoài.
.Chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng kêu rên Triệu Thiên Phú: - Đặc phái sứ, theo ta thấy, thì không cần tiếp tục nữa đâu!
.Đi đến cửa, chợt thấy một người vội vã đi vào trong, Hàn Nghệ biết người này, chính là quản gia của Độc Cô Vô Nguyệt gia. Ông ta nhìn thấy Hàn Nghệ, đầu tiên là thi lễ một cái, sau đó hỏi: - Hàn Thị lang, đại công tử nhà ta ở trong cục không? Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Có.
.- Đa tạ!
.Quản gia kia gật gật đầu, sau đó liền vội vã đi vào.
.Hàn Nghệ tò mò quay đầu lại mắt nhìn, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cùng Trương Đức Thắng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận